Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 8: Thành tích của kỳ thi tháng




Chu Thận Chi.

Thận Chi.

Cô buột miệng nói ra tên của cậu, tim lại đập lên thình thịch nữa rồi! Cô ấn vào phần kết bạn của cậu, thơ thẩn ấn vào mấy lần vẫn không dám kết bạn.

Đến cuối cùng cô vẫn chỉ là một cô bé nhát gan.

[Tần Mạch Mạch]: Thế về sau nơi này sẽ trở thành căn cứ bí mật của năm người chúng ta nha!

[Vận Lương đẹp trai]: Đợi đến lúc tớ theo đuổi được nữ thần của tớ đi, tớ sẽ kéo cô ấy vào đây luôn!

[Uống một ngụm cam lộ]: Trần Vận Lương, nữ thần của cậu rốt cuộc là ai!

[Vận Lương đẹp trai]: Cậu đoán xem.

[Uống một ngụm cam lộ]: Bỏ đi tớ chẳng thèm đoán, mục đích chính tớ và Ngọt vào đây chính là học tập theo các cậu!

[Tần Mạch Mạch]: Ok, có gì mà không hiểu các cậu có thể hỏi tụi tớ.

[Uống một ngụm cam lộ]: Chu Thận Chi, ổn không?

Thẩm Điềm nhìn chăm chăm vào khung chat, hồi hộp.

[Sz]: Được thôi.

Hai chữ vừa xuất hiện.

Tào Lộ hoan hô trong nhóm chat, Trần Vận Lương châm chọc có thế mà cũng vui như vậy à.

[Uống một ngụm cam lộ]: Tất nhiên rồi, chắc chắn là Ngọt cũng vui vẻ y như vậy thôi!

Đột nhiên bị réo tên, Thẩm Điềm hồi hộp nuốt nước bọt, cô đánh lên màn hình một chữ "Ừm.". Sau đó kéo cuốn đề thi ở bên cạnh qua, mở ra rồi gõ lạch cạch trên bàn phím.

[Điềm Điềm chính là ngọt ngào]: Chu Thận Chi, tớ có một câu đề...

Cô vừa gõ xong.

Trong nhóm bỗng chợt im lặng.

Thẩm Điềm khựng lại.

Một lúc sau.

[Sz]: Thẩm Điềm, cũng khuya rồi...

*Ầm*... Thẩm Điềm ngó xuống nhìn thời gian ở bên góc phải màn hình, cả gương mặt bỗng đỏ bừng lên. Tào Lộ và Trần Vận Lương nhắn lên dòng chữ "Hahaha".

Thẩm Điềm càng ảo não hơn.

[Điềm Điềm chính là ngọt ngào]: Xin lỗi xin lỗi, tớ quên mất là mấy giờ. /Khóc/

[Tần Mạch Mạch]: Hahaha, không sao, ngày mai hỏi cũng được. Mọi người ngủ ngon!

[Vận Lương đẹp trai]: Ngủ ngon.

[Uống một ngụm cam lộ]: Ngủ ngon nha!

[Sz]: Ngủ ngon.

Thẩm Điềm cũng nhanh chóng chúc mọi người ngủ ngon.

Sau khi cô gửi xong, màn hình máy tính trở nên yên ắng.

Cô vô thức dịch chuyển con chuột máy tính, xem đi xem lại đoạn hội thoại vừa rồi.

Nhất là khi cậu nói "Được thôi."

Còn có, cậu gọi cô "Thẩm Điềm".

Đôi môi cô chợt mỉm cười.

"Còn chưa ngủ nữa?" Cánh cửa được mở ra, giọng nói của Trịnh Tú Vân truyền đến.

Thẩm Điềm nhanh chóng ấn nút "X" bên góc phải màn hình máy.

Trịnh Tú Vân cúi người nhặt lên bộ đồng phục cô vứt bừa trên sofa rồi nhìn cô.

Thẩm Điểm tắt ngay máy tính, quay người, vò vò đầu, nói: "Sắp ngủ rồi ạ!"

Trịnh Tú Vân: "Đi ngủ đi, mẹ tắt đèn cho, sau này đừng có dí sát mắt vào máy tính như vậy!"

"Dạ mẹ." Thẩm Điềm bò lên giường, đắp chăn lên trốn ở bên trong nhưng nụ cười trên gương mặt vẫn không hề tắt.

Trịnh Tú Vân đưa mắt nhìn "con nhộng" đang trốn trên giường rồi bà cũng bước ra ngoài, tắt đèn và chuẩn bị đóng cửa.

"Mẹ ơi, ngủ ngon." Giọng nói dịu dàng của cô con gái vang lên.

Trịnh Tú Vân: "Mau ngủ đi."

"Ngủ ngon."

*Cạch*

Cánh cửa được đóng lại.

- -----

Hôm sau, Thẩm Điềm đúng giờ bước ra khỏi nhà, những tia nắng ban mai của thu chí thật ấm áp. Cô vươn vai thì chợt thấy Chu Thận Chi và Trần Vận Lương bước xuống xe.

Cô lập tức buông tay xuống, chậm rãi bước theo sau bọn họ.

Cậu ở ngay trước mặt cô.

Nhưng cô vẫn chẳng đủ can đảm.

Đến việc tiến lên vào chào hỏi cậu thôi cô cũng không dám.

Chỉ như thế âm thầm đi sau lưng của bọn họ.

Đã đến lầu dạy học. Trần Ấp của lớp sáu đột nhiên gọi cậu lại, Chu Thận Chi nhướng mày đi sang đó theo Trần Vận Lương.

Thẩm Điềm trông thấy bọn họ bước lên cầu thang rồi đi vào hành lang.

Khi bước vào lớp.

Hoàng Đan Ni đang chuẩn bị thu bài tập.

Cậu ta liếc nhìn sang ghế ngồi cạnh bên Thẩm Điềm: "Cậu ta lại đến trễ nữa à!"

Thẩm Điềm: "Chắc là sắp đến rồi đó."

Hoàng Đan Ni "hừ" một tiếng: "Cậu ta đến thì bảo cậu ta tự đi mà nộp, tớ không có rảnh mà chờ."

"Chắc cậu ấy sắp đến rồi mà."

Hoàng Đan Ni không thiết đợi nữa vội quay người bỏ đi. Thẩm Điềm nhìn sang chiếc ghế cạnh mình đang trống, cô cũng có hơi lo lắng.

"Thẩm Điềm Điềm, có phải câu này cậu không biết không?" Tần Mạch cầm theo cuốn sách, lượn qua bàn của cô rồi ngồi luôn vào vị trí của Tào Lộ, tay thì đang chỉ vào câu hỏi trong sách.

Thẩm Điềm ngơ ngác.

Đó là câu mà cô muốn hỏi Chu Thận Chi vào tối hôm qua.

"Đúng rồi."

Đôi mắt Tần Mạch cong cong, mỉm cười nhìn cô, nói: "Để tớ giúp cậu nha."

Thẩm Điềm Điềm nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu ấy, trong đôi mắt của cô gái này ngập tràn sự chân thành nên cô cũng chẳng cách nào từ chối.

Tần Mạch giảng bài.

Rất hay.

Cô gật gật đầu.

"Câu này thật sự thì lúc trước tớ có giải qua, cũng không khác gì với trình tự của Chu Thận Chi. Cách của cậu ấy thì giản lược hơn một chút, tớ mang cách giải của cậu ấy cho cậu xem rồi cho cậu xem luôn cách giải của tớ để thấy sự khác biệt nha!"

Tần Mạch cầm bút viết ra nháp cho cô.

Thẩm Điềm chống cằm lên bình giữ nhiệt, à ừm đáp lời.

Một lúc sau, Trần Vận Lương đến và ngồi ghế, bàn của Thẩm Điềm bị Vận Lương va nhẹ vào, cô ngồi thẳng người muốn kéo bàn dịch xuống dưới một chút.

Bên cạnh bàn lại nhiều thêm một người nữa, cậu mang theo hương hoa quế nhè nhẹ thoảng qua.

Thẩm Điềm khựng người.

Chu Thận Chi khoanh tay đứng dựa vào bàn của cô, nghe Trần Vận Lương nói chuyện. Trần Vận Lương vô cùng kích động: "Tớ thấy là lần này cậu đừng có tham gia nữa, cái đám đó không có chịu thôi đâu."

"Có lý." Ngữ điệu cậu chậm rãi.

"Bọn chúng khiêu khích không được thì sẽ tự nghỉ thôi." Trần Vận Lương nhét cặp vào ngăn bàn.

"Được."

"Sao vậy?" Tần Mạch ngẩng đầu lên hỏi: "Tham gia cái gì?"

Trần Vận Lương đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói: "Không liên quan đến bọn con gái các cậu."

Tần Mạch "hừ" một tiếng.

Trần Vận Lương ngẩng đầu tiếp tục nói chuyện với Chu Thận Chi, trong câu chuyện có nhắc đến Giang Cạnh Dã, Trần Ấp và còn có cả đám hay sinh sự bên Trung học 3.

Thẩm Điềm nhìn vào trong sách.

Vừa nghe Tần Mạch giảng đề vừa phân tâm nghe bọn họ nói chuyện. Ngòi bút của Tần Mạch đang chỉ vào câu hỏi, nói: "Thật ra thì cách làm của Chu Thận Chi chúng ta cũng có thể áp dụng vào rất nhiều chỗ..."

Chắc là ba tiếng "Chu Thận Chi" này đã thu hút được sự chú ý của cậu.

Ánh mắt của cậu nhìn xuống.

Nhìn vào cuốn vở của bọn họ.

Nhịp tim của Thẩm Điềm giờ đây đập nhanh liên hồi, cô xoay bút trong tay.

Cậu ấy chăm chú nhìn được tầm vài giây.

Rồi lại thu ánh mắt về, cậu dường như cũng quên đi câu hỏi mà cô hỏi cậu vào tối hôm qua.

"Thẩm Điềm Điềm?" Tần Mạch gọi cô một tiếng.

Thẩm Điểm chợt bừng tỉnh, nhìn sang Tần Mạch, cười gượng.

"À, tớ hiểu rồi."

Tần Mạch: "Vậy thì tốt!"

Buổi tự học sáng sắp kết thúc thì Tào Lộ mới đến, mệt mỏi uể oải, khoang mắt còn có chút ửng đỏ.

Thẩm Điềm giúp cậu ấy treo cặp: "Không cài báo thức hả?"

Tào Lộ cười nhạt, cả gương mặt đỏ ửng mệt mỏi.

"Ừ."

Sau đó thì cậu ấy đi nộp bài tập.

Tiết tự học vào buổi tối, thầy Tăng Dịch quả nhiên giữ chữ tín, mở phim cho cả lớp xem. Phim thầy mở là "Titanic", bộ phim này Thẩm Điềm đã xem qua một lần cùng với Chu Lượng Lượng.

Chu Lượng Lượng đã khóc rất nhiều.

Khi đó mắt của Thẩm Điềm cũng đỏ hết cả lên nhưng lại không khóc. Cô cảm thấy nếu có được cuộc tình giống như thế này thì cả đời không còn gì phải tiếc nuối nữa.

Thế nhưng tối hôm nay.

Cô lại cảm thấy cuộc tình này quá đỗi ngắn ngủi, vẫn chưa kịp tận hưởng đã vội vụt mất.

Cô vô thức quay đầu nhìn sang cậu nam sinh ở bên cạnh.

Cậu đang tựa lưng vào ghế, cậu không theo dõi bộ phim mà đang lật sách, cầm cây bút trên tay để bên cạnh bàn, chuyên tâm xem đề.

Trông có vẻ rất lạnh lùng.

Tần Mạch khóc đến nỗi đôi mắt đỏ ửng.

Hướng về phía cô mà kêu lên.

"Điềm Điềm ~~"

Chu Thận Chi ngẩng đầu lên.

Thẩm Điềm cầm lấy vài tờ khăn giấy lên và chồm người đưa sang cho Tần Mạch, cô chạm vào bàn của Chu Thận Chi, đặt giấy xuống rồi quay về chỗ ngồi.

Chu Thận Chi xoay bút một lúc xong lại lật sách sang trang khác.

- ----

Kỳ thi tháng được sắp xếp vào tuần sau, hai ngày thứ sáu và thứ bảy Thẩm Điềm dường như chẳng hề ra khỏi cửa, cô cứ ở trong nhà ôn tập. Đây là kỳ thi tháng đầu tiên của cô sau khi vào lớp chuyên nên cô vô cùng coi trọng.

Cả đám trong căn cứ bí mật cũng không ai bước ra khỏi nhà, có nhóm chat này rồi, mọi người có thể tham khảo nhau thuận tiện hơn rất nhiều.

Tần Mạch rất nhiệt tình.

Những câu mà Thẩm Điềm và Tào Lộ không biết, chỉ việc gửi lên cậu ấy đều sẽ trả lời.

Trần Vận Lương cũng vậy.

Chu Thận Chi thì rất ít khi lên tiếng.

Câu hỏi của Thẩm Điềm đều do Tần Mạch và Trần Vận Lương giải thích, vậy nên cô cũng chẳng tìm ra cơ hội nào để hỏi Chu Thận Chi.

Thoáng chốc cuối tuần đã đến rồi.

Hôm thứ hai, vị trí ngồi trong lớp đã bị đổi.

Cô và Tào Lộ bị tách ra rất xa, cách Chu Thận Chi cũng rất xa, một người bàn đầu một người ở bàn cuối. Chỗ ngồi lạ lẫm khiến cho Thẩm Điềm chẳng còn tâm tư để nghĩ đến cái gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý vào kỳ thi trước mắt.

Sau khi thi xong.

Cô và Tào Lộ cũng chẳng dám đối chiếu đáp án với nhau.

Thứ tư có kết quả kỳ thi.

Tào Lộ kéo theo Thẩm Điềm xuống lầu xem bảng thành tích.

Vừa nhìn vào,

Đứng nhất toàn trường: Chu Thận Chi.

Đứng thứ hai toàn trường: Tần Mạch

"Tần Mạch giỏi thật, theo sát Chu Thận Chi luôn." Gương mặt Tào Lộ ngập tràn sự ngưỡng mộ, Thẩm Điềm đưa ánh mắt từ bảng điểm cao ngất ngưởng ấy nhìn dần xuống dưới.

Trong lúc nhìn xuống dưới.

Ngay vị trí hạng 80 toàn trường thì thấy tên của chính mình.

Tào Lộ hưng phấn hét lên: "Cậu được tăng lên mười mấy bậc lận nè!!

Bảng thông báo màu đỏ.

Hạng 80 cách hạng nhất xa đến nhường nào.

Nhưng mà.

Cô vẫn bò được vào trong top 100 rồi.

Thẩm Điềm mỉm cười.

"Lộ Lộ, cậu cũng vào top 100 rồi."

Tào Lộ hí hửng cười: "Tớ ở đuôi xe cơ, thứ 99 nhưng mà tớ cũng mãn nguyện lắm rồi."

- ----

[Tác giả có điều muốn nói]

… Chương này vậy mà cũng lôi được ra khỏi đống bản thảo rồi. Trời ơi~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.