Chia Cho Em Một Cái Đuôi

Chương 7: Thuật sưu hồn




Trans: LinhNhi

Phan Cốc nhún vai: "Có thể là do lúc đầu bọn họ không chú ý thì sao?" Nói đến việc này cậu ta càng quan tâm hơn: "Cô gái ấy có xinh đẹp không? Nhìn như thế nào? Bao tuổi rồi? Bây giờ đang ở đâu?"

Ứng Miểu cười nói: "Chị cũng không biết. Hôm đó chị chưa nhìn thấy cô ấy, chắc là đi lên núi rồi."

Phan Cốc cau mày: "Ở trên núi? Tại sao không đến căn cứ? Cũng chưa nghe lão đại nói đến bao giờ. Em đi tìm lão đại đây." Cậu ta nói xong lập tức chạy đi.

Ánh mắt Ứng Miểu lạnh lùng nhìn bóng lưng của cậu ta. Rõ ràng cô ta cũng là người có địa vị cao trong tiểu đội Trọng Dương, tên của tiểu đội còn được đặt theo tên của anh trai ruột cô ta đấy. Thế nhưng cô ta lại cảm thấy mình chẳng bao nhiêu địa vị cả, nhất là những người vào đội sau này, chẳng ai để cô ta vào mắt hết.

Cô ta biết phần lớn nguyên nhân quả thực là do sức mạnh của cô ta không đủ, nhưng còn một lý do quan trọng khác, là do Lục Át đối với cô ta tôn trọng có thừa mà lại không quá gần gũi. Những thành viên trong đội chỉ cần là người có năng lực, ngoại trừ đội trưởng Lục Át và đội phó Ôn Liên Sinh ra, căn bản họ không phục bất luận kẻ nào khác.

Vì vậy trong mấy tháng qua, cô ta luôn muốn kéo gần quan hệ với Lục Át, thậm chí là trở thành bạn gái của anh.

Tuy nhiên cô ta còn chưa có tiến triển gì thì giữa đường đã nhảy ra một kẻ ngáng đường.

Theo cách nói của Trang Thanh Tái và những người khác, hôm đó Lục Át đã ở trên núi với cô gái kia, lúc anh trở về thì khẩu súng anh vẫn luôn đeo bên mình khi ra ngoài đã biến mất, kết hợp với câu nói của anh, chắc hẳn đã được tặng cho cô gái kia rồi.

Là người như thế nào mà lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho anh tặng một vật quan trọng như vậy?

Cô ta đã thử thăm dò, nếu là một cô gái nhỏ, sao có thể để cô ấy một mình ở ngoài căn cứ đầy rẫy nguy hiểm được chứ. Phản ứng của Lục Át lúc đó có vẻ kỳ quái, như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt anh lướt qua ý cười, nhưng cũng chẳng nói thêm điều gì, không biết không muốn nói hay là không muốn nhắc đến cô gái đó với người khác.

Lục Át từ trước đến giờ luôn lạnh lùng và ít nói. Cô ta cũng không đoán được ý của anh nhưng cô ta cứ có cảm giác không thích hợp. Thậm chí Lục Át cũng không giống với thường ngày, sau khi trở về cũng không lập tức để người treo lên nhiệm vụ đi dọn dẹp chỗ xác zombie mà anh đã làm ra kia. Trang Thanh Tái rõ ràng đã nói anh giết rất nhiều zombie ở Cầu Sơn.

Ứng Miểu theo dõi hai ngày thì không kìm lòng được nữa, phái người lấy danh nghĩa đi Cầu Sơn dọn dẹp để thăm dò, xem cô gái kia còn ở đó hay không. Sau đó lại nhận được tin người đã không thấy, tinh hạch cũng không còn. Lục Át để lại đống xác zombie không gọi người đến dọn, chẳng nhẽ là để lại cho cô gái kia lấy tinh hạch?

Nhưng nếu anh muốn tặng tinh hạch thì muốn lấy ra bao nhiêu cũng có mà.

Bạch Tiểu Hồ không hề biết đang có người vì mình mà xoắn xuýt. Sau khi cô xuống núi liền chính thức đặt chân đến thế giới này, toàn bộ hành trình đều vô cùng tò mò.

Nhà ở đây thật là kỳ lạ!

Đường ở đây vừa rộng vừa bằng phẳng nữa!

Tại sao cây cối ở đây lại ngay ngắn và thẳng hàng như vậy, là do con người làm ra sao?

Ủa, sao những người đó lại chém giết nhau, đang tranh đoạt gì sao?

Ô, đằng sau những căn nhà kia bốc lên một đám hắc khí nhàn nhạt, là những xác chết biết đi kia à?

A! Lại có một xác chết biết đi bước ra, tốc độ thật nhanh, rõ ràng là một xác chết biết đi rất mạnh, lại còn biết bay! Có rất nhiều người đang chiến đấu xung quanh nó... Tốt lắm, con người thắng thì sẽ giống như cô, cạy đầu cái xác chết biết đi kia và lấy linh hạch ra. Linh hạch kia so với linh khí của chính mình lấy ra hơi giống nhau.

Bạch Tiểu Hồ một bên theo dõi, một bên suy nghĩ, xem ra xác chết biết đi ở đây càng mạnh thì linh hạch sẽ càng mạnh. Hơn nữa, xác chết biết đi sở dĩ cả người toàn là ma khí, chắc là vì trong đầu nó có linh hạch. Cho nên chỉ đánh tan ma khí của nó cũng vô dụng, phải tấn công đầu của nó.

Còn về phần tại sao rõ ràng linh hạch chứa linh khí lại ở trong đầu xác chết biết đi, còn cung cấp ma khí cho nó thì Bạch Tiểu Hồ chưa hiểu được. Trong nhận thức của cô, linh khí và ma khí là thứ khác biệt, làm sao có thể chuyển hóa được chứ?

Nhưng mà điều cô quan tâm hơn là, bao giờ cô mới tìm thấy thứ cô có thể ăn đây!

Cô rẽ ngang rẽ dọc vào một con đường hoang vắng, hai bên đường là những dãy nhà, cửa sổ trong suốt như ngọc lưu ly (cửa kính) đều đã vỡ nát, bên trong giống như bị cướp phá rất nhiều lần, trông cực kỳ thê thảm. Bất luận là ơ trong hay ngoài nhà, trên tường hay dưới đất đều có rất nhiều những vết máu đen đã khô lại.

Cô suy nghĩ một lát, đi vào từng căn nhà một, có đôi khi cô chạm mặt với một đồ vật hình người trần truồng (ma nơ canh), có lúc lại sờ sờ một thứ đồ có hình con lợn vô cùng mềm mại (gấu bông), khi thì hít lấy mùi thơm của cái chai bị người ta giẫm đạt đang chảy ra rất nhiều chất lỏng (chai sữa tắm).

Cô giống hệt một đứa trẻ tò mò, nhìn hết chỗ này đến chỗ khác. Cuối cùng cô tìm thấy một cái túi trong góc phòng, cô cầm lên thì thấy nó hơi nặng, khi mở ra thì bên trong trắng trắng, trông như là... muối ăn?

Muối cũng không thể lấp đầy bụng được.

Cô đang định ném túi muối đi thì bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó bốn người nâng cái cửa lên. Thoạt nhìn họ vừa cao vừa gầy, bộ dáng đều bẩn như nhau, tóc tai rối bù, trên người còn có không ít bụi và máu, trên tay không cầm súng thì cũng cầm dao.

Bạch Tiểu Hồ nhìn qua cách ăn mặc của bọn họ, sau đó lại nhìn đến gương mặt của bọn họ, phát hiện ra biểu tình cảm bọn họ vô cùng xấu, hai mắt tỏa sáng một cách vặn vẹo, còn nuốt một ngụm nước bọt, một con khỉ trong đó hấp tấp ghét sát vào: "Đúng là một người đẹp!"

Một tên khác nói: "Tao không nói sai chứ. Tao vừa thấy cô gái này đã ngây người rồi."

Một tên khác cười nói với Bạch Tiểu Hồ: "Em gái, đi chơi với các anh đi, các anh sẽ bảo vệ em."

Lại có một tên khác nói: "Đừng thiếu cảnh giác, một cô gái đơn độc xuất hiện khẳng định là có chỗ dựa."

Tên đầu tiên dựa vào gần Bạch Tiểu Hồ không chịu nổi nữa, hai mắt tỏa sáng hiện lên vẻ hung ác: "Kệ mẹ nó, làm lão tử sướng một lần rồi chết cũng cam lòng!" Hắn ta nói xong lập tức lao về phía Bạch Tiểu Hồ, muốn đánh đòn phủ đầu.

Bạch Tiểu Hồ chẳng hiểu gì cả, chỉ nghe thấy bọn họ líu ríu nói chuyện, sau đó đột nhiên một người đàn ông xông tới, ánh mắt cũng chẳng tốt lành gì, càng không nói đến người hắn ta rất bẩn, sao Bạch Tiểu Hồ có thể để hắn ta lại gần người mình chứ? Cô ngay lập tức né tránh.

Người đàn ông chụp vào khoảng không, quệt miệng mắng vài câu rồi lại muốn bắt cô.

Bạch Tiểu Hồ bắt đầu thấy khó chịu, lần này cô không nương tay nữa. Cô cầm lấy một chiếc ghế bên cạnh, coi tên đó như một con côn trùng đáng ghét, đánh một phát làm hắn ta bay thẳng ra ngoài.

Lần đánh bay này chính là nghĩa trên mặt chữ, chỉ nhìn thấy một tên đàn ông ít nhất cũng cao 1m70, vóc người trung bình, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô nặng trịch cứ như vậy mà bay lên trời, bịch một cái dính vào tường, dính sâu đến nỗi không rơi xuống được, chỉ có máu đang chảy thành dòng.

Những tên khác kinh hãi. Bạch Tiểu Hồ cũng giật mình, nhìn tên kia trong nháy mắt ngất xỉu liền có chút hoảng hốt. Sao tên này lại không chịu được một đánh thế?

Cô nhìn chiếc ghế đang rơi vỡ trên tay, vội vàng ném nó đi, còn cảm thấy có chút mê mang.

Cô thực sự mới chỉ khôi phục được một tí ti tu vi mà thôi, cô còn cảm thấy mình rất yếu đuối. Dù sao thì khi mới đến thế giới này cô đã đụng phải một người đàn ông rất mạnh mẽ, tay không còn có thể phóng ra sấm sét, nghĩ đến cảnh tượng đó cô lại cảm thấy xương cốt đau đớn, cực kỳ bất an.

Không nghĩ đến vừa nháy mắt một cái cô đã gặp phải một kẻ yếu như giấy, cô mới chỉ huy động một chút linh khí thôi mà!

---------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.