Chương Mỹ Ngọc ôn nhu kéo Sính Đình lên lầu hai của Như Ý lâu. Đi tới trước cửa nhã gian, Chương Mỹ Ngọc trên mặt tràn đầy hối tiếc: “Hôm nay muội muội theo ta ra đường mệt mỏi, tỷ tỷ liền khao muội một bữa thật ngon, mời muội muội vào quán ăn nổi tiếng nhất.” Nói xong khẽ cười buông tay Sính Đình ra, mang theo nha đầu Phương Thảo cùng Bích Liên bước vào nhã gian trước.
Sính Đình do dự một chút, cũng mang theo Thính Vũ tiến vào. Nàng chẳng qua là bồi Chương Mỹ Ngọc dạo phố, Chương Mỹ Ngọc liền hào phóng mời nàng đến Như Ý lâu ăn cơm. Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp. Như Ý lâu cũng không phải là loại tửu lâu bình thường, lui tới đây đều là quan lại quyền quý. Giá cả ở đây đắt tới mức dọa chết người, thái từng miếng thịt cũng có thể làm đầu bếp nước mắt chảy ròng, từng giọt rượu cũng quý như vàng.
Chương Mỹ Ngọc rộng rãi cho đám nha đầu Phương Thảo ngồi một bàn ở phòng khác, để cho các nàng không bị ràng buộc. Lôi kéo Sính Đình ngồi xuống, ý cười nhẹ nhàng: “Hai tỷ muội chúng ta đã lâu không ở cùng một chỗ, hôm nay nhân cơ hội này hảo hảo trò chuyện.”
Chương Mỹ Ngọc ân cần giúp Sính Đình gắp đồ ăn, khuyên nàng ăn nhiều một chút.
Sính Đình lo sợ bất an nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Chương Mỹ Ngọc, không biết trong hồ lô của nàng muốn làm cái gì. Nếu như giống Triệu thị cùng Chương Minh Châu đánh chửi thẳng đến, nàng cũng không sợ. Chương Mỹ Ngọc luôn luôn đối với nàng khuôn mặt tươi cười chào đón, trực tiếp cự tuyệt cũng không tốt. Đã tới rồi thì cứ an tâm đi, một mực nghi thần nghi quỷ cũng không phải là biện pháp.
Thấy Sính Đình không hề động đũa, Chương Mỹ Ngọc mang theo ý cười, ấm giọng nói: “Những món ăn này không hợp với khẩu vị của muội muội?”
Sính Đình lắc đầu cười cười: "Tỷ tỷ không cần khách khí như vậy, muội muội không đói bụng. Tỷ tỷ cứ một mình dùng là được rồi.”
Chương Mỹ Ngọc mỉm cười liếc nhìn nàng một cái, làm như không có việc gì xảy ra gắp đồ ăn cho vào miệng, vừa khen không dứt miệng nói: "Món ăn Như Ý lâu quả nhiên không tầm thường, mùi vị không giống với những nơi khác. Đầu bếp nhà mình tuyệt đối không làm ra được cái hương vị này. Muội muội cũng mau nếm thử đi.” Sính Đình ngưng đũa chờ đợi, tỉ mỉ nhìn Chương Mỹ Ngọc ăn uống thoải mái, một bộ dáng hưởng thụ. Trong lòng thở ra một hơi, cũng nâng đũa lên gắp thức ăn nhẹ nhàng thưởng thức.
Ánh mắt Chương Mỹ Ngọc lóe lóe, khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên, con cá mắc câu rồi! Hiện tại bản tiểu thư sẽ để ngươi hưởng thụ một chút. Đợi lát nữa ngươi nhất định sẽ khóc nức nở.
Chương Mỹ Ngọc thấy Sính Đình ăn mấy món ăn, có vẻ thật cao hứng. Nàng vô cùng thành khẩn nhìn Sính Đình nói: "Thật ra hôm nay chủ yếu là tỷ tỷ muốn cùng muội muội bồi cái tội. Ngày đó ở trên Phi Phượng Sơn, Minh Châu loạn phát tỳ khí, nói năng bậy bạ. Hi vọng muội muội khoan hồng độ lượng không để ở trong lòng."
Sính Đình buông đũa xuống cũng không nói lời nào. Từ ngày đó sau khi trở về, ba mẹ con Triệu thị chẳng những không chỉ trích nàng, cũng không có đề cập đến chuyện đến Tần gia làm di nương. Nhưng nhớ đến chuyện ở yến hội của Định Quốc công phu nhân, Tần Uyển Uyển lừa nàng đi gặp Tần Giác, trong lòng Sính Đình vẫn thấp thỏm bất an. Trên danh nghĩa Triệu thị là mẹ cả của nàng, toàn quyền quyết định hôn nhân đại sự của nàng, dù có đem nàng gả cho một ông lão đầu bạc nàng cũng không được phép nói nửa chữ “không”
Chương Mỹ Ngọc thấy nàng trầm ngâm không nói, càng tình chân ý thiết nói: "Muội muội vẫn không tin ta sao? Thật sự là Minh Châu nói hưu nói vượn, mẫu thân cũng sẽ không đáp ứng. Nữ nhi nhà chúng ta sao có thể tằn tiện đi làm di nương đây. Như vậy không phải là bôi nhọ phụ thân đã mất hay sao?” Chương Mỹ Ngọc vừa nói vừa cầm khăn gấm lau khóe mắt. Nhớ tới cha mẹ đã mất, trên mặt Sính Đình cũng ảm đạm chán nản.
"Ta cam đoan cùng muội, đây thật đúng là tử ô hư hữu chuyện. Về sau Chương gia ai dám nói lời này, xem ta có xe cái miệng của người đó hay không." Chương Mỹ Ngọc ngẩng đầu lên, giận dữ nhấn mạnh.
"Thật không! Đại tỷ không gạt ta?" Trong nháy mắt Sính Đình bỗng nhiên vui mừng, đây là lần vui mừng nhất kể từ khi nàng về Chương phủ. Mặc dù không chắc trong tương lai cam kết này của Chương Mỹ Ngọc có thực hiện được hay không, nhưng giờ phút này, nàng vẫn thực lòng thực dạ đứng dậy quỳ gối hành lễ: “Sính Đình đa tạ tỷ tỷ bảo vệ”
Chương Mỹ Ngọc vội vàng kéo nàng, oán trách nói: “Muội muội như vậy là không tin tỷ tỷ sao, tỷ tỷ là thực lòng toàn tâm toàn ý với muội.” Nàng nhìn thân mình Sính Đình lung lay, hình như nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi gợi lên một ý cười ngoan độc: “Muội muội làm sao vậy?”
Lời nàng còn chưa dứt, Sính Đình đã mềm nhũn ngã xuống đất. Chương Mỹ Ngọc nhịn không được nhướng mày nhẹ nhàng cười rộ lên. Sau đó kìm nén không được, cười càng ngày càng lớn, cười đến run rẩy hết cả người.
Nàng vô cùng kiêu ngạo gảy gảy ngón tay, nghiêng đầu che lại con ngươi tàn khốc, lớn tiếng phân phó: “Tam tiểu thư không thoải mái, các ngươi tới đây dìu nàng đến căn phòng cách vách nghỉ ngơi một chút.”
Phương Thảo và Bích Liên đi tới, hai người đỡ Sính Đình từ trên mặt đất lên. Khóe miệng Phương Thảo hàm chứa vẻ đắc ý, tranh công nói: “Đại tiểu thư, Thính Vũ đã sớm bị nô tì làm cho hôn mê”
Chương Mỹ Ngọc gật đầu một cái: "Làm rất tốt! Hừ! Tự cho là thông minh, tưởng rằng ta đã đem dược hạ vào thức ăn à.” Chương Mỹ Ngọc khinh miệt liếc nhìn Sính Đình đang hôn mê, cho dù ngươi gian trá như ma quỷ, còn không phải uống nước rửa chân của lão nương à. Nàng vắt óc tìm mưu kế, tốn một số tiền lớn mới mua được mê dược này, chỉ cần hòa tan vào trong nước, dính vài giọt đối phương sẽ hôn mê bất tỉnh. Nàng chẳng qua là đem chiếc đũa đã ngâm qua thuốc đưa cho Sính Đình mà thôi. Tam muội ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta! Phá hư chuyện tốt của ta không nói, còn làm cho Tiểu vương gia đối với ngươi đặc biệt để ý! Hắn là nam tử cao quý như vậy há lại để cho đứa con của tiểu thiếp như ngươi mơ tưởng.
Chương Mỹ Ngọc sai hai nha đầu đỡ Sính Đình đến phòng cách vách. Nhìn Sính Đình đang hôn mê bất tỉnh trên giường. Lại nhìn nam nhân bỉ ổi đang xoa xoa tay, mê đắm nhìn Sính Đình đến chảy nước miếng. Chán ghét bĩu môi, sau đó đưa tay cho hai nha đầu dìu mình, nghênh ngang bước đi không hề quay đầu lại.
Bên trong phủ lý Uy Viễn Hậu Phương quan lại tụ họp, cảnh tượng phi thường náo nhiệt. Hôm nay là đại thọ thứ bảy mươi của Hầu lão phu nhân, trước phủ viện rất đông khách, người đến mừng thọ nối liền không dứt.
“Người có nghe không? Húc tiểu vương gia đã tới rồi.” Một vị ma ma đi theo tiểu thư đến mừng thọ vô cùng đắc ý khoe khoang ra mặt nói với các tiểu thư khác.
“Có thật không?”
“Thật tốt quá” vài tiểu thư nhịn không được nhỏ giọng hoan hô nhảy cẫng lên, trong ánh mắt lóe lên tia sáng hưng phấn. Gia thế hiển hách như vậy, nam tử cao quý bất phàm như vậy, nghe nói đến bây giờ ngay cả một thị thiếp cũng không có, lại càng không ăn chơi đàng điếm. Một nữ nhân nếu có thể gả cho nam tử như vậy, đó mới là không uổng phí tấm thân này đi.
Một vị thiếu nữ váy tím lẳng lặng nghe chúng nữ nghị luận. Làn da nàng trắng sáng, dung mạo thanh mỹ. Đứng ở giữa đám tiểu thư như hạc đứng trong bầy gà, thập phần làm cho người ta nhìn chăm chú. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn phía, tinh tế tìm kiếm. Sau đó từ từ đi ra ngoài.
Hiên Viên Húc im lặng đứng bên cạnh cái ao phía trước viện. Nơi này người đi lại thưa thớt, yên lặng hiếm thấy. Một trận gió lạnh thổi qua, vài cây phù dung theo gió khiêu vũ trên mặt nước, hết sức xinh đẹp. Sau khi hắn từ biên quan trở về vương phủ, công tử ở các phủ khác liền không ngừng gửi thiệp mời dự tiệc rượu nghe hí kịch, An Thân Vương phi cũng muốn gửi thiệp. Bình thường hắn đều lấy cớ quân vụ quá bận từ chối, hôm nay lại bị An Thân Vương phi chặn ở cửa viện kéo đến.
Hắn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cây phù dung, dưới đáy lòng yên lặng nhớ đến Sính Đình. “Sính nhi…” trong miệng lầm bầm gọi, trong lòng chậm rãi miêu tả hình dáng của Sính Đình, nghĩ đến một cái nhăn mày, một tiếng cười của nàng, trái tim cứng rắn của hắn cũng trở nên mềm mại.
Lâm Phương Nương đứng ở mép nước si ngốc nhìn hắn. Một vị nam tử ngọc thụ lâm phong, thiên hoàng quý tộc như vậy, lại giữ mình trong sạch mới có thể làm cho những thiếu nữ hoa quý ái mộ không thôi. So với những con em thế gia cưỡi ngựa chương đài, trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn mới là phu quân đáng giá để nàng phó thác cả cuộc đời. Thấy Hiên Viên Húc vẫn không có chú ý tới nàng, rốt cuộc nhịn không được khẩn thiết đi tới: “Tại sao thế tử lại một mình ở trong này?”
Hiên Viên Húc con ngươi đen híp lại, nhíu mày nhìn nàng. Hắn không biết nữ tử đi tới là ai, gần đây trong các yến hội cũng thường gặp những cô gái đến bắt chuyện như vậy, vì thế không chút để ý hờ hững gật đầu một cái.
Lâm Phương Nương ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn hắn, trên gương mặt xinh đẹp có vẻ lúng túng thất vọng. Nhiều năm như vậy nàng mỗi ngày đều để hắn ở trong lòng, mà hắn lại quên nàng, nói không bị tổn thương thì đúng là gạt người. Nàng dịu dàng cười nhìn hắn: “Thế tử không nhớ ta sao, ta là Lâm Phương Nương a?”
Hiên Viên Húc nhíu chân mày lại, đầu cố sức suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Nga! Ta nhớ ngươi đã từng đến vương phủ. Là. . . . . . Là thân thích bên nhà Lâm trắc phi?" Hắn có chút không quá chắc chắn hỏi.
"Ừ, lúc ta còn nhỏ thường đến vương phủ, còn sống chết chạy theo phía sau gọi ngươi là ca ca đấy!” Lâm Phương Nương thấy hắn nhớ ra, vui vẻ không thôi, nhắc tới chuyện thời thơ ấu nhịn không được che mặt mà cười. Nàng vốn là dáng dấp xinh đẹp, cười như vậy càng uyển chuyển động lòng người.
Hiên Viên húc mỉm cười xoay đầu đi, cũng không nói gì. Đột nhiên trong con ngươi hắn tinh quang chợt lóe, phất tay quăng vạt áo xuống, bước đi như bay hướng về cửa viện.
Lâm Phương Nương tay ngọc thon dài vòng quanh khăn, cúi đầu suy nghĩ cố gắng nhớ lại kỷ niệm hai người bên nhau khi còn nhỏ. Nàng ngẩng đầu vừa định há mồm nói chuyện, nhưng trước mặt không có bóng người của Hiên Viên Húc rồi.