Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru

Chương 24: Câu chuyện của các vì sao




Sesshoumaru….

Nhìn tuyết y nam yêu lỗi lạc đi xa, cô gái xinh đẹp cũng không lên tiếng giữ lại.

Nàng biết hắn đang tức giận nhưng lại không tìm ra lí do tức giận của hắn. Tuy rằng nàng rất muốn đuổi theo bước chân hắn, nhưng sư phụ xa cách nàng hai mươi mấy năm đột nhiên đến, chắc hẳn là có chuyện quan trọng đi. Cho nên, nàng không thể không ở lại…

Vạt áo đỏ tươi như lửa, đôi chân trần thản nhiên thong thả đi đến bên cạnh cô gái. Lát sau, tao nhã nâng cánh tay phải lên, dưới váy dài lộ ra một đốt ngón tay rõ ràng, bàn tay to nhẹ nhàng gạt tóc mai ướt bọt nước cho cô gái kia.

Nguyệt nhi, ngươi cũng bắt đầu để ý người ở thế giới này sao? Ha ha, vẫn là một yêu quái đi…

Nhìn học trò cưng còn đang ngây người, dung nhan khuynh thành của Đông Hoàng bệ hạ luôn lạnh lùng cao ngạo lộ ra vẻ sủng nịch nhàn nhạt. Ôn nhu như vậy, có lẽ trăm ngàn năm qua chỉ có một mình nàng được hưởng đi.

“Sư phụ…” Cảm thấy chàng trai khuynh thành trước mắt thân mật tiếp xúc với mình, Tiêu Lăng Nguyệt thụ sủng nhược kinh (được sủng ái quá mà sợ hãi), duy trì khoảng cách.

Hồ tộc yêu hoàng, tồn tại cao cao tại thượng, làm nàng ngưỡng mộ cũng làm nàng kính sợ. Mỗi một lần hắn chú ý nàng một chút đều khiến nàng có chút vui sướng khó hiểu, lại không hề có quan hệ nam nữ.

“Nguyệt nhi, lúc không có ai thì cứ gọi thẳng tên ta đi…”

Làn điệu tao nhã cùng dung mạo tuyệt sắc khác người của hắn khiến người khác không thể cự tuyệt.

Quý tộc thiên hạ nhất định rất tịch mịch…

Tiêu Lăng Nguyệt thu hồi suy nghĩ, đón nhận ánh mắt còn đen hơn bầu trời đêm, cuối cùng thuận theo gọi cái tên chỉ có trong truyền thuyết.

“Đông Ly…”

Có một con cửu vĩ hồ (hồ ly chính đuôi) trong truyền thuyết, tự Đắc Kỷ bị tru là lúc (ai hiểu chỉ cho mình nhé), liền bị trục xuất đến đảo này. Không ai biết mỗi lần hắn kinh tuyệt thiên hạ xuất hiện đều chỉ là ảo ảnh mà thôi. Nếu nàng không vô tình xông vào bên trong cái trận pháp kia, sợ là suốt đời sẽ không thể nhìn thấy vị quý tộc đã sớm siêu thoát này, càng không thể thừa kế một thân kiếm pháp tinh diệu của hắn!

“Ha ha…” Tiếng cười trầm thấp mang theo vẻ vui sướng nhàn nhạt phát ra từ môi mỏng của hắn, giống như âm thanh từ trên trời.

Đã bao lâu rồi không nghe thấy cái tên quen thuộc này? Còn có bao nhiêu lâu không gặp người duy nhất trong thiên hạ hắn cho phép gọi tên thật….

“Nguyệt nhi, vẫn khoẻ chứ?”

“Vâng, sư… Không, Đông… Đông Ly, ta vẫn ổn lắm! Bọn họ đều rất tốt với ta.” Hơi cúi đầu, nàng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt quá mức mị hoặc kia.

Kỳ thật, nàng thích gọi hắn là “sư phụ” hơn. Gọi một tiếng “sư phụ” là thừa nhận hắn như cha của mình, mà Đông Ly… Nàng không biết mình có tư cách để ngang hàng với quý tộc không.

“Ha ha… ‘Bọn họ’ bao gồm cả con chó nhỏ vừa rồi sao?” Ánh mắt màu tím lưu chuyển, mang theo chút thần bí và dụ hoặc, rất nhiều cảm xúc đan xen trong đáy mắt, không thể phân biệt rõ. Mà cô gái cúi đầu tất nhiên là không thể nhìn thấy.

“A?” Tiêu Lăng Nguyệt nghe thấy câu hỏi có vẻ tùy ý kia, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Nhỏ… Con chó nhỏ? Là nói Sesshoumaru sao?

Hình dung như vậy làm khuôn mặt thanh tú của nàng nhất thời có chút vặn vẹo, không biết nên phản ứng như thế nào.

Phải, tuy rằng sư phụ quả thật là lão yêu quái không biết đã sống bao nhiêu năm, nhưng dùng từ “con chó nhỏ” để hình dung Sesshoumaru, nàng thật có chút không tưởng tượng nổi.

“Ừm~ Xem ra ta đoán không sai!” Ngữ điệu chậm rãi, ý cười trên khoé môi làm người ta mê say bắt đầu trở nên mê ly.

Quả nhiên, tâm bình tĩnh của Nguyệt nhi ngươi cũng nhiễm sắc thái thế tục. Chung quy, vẫn muốn ở lại thế gian phồn hoa này sao?

Hơi ngửa đầu, tóc dài tùy ý bay theo gió. Ánh trăng sáng chiếu lên dung nhan mĩ lệ cực hạn của hắn, tỏa ra vầng sáng trắng, như ngọc thượng hạng. Gió núi thổi đến, hồng bào hoa mỹ phần phật tung bay, như lửa đỏ lưu động.

“Nguyệt nhi, ngươi nhìn xem! Phía nam có một ngôi sao sắp rơi xuống…” Giọng nói tản ra trong gió, không nghe ra ý tứ bên trong.

Dời ánh mắt hoảng hốt khỏi dung nhan tuyệt thế của hắn, Tiêu Lăng Nguyệt lấy lại bình tĩnh hướng mắt lên bầu trời.

Mỗi một ngôi sao đại diện cho một sinh mệnh vậy sinh mệnh sắp tàn này là của ai?

“Sư…”

Quay đầu, dưới ánh trăng sáng, chỉ còn dư lại một chút ánh sáng. Dáng người ngang nhiên tuyệt mỹ kia cũng đã biến mất. Nhắm mắt khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, gió núi tùy ý thổi bay y phục đơn bạc của nàng.

Đi rồi sao?

Rũ mắt xuống, chút ý cười chua chát hiện lên trên khoé môi nàng.

Nàng còn chưa kịp nói cho hắn biết, nàng rất nhớ hắn — — trên đời này chỉ có sư phụ là hiểu nàng nhất; nàng cũng chưa kịp tạm biệt — — có lẽ lần từ biệt này không định ngày gặp lại, ngày rời đi cũng không còn xa…

Gió đêm vi vu, côn trung kêu âm vang, lửa trại lúc sáng lúc tối.

“A, nhanh như vậy đã về rồi sao?”

Tiểu yêu ngồi trên cỏ chờ đã lâu cuối cùng cũng thấy rõ bóng dáng tuyết sẳc hoa lệ kia từ trong rừng cây đi ra, lập tức kích động lạch cạch cầm gậy đầu người ra nghênh đón.

“A~ Sesshoumaru sama, sao ngài về nhanh vậy? Tiểu nhân còn đang nghĩ không biết có nên thay ngài tìm vài nữ yêu đến đây, con người sao có thể so với yêu quái chúng ta được~~ Hắc hắc, ái…” Còn chưa kịp nói hết câu, giọng nói của nó lập tức dừng lại, cuối cùng biến thành rên rỉ.

Không chút do dự dẫm lên tiểu yêu quái yếu ớt phía sau, tuyết y nam yêu đứng ở vách núi bên cạnh, một mình đón gió.

Màn đêm hạ xuống, bóng dáng tuyết sắc ngạo nghễ đứng thẳng, lông đuôi run rẩy theo gió, tay áo bay lên. Tròng mắt màu vàng chuyển động, ánh mắt lành lạnh, khuôn mặt vốn đạm mạc vô tự tuấn mỹ giờ phút này có thêm tia sát khí.

Đêm tựa hồ lạnh hơn…

Sesshoumaru ~ sama ~

Tiểu yêu phía sau cuối cùng cũng phát hiện ra chủ nhân nhà mình khác thường, xám xịt trốn cạnh cô bé đã ngủ say bên cạnh, vụng trộm đánh giá

Ừm~ Sesshoumaru sama hẳn không phải là không thành công, vậy tại sao cô gái kia còn chưa trở về?

Vì sao hội lại ý?

Để ý cái gì?

Lông mày nhăn lại, tâm như mặt hồ lặng sóng của Sesshoumaru lại có gợn sóng. Hắn vẫn mờ mịt, không hiểu.

Tình cảm của con người quá mức xa lạ, mà hắn không thể lí giải hết được. Chính là, nàng thản nhiên tươi cười, hắn tựa hồ… cũng không muốn nàng biến mất.

Đêm còn dài, bầu trời đầy sao vẫn đi theo quỹ đạo của nó. Mà vận mệnh, không ai có thể đoán trước được…

* Lời tác giả: Muốn đọc sách, không biết nên đổi mới như thế nào. Nhưng mà yên tâm, quyết không bỏ hố ~~~

=> Editor: *lần nữa xúc động trước sự vĩ đại kiên cường của tác giả*:”3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.