Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru

Chương 14: Phân biệt




Ánh mặt trời sáng sớm nghịch ngợm chui qua khe hở trong rừng, chiếu vào thảm cỏ xanh biếc, hoa dại nở rộ đón gió phấp phới, bướm hấp dẫn mà nhẹ nhàng bay lượn.

Lửa trại đã sớm tắt (Thần: “Do sự ghen tị mãnh liệt của ta!”:3), hai con người cũng không thấy bóng dáng đâu, chỉ có Sesshoumaru một mình ngồi trên cỏ, thần sắc bình yên nhìn phương xa.

Bạch y kia điểm xuyết mấy đoá anh đào, hiện tại lại trở nên không nhiễm bụi, lông đuôi xù vòng trên vai phải giống như da lông thượng đẳng, lại thêm ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trên người hắn, khuôn mặt lạnh như băng tinh xảo lại hiện lên một tầng màu vàng mềm mại.

Trong bụi cỏ truyền đến âm thanh sàn sạt, Seshoumaru cũng không động đậy. Gió đã sớm truyền tin đến, là cô bé tối hôm qua đến.

Thấy hắn không có phản ứng, cô bé mặc y phục đỏ sậm đánh bạo tiến đến gần hắn, ngồi quỳ dưới chân hắn đặt đồ ăn.

“Ta đã nói, không cần…” Không quay đầu, Sesshoumaru lại nhàn nhạt mở miệng hỏi, “Vết thương trên mặt thế nào?”

“…”

“Không nói cũng không sao.” Không được đáp lại, Sesshoumaru cũng không miễn cưỡng.

Mà khuôn mặt xước xát một nửa của tiểu cô nương khi nghe hắn hỏi đến liền cười xán lạn, giống như ánh mặt trời tươi đẹp, không nhiễm một tia tạp chất.

Sesshoumaru quay đầu kì quái nhìn nàng: “Có gì mà cao hứng, chỉ là hỏi một chút thôi.”

Hắn là yêu quái, không thể hiểu tình cảm của con người, chỉ là hơi thở tinh thuần này hắn cũng không chán ghét (Thần: “Sess sama trong bộ này sẽ không một chân hai thuyền chứ? Nếu thế thật là mình drop đấy! >”<) Hơi thở tự nhiên như gió mát tản ra, làm người khác không thể cự tuyệt.

Ngước mắt nhìn cô gái phía xa xa cầm ống trúc chậm rãi đến gần, mặt Sesshoumaru vẫn lạnh như trước, chỉ là khi nàng sắp bắt gặp ánh mắt của hắn thì hắn lại dời mắt đi trước một bước. Cỗ hơi thở này quá mức tự nhiên, làm cho người ta tưởng là sẵn có.

Thật sự là một… con người kì quái!

“Là Rin đến à?”

Thanh âm trong trẻo vang lên, cô bé nhanh chóng quay đầu, khoan khoái buông đồ ăn chạy đi đón.

“Rin vẫn không muốn nói sao?” Bất đắc dĩ nhìn cô bé đang ngây ngô cười, Tiêu Lăng Nguyệt không hỏi nữa, nhìn về phía nam yêu đang đắm chìm giữa ánh nắng nghỉ ngơi.

Không thể không nói, năng lực hồi phục của yêu quái làm cho người ta thật kinh ngạc. Chỉ qua một đêm, miệng vết thương của hắn đã khép lại. Nam yêu trước sau đều lạnh như băng, cao nhã như quý tộc của trời đất.

Sesshoumaru, có một thân thể càng mạnh mẽ hơn tâm!

Đả kích lớn như vậy, hắn vẫn có thể tiếp tục duy trì không vui không giận, không buồn cũng không không cam tâm, từ đầu đến cuối duy trì trước sau như một, trái tim không nhiễm bụi trần. Có lẽ cũng là vì như vậy, hắn mới có thể ngầm đồng ý có tâm linh tùy tùng bên người đi! (không hiểu nên chém loạn, mọi người thứ tội a!)

Thu hồi suy nghĩ, Tiêu Lăng Nguyệt giơ giơ ống trúc trong tay, hô: “Sesshoumaru, muốn uống nước không?”

“Không.” Liếc mắt lườm nàng một cái, thanh âm Sesshoumaru vẫn lạnh lùng như trước.

Nghe thấy hắn trả lời, Tiêu Lăng Nguyệt cũng không kiên trì nữa, đưa cho cô bé vài quả dại, ngồi dưới đất hưởng thụ bữa sáng của bản thân.

Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, cô bé mới sôi nổi chạy về thôn. Tiêu Lăng Nguyệt nhìn theo bóng lưng. Rin đi xa, xoay người chạy theo nam yêu không xa.

Không bao lâu sau, vận mệnh của cô bé này sẽ phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất…

Trên thảm cỏ ở bìa rừng, một tiểu yêu màu xanh ngồi trên đầu yêu thú hai đầu dùng ba ngón tay ngắn cũn ngắt từng cánh hoa.

“Thử đao… Không thử đao… Thử đao… Không thử đao… Thử đao?!” Cứng ngắc nhìn chằm chằm cánh hoa cuối cùng phiêu phiêu bay xuống, hai mắt cá vàng của tiểu yêu quái ngập tràn nước mắt.

“Sesshoumaru sama, khi đó ta chết cũng không cần nhanh sao? Seshoumaru sama…”

Một viên đá bất thình lình làm nó rơi từ trên đầu yêu thú hai đầu xuống, miệng ăn đầy cỏ. Nhưng ngay sau đó, nó liền khôi phục lại, phấn chấn nhảy lên lưng yêu thú, chỉ vào người mới tới mà rưng rưng chất vấn: “Sesshoumaru sama, là ngài cho Jaken đến thử đao sao?

Đối mặt với hành vi gần như vô lí hồ nháo của tiểu yêu, Sesshoumaru hơi hơi nhướn mày.

“Không phải là lo lắng ta nên mới tìm?” Có phải hay không gần đây quá mức lơi lỏng, nó mới có thể làm càn như thế?

“A…” Đến giờ phút này, tiểu yêu mới phát hiện phản ứng của mình đối với chủ nhân cao quý là hành vi vô lễ.

Híc, sẽ bị giết chết! Một đống mồ hôi túa ra, “Sesshoumaru sama, người không sao thì tốt quá, tiểu nhân cũng biết bán yêu Inuyasha kia sao có thể là đối thủ của ngài…”

“Ha ha…” Một trận cười khẽ truyền đến, đánh gãy lời nói thao thao bất tuyệt của tiểu yêu quái.

Jaken bất mãn theo tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử thanh lệ đang dắt tuấn mã màu đen che miệng cười.

“Một con ếch thú vị a!”

“Ếch?” Nghe mình bị gọi như vậy, Jaken rõ ràng là bị đả kích, không khỏi tức giận trừng nàng, “Pháp sư đáng ghét này cũng dám gọi bổn đại nhân như vậy? Nói, ngươi có ý đồ gì, vì sao đi theo phía sau Sesshoumaru sama? Chẳng lẽ… ngươi muốn giết Sesshoumaru sama? A! Loại người như ngươi thật ác độc…”

“Jaken, câm miệng!”

Ánh mắt lạnh như băng lợi hại nhìn tiểu yêu, thanh âm Jaken lập tức tắc nghẹn, thái dương tự động toát ra mồ hôi lạnh. A~ ánh mắt của Sesshoumaru thật đáng sợ!

Sesshoumaru hơi hơi nghiêng đầu, tròng mắt vàng lướt qua vai nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt cười của nàng có chút cứng nhắc, thấy tầm mắt của hắn thì lại lập tức khối phục bộ dáng cười nhạt.

Dường như bất cứ lúc nào… Nàng cũng đều cười như vậy.

“Sesshoumaru, khó coi như vậy, tuỳ tùng yếu đuối như vậy nên bỏ đi, đỡ phải phiền toái…”

Lời của nàng còn chưa dứt tiểu yêu kia như bị đụng phải lửa, giương nanh múa vuốt xông lên phía trước, chỉ vào Tiêu Lăng Nguyệt tức đến giơ chân.

“A, người là ai? Ai khó coi, ai yếu đuối? Sesshoumaru sama sẽ không bỏ ta đâu, ngươi đừng hòng li gián tình cảm chủ tớ chúng ta!”

Nhìn thấy bộ dáng nó hô to như vậy, Tiêu Lăng Nguyệt càng cười đến vui vẻ, mà Sesshoumaru lạnh lùng xoay mặt đi, lựa chọn không nhìn hai người huyên náo.

Một trận gió núi trong rừng cuốn cánh hoa bay đến, tóc dài theo gió lay động.

Lang yêu (yêu quái sói), còn có mùi máu…

Nhíu mi, Sesshoumaru quay lại con đường lúc đến.

“A, Sesshoumaru sama, đợi tiểu nhân một chút!” Ngừng tranh luận với Tiêu Lăng Nguyệt, Jaken vội vàng động hai chân, lạch cạch đuổi theo.

Lần này quyết không thể bị bỏ rơi bằng không khẳng định sẽ bị cô gái kia cười nhạo!

Nhìn bóng lưng hai người biến mất, Tiêu Lăng Nguyệt thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xa, khéo môi nàng mỉm cười đến động lòng người.

Là thời điểm phân biệt…. Đã chọn trở về không nên có nhiều ràng buộc.

“Giá — –” Nhảy lên lưng ngựa, Tiêu Lăng Nguyệt phi ngựa như bay mà đi.

Hẹn gặp lại, Sesshoumaru…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.