Chỉ Yêu Mình Em

Chương 38: Ngoại truyện 4: 8CJ




Edit: chijiro

Beta: p3104

Giải thích về tựa của ngoại truyện này: văn "sắc" (H), một giải đáp khác: 8CJ là không thuần khiết (CJ viết tắt của từ thuần khiết) [cảm ơn chị GR]

Và trái tim em như pháo hoa rực rỡ

Em nhớ kỹ mỗi một khắc run rẩy

Mỗi một khắc đều trở thành bất diệt.

***

Sau tiệc rượu

Ở đường Tây Trương vừa có một nhà thờ mới được khánh thành, hôn lễ của tam tiểu thư Triệu gia được tổ chức ngay ở chỗ này, tổ chức hôn lễ ở giáo đường đang là chuyện thời thượng nhất, lễ đường rộng mênh mông, ghế ngồi chật kín người, Đại Lê ngồi ở dãy cuối cùng, nhìn đôi vợ chồng mới cưới tuyên thệ trước mặt linh mục, cô không khỏi nhớ tới buổi tối của mấy ngày trước, đó là hôn lễ bí mật chỉ thuộc về bọn họ, nhìn quanh lễ đường một vòng, không tìm được người kia, nhưng lại rơi vào đúng tầm nhìn của Dung Đình Hiên, nhìn nụ cười dịu dàng của anh ta, cô cũng cười, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Tiệc cưới vào buổi tối, Thiếu soái thong dong mang theo bạn gái đến, lướt qua tiệc cưới một vòng, không tìm được người kia. Thẩm Tiêm nói đùa với anh, mà tâm trí của anh, lại ngẫu nhiên ứng với một câu, có chút không yên lòng. Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh lại xuất hiện thêm một cô gái, bộ sườn xám in hoa màu tím nhạt, thân hình mảnh khảnh, khác với vẻ xinh đẹp của Thẩm Tiêm, nhưng phong cách không thoáng bằng Thẩm Tiêm.

Bởi vì có việc nên Đại Lê nán lại, đến rất trễ, không ngờ vừa vào cửa đã thấy bên cạnh Thiếu soái có mấy mỹ nhân vờn quanh, đặc biệt có một cô gái áo tím, yếu ớt nhìn anh, trong ánh mắt hận không thể tóm lấy anh.

Tiêu Hữu Thành cũng nhìn thấy Đại Lê, khi Thẩm Tiêm giới thiệu cô gái áo tím cho anh thì ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm vào Đại Lê, nhìn cô bước vào cửa, cởi áo ngoài màu đen ra, tháo mũ với găng tay cùng màu ra, bên trong là chiếc áo trắng rộng thùng thình, trên cổ còn thắt cả cà vạt, vừa có phong thái lại không mất đi vẻ gợi cảm, cô chỉ đứng ở xa liếc mắt nhìn anh một cái, trong bụng anh đột nhiên nóng lên, ngón tay cầm ly rượu trượt xuống suýt làm vỡ ly rượu.

Đại Lê tặng chủ nhân bữa tiệc một phong bì đỏ, định ngồi xuống một lát rồi đi, Dung Đình Hiên muốn mời cô khiêu vũ, cô thoái thác nói mình mệt, do vậy chỉ ngồi cùng Dung Đình Hiên uống nửa ly rượu, không lâu sau thì xin phép về trước, Dung Đình Hiên muốn đưa cô về, nhưng lại bị khước từ, Dung Đình Hiên nghĩ rằng cô đã uống rượu mà còn lái xe, cuối cùng rất lo lắng, anh ta vừa ra cửa thì thấy một chiếc xe chạy qua trước mắt, có hai người ở trong xe, trong khoảnh khắc tầm nhìn của họ giao với ánh mắt của anh, Đại Lê thản nhiên nhìn anh ta một cái, Tiêu Hữu Thành thì lạnh lùng liếc mắt nhìn anh. Dung Đình Hiên đứng nguyên tại chỗ, bất động rất lâu.

Ở đại sảnh của bữa tiệc, Diệp Mạn Tử ghé sát vào bên tai Thẩm Tiêm, cười nói, “Hình như Thiếu soái không quá để tâm tới Thẩm tiểu thư.”

Thẩm Tiêm mặt không đổi sắc, cười khanh khách lấy một tấm thiệp mời từ trong túi ra, “Đầu năm sau bộ phim mới của tôi khởi chiếu lần đầu ở Trường Thanh, Diệp tiểu thư nhất định phải cho tôi vinh hạnh mà đại giá quang lâm nhé! Nghe nói lịch chiếu phim trùng với bộ phim của Diệp tiểu thư lúc đó, thực sự là vô ý quá, cô cũng biết đấy Thiếu soái vô cùng bận rộn, năm sau chỉ có thời gian mấy ngày đó cùng tôi đi tham dự khởi chiếu lần đầu.”

Diệp Mạn Tử cong khoé miệng cười đến miễn cưỡng, “Đó là đương nhiên.”

Dọc đường đi hai người đều trầm mặc, anh có thể cảm nhận được tâm tình cô không tốt, nhưng lại không biết lý do chính xác vì sao. Chiếc xe trở về đô đốc phủ, xe vừa dừng lại anh ngay lập tức cúi xuống ngậm lấy môi cô, trong miệng cô vẫn còn vương hơi rượu, dù chỉ là một ít đều bị anh nuốt lấy, hôn đến triền miên say sưa, đột nhiên đầu lưỡi đau nhói, theo bản năng anh buông cô ra, trong bóng đêm mờ mờ, thấy cô dựa hẳn vào trong ghế, nheo mắt lại cười, là nụ cười vừa yêu mị vừa châm biếm.

Ngón cái nhẹ nhàng xoa đôi môi sưng đỏ của cô, anh tham lam đưa vào trong dò xét, lại bị cô cắn một cái. Anh cười, đúng là cô hơi say.

Khi ôm cô trở về phòng, cô nhìn xung quanh một lượt, sau đó bất an giãy giụa trong lòng anh, “Buông em ra! Em muốn về nhà!”

Anh vừa giữ cô lại không để cô giãy giụa vừa hôn lên trán cô, “Nơi này là nhà của chúng ta.”

“Chúng ta?” Cô không động đậy, nhíu mày nhìn anh, nhìn thấy anh trong lòng lại nảy nở một thứ gì đó, đột nhiên lông mày giãn ra nở nụ cười, con ngươi đen láy tràn ngập vẻ vô tội, “Chúng ta đâu có nhà?”

Trong ngực lại dội đến một trận đau đớn, nhìn đôi mắt của cô dần chuyển sang vẻ lạnh lùng âm u, trong đôi mắt ấy không hề có một ý cười, bỗng nhiên cô xé vải áo trước ngực anh nhoài người lên cắn một cái vào cổ, anh không hề hừ một tiếng, chỉ vòng cánh tay lại, ôm cô thật chặt.

Trên giường, anh đè sát lên người cô, qua một lúc lâu cô mới buông ra, nghiêng đầu đẩy anh, hít từng ngụm từng ngụm không khí, còn ho khan, hình như quá chuyên tâm vào việc cắn anh, nên quên cả hít thở.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đút cô uống nửa ly nước ấm, anh bật chiếc đèn ở đầu giường lên, khuôn mặt của cô ửng đỏ dưới ánh đèn, bởi vì ho khan, đôi mắt bị che bởi một tầng hơi nước, cô nheo mắt nhìn anh, nhìn đến mức lửa trong bụng anh bùng lên, đang muốn đè cô xuống lần thứ hai, lại bị cô xoay người đè xuống.

“Lê?”

Cô nheo mắt, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi ra hiệu cho anh im lặng, cả người chậm rãi cúi xuống, cách ngón trỏ hôn anh một cái, sau đó lại chậm rãi ngồi dậy, cởi áo khoác ngoài ném xuống, đưa tay tháo cà vạt ra, trói hai tay của anh vào đầu giường, anh chỉ hơi nhíu mày, để mặc cô sắp đặt.

Cô nửa ghé lên người anh, cởi từng chiếc cúc áo, đầu tiên là áo khoác, sau đó là áo gi lê, đến áo mỏng ở trong, chẳng biết có phải vô ý hay không mà động tác của cô rất chậm, anh cắn chặt răng, chờ đến khi ngực anh trần trụi, thì cả người đã đẫm mồ hôi.

Cô vuốt ve lồng ngực cường tráng của anh, cơ bụng rắn chắc, tay cô hơi lạnh, chạm vào da thịt nóng hổi của anh, cảm thấy cơ thể của anh dưới tay cô khẽ run, cô cúi đầu hôn anh, nụ hôn ướt át đầy khát vọng rơi trên bờ môi anh, cô vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng anh, ngay lập tức bị anh vững vàng bắt lấy, trằn trọc dây dưa, hận không thể nuốt vào.

Chỉ hôn có một lát đã choáng, cô buông đôi môi của anh, khẽ cắn cằm anh, chậm rãi cởi áo sơ mi của chính mình, cả nội y, nhìn thấy cổ họng của anh lên xuống, cả người cô lại cúi xuống một chút, bầu ngực lắc lư bên môi anh, anh há miệng ngậm lấy, điên cuồng cắn mút, cô cũng nhiệt tình thuận theo, vòng eo nhỏ nhắn uốn éo, rên rỉ vài tiếng, lại chậm rãi nâng người lên, anh ngẩng cổ lên muốn đuổi theo, vẫn tham lam bú mút bầu ngực mềm mại của cô, cô lại nhấc cao người hơn, anh vẫn còn muốn đuổi, thế nhưng do hai tay bị trói chặt nên không làm gì được, chỉ có thể ai oán nhìn cô, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Khóe môi của cô cong lên thành nụ cười xấu xa, nụ hoa đỏ tươi ướt sũng, vươn thẳng lên càng thêm xinh đẹp, hai mắt anh đỏ ngầu, gầm nhẹ một tiếng giãy ra, mặt cô biến sắc, lại đè anh xuống cắn lên hầu kết, anh động đậy một lát, rốt cuộc an tĩnh lại.

Hiện tại là thời gian của nữ vương, phản kháng phải bị nghiêm phạt.

Cô hài lòng với phản ứng của anh, vỗ vỗ khuôn mặt anh, đầu ngón tay dọc theo ngực trượt một đường xuống dưới, dừng lại bên hông, cô kéo quần anh xuống, nhíu mi, nghiêng đầu nhìn anh một lúc, giọng nói khàn khàn của anh gọi cô, “Lê? Lê!” Cô liếc nhìn anh một cái, chậm rãi cởi quần dài của mình ra.

Đôi chân thon dài mở ra, khóa ngồi lên người anh, anh nâng thắt lưng lên, cô lại lùi về. Anh rên rỉ một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên, tim đập thình thịch, lúc này anh đã hiểu rõ đêm nay cô muốn dằn vặt anh! Hai quả đấm nắm chặt, đột nhiên giãy giụa khỏi ràng buộc của cô rồi anh nắm thắt lưng cô dùng sức ấn xuống…

Sự việc ngoài ý muốn khiến cô ngây người ra, sững sờ nhìn anh, cuối cùng sau khi giải quyết xong xuôi dục vọng bị kìm nén anh mới nhẹ nhõm thở một hơi, anh ngồi dậy ôm chặt lấy cô, đặt một nụ hôn lên phần da thịt mềm mại nhạy cảm sau gáy, cô dường như náo loạn đủ rồi, nên chỉ nhắm mắt ôm chặt lấy thắt lưng của anh, hé môi rên rỉ.

Chẳng biết qua bao lâu cô lại bị anh đè xuống, được anh ôm chặt vào trong ngực, trong khi ý thức cô mơ hồ anh hỏi, “Vì sao? Cho anh hay là anh ta?”

Cô nghiêng mặt sang một bên không biết lẩm bẩm cái gì, vẫn ngủ say.

***

Xe lửa

Đại lê xách va ly xuống dưới lầu, thấy mẹ cô đang ngồi ở phòng khách nhíu mày, Trần Tiểu Dẫn đứng bên cạnh, “Làm sao thế?” Đại lê bỏ va ly xuống ngồi bên cạnh Thường Phi, nhìn Trần Tiểu Dẫn.

“Từ bến tàu truyền đến tin tức, tàu biển hai người muốn đi xảy ra trục trặc, không thể ra khơi.”

Đại lê nhướng mày, “Công ty tàu thủy không nói lúc nào sửa xong à?”

Trần Tiểu Dẫn nhìn cô, yên lặng không nói lời nào, Đại Lê thoáng chốc hiểu ra vấn đề, sắc mặt cô thay đổi, mím môi cụp mắt xuống, cô chỉ lặng lẽ trong chốc lát, ngẩng đầu lên lần nữa thì ánh mắt đã trở nên trấn tĩnh, “Anh phái người đi mua hai vé xe đi Thiên Tân trong đêm nay.” Trần Tiểu Dẫn vừa mới gật đầu đồng ý, lại nghe Đại Lê nói: “Tìm một người không liên quan, mua hai vé đi Quảng Châu cùng thời gian.”

Trần Tiểu Dẫn chỉ hơi ngẩn ra rồi gật đầu, “Hiểu rồi, giờ anh đi đây.” Thường Phi than khẽ, vỗ vỗ bàn tay Đại Lê, “Mẹ đi lên lầu xem có cái gì còn chưa mang theo không.”

Đại Lê cúi đầu vâng một tiếng, “Mẹ, con xin lỗi.”

Thường Phi cười lắc đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Đại Lê, bà xoay người đi lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Đại Lê, trong đôi mắt chỉ có màu ảm đạm, một mình ngồi đó, ánh sáng từ cửa số phía sau rơi trên người, lướt qua bờ vai gầy yếu, tạo thành cái bóng dài trên mặt đất, theo ánh sáng, cái bóng dần dần dài ra, mảnh khảnh mà cô đơn.

Gió từ ngoài cửa xe thổi vào, phả vào mặt có chút lạnh lẽo, mang theo hơi nước ẩm thấp, ngoài cửa sổ lướt qua những ngọn núi ghập ghềnh, cũng không hề có màu sắc xám xịt của mùa đông, dần dần có thể nhìn thấy những mảng màu xanh lá.

Thường Phi đóng cửa sổ cạnh ghế ngồi, hơi run run, hỏi: “Đang vào giữa mùa đông, sao con lại mở cửa sổ ra?” Nói xong bà liền kéo rèm cửa xuống , Đại Lê hỏi, “Ba có khỏe không?” Thường Phi gật đầu nói, “Bác sĩ nói rất ổn định.” Bà cởi áo khoác nằm nghiêng trên giường, sau đó nhắm nghiền hai mắt nói chuyện với Đại Lê, chỉ có âm thanh khe khẽ vang lên, Đại Lê cho rằng mẹ cô đã ngủ, nhẹ nhàng đi qua đắp lại chăn cho mẹ, nhưng chợt nghe Thường Phi thấp giọng nói, “Lê Lê, con trách mẹ không?”

Trong lòng Đại Lê đông cứng lại, bàn tay dừng giữa không trung, cũng thấp giọng nói, “Không, là con sai.” Thường Phi dường như thở dài một hơi, xoay người vào trong, hình như là ngủ thật. Đại Lê trở về giường ngồi, nghiêng người dựa vào thành xe, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đất mịt mù, trong lòng cũng mờ mịt như vậy.

Đến buổi chiều, xe lửa rung lắc mạnh mẽ, đột nhiên dừng lại, cô mở mắt giật mình tỉnh giấc, tưởng đã tới trạm dừng, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, ngoài cửa sổ vẫn là cây cỏ của đồi núi, ngay cả nhà cũng không thấy, có nhà ga ở đâu chứ?

Chung quanh dần dần vang lên tiếng la hét ầm ĩ, Thường Phi cũng tỉnh giấc, hỏi chuyện gì xảy ra, Đại Lê cúi đầu cầm lấy áo khoác mặc vào, “Con đi hỏi xem thế nào.” Vừa ra đến cửa liền thấy nhân viên tàu, đang ở giữa các hàng ghế lần lượt giải thích, hóa ra là xe riêng của Thiếu soái muốn dùng con đường này, tất cả xe lửa dọc theo tuyến này đều phải nhường đường, tạm thời cần dừng lại một lúc.

Nơi đây là biên giới Nam Bắc, xem ra muốn đi vào địa bàn của Tiết gia, xe riêng của Thiếu soái lại chạy đến đây, chắc chắn là muốn lung lay lòng người chứ không phải muốn khai chiến. Thấy sắc mặt vị tiểu thư trước mặt trở nên tái nhợt, nhân viên tàu liền nhanh chóng khuyên nhủ, “Tiểu thư đừng quá lo lắng, xe lửa nhất định sẽ an toàn đến Quảng Châu.”

Nhưng lần này chờ đế tận sầm tối, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ chìm dần vào trong bóng tối, xe lửa lại không có một tia dấu hiệu là sắp khởi hành, liên tiếp có người đi tìm nhân viên tàu hỏi, nhưng câu trả lời vẫn chỉ là chờ thêm một chút, chờ thêm một chút.

Trong toa xe tương đối yên lặng, Đại Lê đột nhiên đứng dậy, “Mẹ, con đi ra ngoài một lát.”

Thường Phi bất đắc dĩ nói, “Cẩn thận một chút.”

Mở cửa xe ra mới thấy lạnh, cả người như chìm trong nước lạnh, cơn gió thổi qua càng thêm lạnh thấu xương, không hề bất ngờ, cô nhìn thấy một đoàn xe dừng ở cách đó không xa. Ngồi trên xe, cô luôn trầm mặc, người hầu rất khách khí, dẫn cô lên một đoàn tàu khác, người phục vụ trên tàu vô cùng ân cần, dẫn cô tới một gian ghế lô, vươn tay gõ cửa: “Thiếu soái, Đại tiểu thư đã tới.”

Ngay lập tức có người mở cửa ra, là Tôn Phụ, vừa cười vừa cung kính cúi đầu, “Đại tiểu thư cuối cùng cũng tới.” Giọng điệu như trút được gánh nặng, vừa mời cô vào trong, vừa đi ra ngoài đóng cửa lại.

Gian ghế lô này rất lớn, rộng như một toa xe, bên trái là ghế sô pha bằng nhung màu lam, dưới ngọn đèn ánh ra một thứ ánh sáng màu lam, đưa lưng về phía cô, có một thân ảnh đang ngồi nơi đó, Đại Lê bước lên mấy bước, trực tiếp hỏi: “Việc này là sao? Anh không thể lý trí một chút à?”

Anh không nói lời nào, cầm chiếc thìa bạc khuấy tách cà phê, đẩy tách cà phê đến trước mặt cô, trong lòng cô phiền muộn không gì sánh được, cô giơ tay lên hất tách cà phê trước mặt, cái tách rơi xuống vỡ tung.

“Xoảng” một tiếng, cả hai người đều lẳng lặng nhìn những mảnh vỡ kia, như là vỡ tan trong ngực, chỉ cần chạm nhẹ là có thể máu chảy đầm đìa. Anh chậm rãi thu lại tầm nhìn, cúi đầu, từ đầu đến cuối không hề nhìn cô, sau lúc lâu mới khàn tiếng nói, “Anh xin em.”

Thanh âm rất nhẹ, nhưng lại hung hăng đâm vào ngực cô, loại này khổ sở này có thể cắn nuốt cả con người cô, cô bướng bỉnh khẽ nhếch cằm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh hoàng hôn trầm lắng, muốn mở miệng, lại phát hiện đôi môi đang run rẩy, có cắn chặt khóe môi cũng chỉ bật được ra mấy chữ, “Anh… anh…”

Trong giây lát đoàn tàu phát ra tiếng còi, ầm ầm chuyển động, sắc mặt của cô cũng cô thay đổi theo, hóa ra anh có chủ ý như vậy? Khẩn cầu không được thì dùng sức mạnh? Trong lòng giận dữ xen lẫn với đau khổ, cô giận dữ xoay người bước đi, một cước đá văng cửa ghế lô, cả đoàn người hầu đứng ở cửa đều kinh hãi, cô bước nhanh về phía đầu tàu, anh cũng vội vã đuổi theo sau, kéo cô lại nhưng không được, khi đi qua hai toa xe liền nhau thì anh đột nhiên vươn tay ra áp cô vào cửa xe, rút chìa khóa ném ra ngoài cửa sổ. Cô lập tức rút súng ra, quay về phía cánh cửa bắn một phát, cái khóa ầm một tiếng rơi xuống đất, trong lúc nhất thời dừng lại, cả người đã bị anh kéo vào trong vách tường phòng trong, chặt chẽ ôm cô vào trong ngực.

Người hầu quan nghe được âm thanh liền chạy tới, anh không hề quay đầu, giơ tay chĩa súng lên, trong nháy mắt những người đó chạy hết không còn một ai. Tiện tay ném súng xuống đất, anh cúi đầu hôn cô điên loạn, cởi bỏ khuy áo khoác của cô.

Bên trong áo khoác là sườn xám bằng tơ lụa, anh không ngờ cô lại mặc trang phục như vậy, vải gấm dính chặt vào cơ thể cô, mềm mại trong lòng bàn tay anh, mà trong lòng anh cô liên tục giãy giụa, làm cho anh cả nút váy ở chỗ nào cũng không tìm thấy được, trong lòng càng thêm như lửa đốt, anh dứt khoát nắm chặt lấy sườn xám của cô, dùng sức xé rách, xé một đường kéo dài đến tận thắt lưng, lộ ra bầu ngực trắng như tuyết.

Cô sửng sốt, lửa giận bừng bừng hiện lên trong mắt, giơ tay định cho anh một cái tát, nhưng bị trượt, chỉ đánh vào đầu anh. Trong ánh sáng mờ mờ, sườn xám màu tím nhạt ánh lên thành màu đỏ tía, còn nửa đoạn tay áo lơ lửng đọng ở khuỷu tay, nổi bật hai vai vừa mỏng manh vừa mượt mà của cô, cơ thể cô run nhẹ lên, không biết là vì lạnh hay vì tức giận.

Anh cúi đầu gặm cắn hôn lên vai cô, vén vạt áo sườn xám lên, đẩy tới bên hông, cô cảm thấy giữa hai chân có cảm giác mát lạnh, còn chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên tiến vào khiến cô đau đến mức hô lên, trong miệng cảm giác thấy hơi lạnh, hai bàn tay đặt lên vai anh đánh hỗn loạn, thế nhưng bàn tay yếu ớt ngay cả nắm vào cũng không được, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, muốn ngăn lại cũng không được, cô biết lúc này không thể tỏ ra yếu ớt, nhưng khi ở trước mặt anh, đau đớn thì sẽ làm nũng, dường như đã trở thành bản năng.

Trong lòng anh toàn là lửa giận, thầm nghĩ không quan tâm đến mọi thứ chỉ muốn giữ lấy cô, thế nhưng cô như vậy, mi mày nhíu cả lại như muốn nói với anh, cô đau. Bao nhiêu hờn giận cũng chỉ có thể hoá thành bất đắc dĩ nuông chiều, hắn dừng lại dỗ dành cô, đưa tay đỡ lấy thắt lưng cô, cúi người dịu dàng thì thầm gọi cô, gọi bảo bối gọi bé ngoan, cô xoay mặt đi không muốn để ý đến anh, anh liếm vành tai cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cắn một cái, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi cô, cảm giác được thân thể cô dần dần ổn định lại, anh mới vừa nhẹ nhàng rút ra.

Bánh xe va chạm với đường ray, tạo nên âm thanh ầm ầm, từng đợt âm thanh truyền đến, cả hai cơ thể đều rung động, tiếng thở dốc của người đàn ông rơi bên tai, ngăn cách với tiếng ầm ầm kia, vừa như gần vừa như xa. Tay của cô đặt trước ngực anh, chính bản thân mình cũng không rõ đến cuối cùng là chống cự hay hùa theo anh, ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, chỗ nối tiếp xe lửa không có đèn, nương theo ánh sáng từ trong toa xe, cô ngẩng đầu, nhìn trần xe thấp bé, chắc là vừa được sơn mới, ánh ra màu xanh lá cây. Cả hai người đều ăn ý không nhìn vào ánh mắt đối phương, từ trước đến nay khi làm tình khó nhất là dứt bỏ ánh mắt dây dưa, hiện tại ngay cả liếc nhìn nhau cũng không thể.

Khi anh vùi đầu vào hõm cổ của cô gầm nhẹ một tiếng thì cô nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy trong bóng tối, rồi rất nhanh tất cả đều trở nên tối đen, càng thêm tối đen, càng thêm đau đớn.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, cô thở hổn hển, vừa mới hồi phục lại sức lực, đã giơ tay cho anh một cái tát, lúc này đoàn tàu đang dừng ở sân ga nào đó, có ánh sáng chiếu vào, lại bị cái gì đó chặn lại, khoảng cách ngày càng một gần, khuôn mặt của anh lúc sáng lúc tối, anh chỉ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như một đứa trẻ vô tội.

Cô dường như vẫn còn ý chí sắt đá, hoàn toàn không hề động đậy, yếu ớt dựa vào thành xe, uể oải nói, “Đến trạm tiếp theo để em đi.”

“Không!” Đã bỏ lỡ một trạm, khuôn mặt anh lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ.

Cô hơi nhếch cằm, sắc mặt ngạo mạn nhưng đầy bi thương, “Ở lại được à?”

Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên, anh đấm một quyền lên thành xe, gần sát khuôn mặt của cô, vách tường lõm vào, cô hầu như cảm giác được cảm giác mát lạnh ở bên tai, cô nở nụ cười, tiếng cười lộ ra sự vô lực, “Anh muốn đánh em à?”

Hai chân của cô sớm đã không còn sức để đứng vững, mất đi sự nâng đỡ từ cánh tay anh, thân thể dọc theo thành xe, chậm rãi trượt xuống phía dưới, cô muốn đưa cánh tay chống đỡ thân thể, nhưng cánh tay cũng trượt dần theo thành xe, nhưng cô không hề rên lên một tiếng, ngay cả một tiếng hừ cũng không có.

Anh nghiến răng, trên trán gân xanh nổi hết cả lên, oán hận nhìn cô, nhìn người con gái trong lòng dần trượt xuống, cô nói không hề sai, anh thực sự muốn đánh cô, nếu như có thể, bóp chết là hay nhất, xong hết mọi chuyện.

Cô ngồi ở trên mặt đất, cảm giác được sự mát lạnh giữa hai chân, lạnh đến mức khiến cô run lên, vài lần muốn chống đỡ để đứng lên, trên trán mồ hôi lạnh vã ra, đột nhiên cả người nhẹ bẫng, anh ôm cô vào trong lòng, lấy áo khoác ngoài bao bọc cô lại, có lẽ cô thực sự mệt mỏi, không giãy dụa nữa, cúi đầu vùi chặt vào trong ngực anh, mặc anh ôm lấy trở về toa xe.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Phụ cầm điện báo khẩn trương gõ cửa, nhỏ giọng gọi: “Thiếu soái? Thiếu soái?” Chỉ chốc lát sau thấy Tiêu Hữu Thành mở cửa, đưa ngón tay lên ý bảo anh ta chớ có lên tiếng, Tôn Phụ đưa điện báo lên, Tiêu Hữu Thành nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn trên giường một chút, Tôn Phụ không dám nhìn nhiều, cúi đầu lùi lại mấy bước.

Nửa giờ sau, Tiêu Hữu Thành bưng ly sữa nóng lên, khi đẩy cửa ra, ly sữa rơi vỡ tung tóe trên mặt đất.

Trên giá treo thiếu bộ quần áo của anh, chiếc rèm cửa màu xanh lam bị gió lớn thổi vào qua cửa sổ, bay phần phật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.