Hôn lễ của Bạch Bạch tổ chức tại khách sạn Đại Bảo Phúc, một khách sạn tên rất may mắn, may mắn giống như Bạch Bạch. Hôm nay, Đường Kiều chỉ có thể nghĩ tới hai chữ ca ngợi. Tha thứ cho cô ngôn ngữ cằn cỗi, từ ngữ thiếu thốn, nếu trong hai năm ngắn ngủn, cô liên tục nhận được 45 thiệp mời kết hôn, tặng 44 phong bì, sau khi nói 44 lần chúc mừng, cô cũng chỉ còn lại hai chữ này.
Chú rễ mặc âu phục màu đen cùng cô dâu mặc áo cưới màu hồng đứng ở cửa đón khách, nhìn thấy Chu Chú và Đường Kiều đi tới, lập tức nghênh đón, chẳng qua nụ cười trên mặt cô dâu không biết là vì hôm nay quá nhiều người hay vì cái gì khác, nụ cười nhìn qua dường như có chút cứng ngắc.
"Đường Kiều tới rồi, bạn trai sao?"
Ánh mắt Bạch Bạch chạy một vòng trên người Chu Chú, khóe miệng trề xuống không thể phát hiện, ngay cả Đường Kiều cũng cảm thấy Chu Chú quá không phúc hậu, đoạt hết tất cả hào quang của chú rễ, dĩ nhiên, điều kiện trước tiên phải là chú rễ có hào quan như lời nói. Rốt cuộc cô biết chú rễ tiên sinh, nhân vật chính của hôm nay ưu tú thế nào, đây tuyệt đối là bề ngoài hội đủ ưu tú, cuộc sống a, quả nhiên củi, gạo, dầu, muối tương đối quan trọng.
"Xin chào, tôi là Chu Chú."
Chu Chú đưa tay phải ra bắt tay với cô dâu và chú rễ, Đường Kiều lập tức đem phong bì đã chuẩn bị xong hai tay đưa tới. Tham dự hôn lễ của người khác không nhất định phải mang theo lòng khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không thể không mang theo phong bì tiền lì xì.
"Chúc mừng, chúc mừng, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. . . . . ."
Đường Kiều nói tiếp lời chúc mừng hôn lễ thứ bốn mươi lăm.
"Cám ơn, cám ơn, mời vào bên trong, mời vào bên trong."
Chú rễ làm động tác mời, mời Chu Chú và Đường Kiều vào bên trong khách sạn.
Đường Kiều kéo cánh tay Chu Chú vào bàn, trên mặt mang nụ cười cứng ngắc, lưng ưỡn lên thẳng tắp.
"Kiều Kiều, thoải mái một chút, cô cũng không phải tới đánh giặc."
Chu Chú cười khẽ một tiếng không thể nghe, nhìn Đường Kiều lo lắng có chút dở khóc dở cười.
Không! Không thể thoải mái, thật ra cô chính là đi chiến đấu, ai cũng đừng nghĩ ngăn trở lửa đạn của cô, hôm nay nếu ai còn dám chọc giận cô, chắc chắn cô sẽ mở ra một "Đường máu" ở ngay hiện trường hôn lễ.
"Đường Kiều, đến đây, nơi này."
Đường Kiều vừa mới vào tới có người đã nhận ra cô, nhìn về phía đám người hướng cô vẫy tay. Đường Kiều vốn cho rằng mình mặc đã đủ long trọng, đến hiện trường cô mới phát hiện, cô coi là cái gì. Người ta mặc mới gọi một long trọng, cô vốn cho rằng cô sẽ rất có ưu thế ở trong đám phụ nữ này nhưng rõ ràng cô đã sai lầm rồi, người ta giở tay nhấc chân đều phong tình, cô tự cho rằng mặc bộ lễ phục màu trắng là để chiến đấu, trong nháy mắt bị trở thành người qua đường.
Cũng may Chu Chú đứng ở bên cạnh cô, tăng thêm điểm cho cô không ít, bằng không cô thực sẽ cho rằng mình là kẻ qua đường.
Cô đã nói cô đến là để chiến đấu nha, cũng may cô không phải chiến đấu một mình, cô còn mang theo trợ thủ Chu Chú.
Tiến lên, hôn, chiến đấu đi, mở một đường máu đi đến.
"Hi, chào mọi người."
Ngoài mặt Đường Kiều cười nhưng trong lòng không cười, khoát tay hướng về phía mọi người chào hỏi, có trời mới biết, cô đã không thể nhận ra và gọi tên mỗi bạn học.
"Đường Kiều, bạn trai cô à?"
Đề tài của phụ nữ vĩnh viễn đều là đàn ông, mà Chu Chú, trong nháy mắt là tiêu điểm của đề tài.
Chu Chú nhìn mọi người gật đầu, ngược lại không hề có một chút để ý mình trở thành trung tâm câu chuyện của mọi người.
"Đường Kiều, trước kia tôi đã nghe cô nói cô có một người em đẹp trai đến làm người ta ghen ghét, không phải là vị này chứ?"
Mọi người chưa từ bỏ ý định, dường như không chịu nghĩ hôm nay Đường Kiều mang tới trai đẹp này chính là bạn trai của Đường Kiều.
Ách. . . . . .
Trên mặt Đường Kiều xuất hiện nụ cười giả lả.
Cô có nói qua lời này? Lời này là cô nói? Thật đúng là không nên a, lời này hẳn không phải là cô nói.
Đường Kiều phớt tỉnh bày ra bộ dáng nghi ngờ, "Thật sao? Tôi đã nói như vậy? Tôi không có em trai a, tôi chỉ có một cô em gái."
Mọi người nghi ngờ, chẳng lẽ Đường Kiều không phải là Đường Kiều mà các cô đã quen biết?
"Chào mọi người, tôi là Chu Chú, đây là danh thiếp của tôi."
Chu Chú không cho mọi người quá nhiều cơ hội hoàn hồn, lấy ra danh thiếp của mình đưa cho mọi người, rất nhanh, một hộp danh thiếp đã được phát ra, Đường Kiều nhìn thấy trợn mắt hốc mồm.
"Cậu mang danh thiếp tới làm gì?"
Hơn nữa còn mang nhiều như vậy, thật quá cứt chó, giống như nhà giàu mới nổi, vẻ mặt Đường Kiều ghét bỏ, mặc dù Chu Chú giải vây cho cô nhưng cô tuyệt đối không biết cảm kích, bởi vì hành động vừa mới phát danh thiếp của Chu Chú thậm chí còn động tác cũng quá nhà giàu mới nổi rồi, điều này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nữ văn nghệ sĩ trẻ mà Đường Kiều vẫn quảng cáo rùm beng, rõ ràng cô là nữ văn nghệ sĩ trẻ a, tại sao có thể trở thành nhà giàu mới nổi vậy?
Giật nhẹ tay áo Chu Chú, Đường Kiều nhỏ giọng hỏi.
"Cậu dẫn tôi tới để tăng thể diện cho cậu sao? Lần này đủ tăng thể diện rồi."
Chức vụ Tổng giám đốc trên danh thiếp mạ vàng, muốn không tăng thể diện cũng khó khăn.
Trên mặt Đường Kiều liên tục co rút, lần này thật đúng là quá mặt mũi rồi, mặt lừa cũng đã trở thành mặt ngựa. Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé
"Chu tổng tuổi còn trẻ lại lợi hại như vậy a. . . . . ."
"Đúng vậy, đúng vậy a, thật là tuổi trẻ tài giỏi. . . . . ."
"Đúng vậy, đúng vậy a, thật là thanh niên tài giỏi đẹp trai. . . . . ."
. . . . . .
Ách, hiệu quả này, có phải quá vượt trội hay không?
Một đám phụ nữ, rất rõ ràng không chú ý đến thân phận mình đã làm vợ, làm mẹ rồi, trong nháy mắt vây quanh Chu Chú kiến bò qua cũng không lọt, mà Đường Kiều vẫn là người qua đường. Cô đã bị đẩy ra ngoài ba tầng, nhón chân lên cũng không cách nào với tới cánh tay Chu Chú.
"Chu tổng, công ty còn nhận người hay không a, em gái tôi cũng học máy vi tính đây này, chuẩn bị tốt nghiệp. . . . . ."
Chu Chú cười, "Vậy thì chờ tốt nghiệp rồi hãy nói."
"Chu tổng có bạn gái chưa, tôi có cô em gái dáng dấp mặn mà, một đại mỹ nhân. . . . . ."
Chu Chú tiếp tục cười, "Bạn gái của tôi đã bị các người chen ra ngoài rồi."
Lúc này mọi người mới quay đầu lại, nhìn Đường Kiều đang đứng ở phía ngoài mắt trợn trắng, không khỏi lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, rất tiếc nuối!
Vì vậy Đường Kiều buồn rầu, ngẩng đầu 45 độ cũng không đủ trút hết nổi buồn rầu của cô, nổi buồn rầu của cô cũng có thể trăm sông đổ về một biển.
"Ai, cô gặp được đàn ông cực phẩm ở đâu? Là bạn trai của cô sao?"
Có người giật cánh tay Đường Kiều, theo trực giác Đường Kiều cho rằng người này phải là người quen, nhưng gương mặt đó. . . . . . Cô quả thật không quen biết.
"Hắc hắc, không tệ, đại biểu đẹp trai giàu có."
Đường Kiều chưa kịp trả lời cô gái đó, bởi vì…...
"Chính xác là không tệ, chẳng qua, tôi cảm thấy chắc không phải là bạn trai của cô đâu, có phải cô cố ý mang tới chọc tức người khác hay không?"
Hả!
Đường Kiều hít một hơi lạnh, tại sao hot girl này muốn hiểu rõ như vậy?
Cô thật đúng là. . . . . . Cố ý mang tới chọc tức người khác.
"Ha ha, sao có thể a, làm sao như thế."
Đường Kiều cười gượng, nụ cười trên mặt lại cứng đờ, cả khuôn mặt dường như bị tia laser quét trúng.
"Tôi hiểu rồi."
Người nào đó không nghe theo, đối với ánh mắt nhìn người của mình tương đối tự tin.