Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 29: Luyện chế đan dược




Cảm giác có người tới, nàng liền cầm chủy thủ còn chưa khô vết máu lên giết địch nhân. Bởi vì địch nhân quá mạnh, nàng nhất định phải đánh phủ đầu tên này.

Hai thân ảnh một đen một trắng nháy mắt đan xen nhau, đột nhiên, Mặc Nhiên nhìn thấy một chiếc mặt nạ quen thuộc.

Ngay lúc chủy thủ của nàng toan cắt qua da thịt kia, một đôi tay to lớn đã kéo cánh tay Mặc Nhiên lại, ôm nàng vào trong lòng, hài hước nói: "Tiểu Nhiên Nhiên, ngươi tính mưu sát sư thúc ngươi sao?"

Mặc Nhiên khẽ sửng sốt, hỏi: "Phượng sư thúc, sao sư thúc lại ở đây?"

Phượng Tôn cười đáp: "Hôm nay ta nghe nói con heo mập ở đây khi dễ ngươi, làm sư thúc đương nhiên ta muốn tới giúp ngươi báo thù."

Bên trong con ngươi tà mị hiện lên một luồng sát khí.

Rồi sau đó, hắn than thở: "Không ngờ đã bị Tiểu Nhiên Nhiên xuống tay trước, sư thúc vẫn đến chậm một chút."

Đi vào bên trong, nói: "Tiểu Nhiên Nhiên vẫn hành động không sạch sẽ lưu loát chút nào."

Tay hắn nhẹ nhàng vung một ít bột thuốc qua, thi thể Kim Chu nháy mắt liền biến mất, hơn nữa cũng không để lại một chút dấu vết.

Hủy thi diệt tích đương nhiên quan trọng, nhưng do hôm nay nàng vẫn chưa kịp chế độc dược, may mà hắn tới.

"Tiểu Nhiên Nhiên, đêm nay được gặp sư thúc ta, có phải ngươi rất cảm động hay không?" Phượng Tôn tiến đến bên cạnh Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên lạnh mặt nói: "Sư thúc, ta biết tin tức của ngươi rất linh thông, nhưng xin sư thúc đừng can thiệp vào việc riêng của ta, ta không thích lúc nào cũng bị người khác theo dõi."

Phượng Tôn hơi nhíu mày, đáp: "Nhiên Nhiên, ngươi nói vậy thật sự làm ta tổn thương đó!"

Hai mắt Mặc Nhiên đảo một vòng, tên này vậy mà còn dám dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, trong phút chốc, Mặc Nhiên chợt cảm giác ánh mắt này có chút quen thuộc.

"Ta muốn mình có không gian riêng." Mặc Nhiên thận trọng nói. "Mong sư thúc hiểu cho."

Phượng Tôn cười: "Nếu Nhiên Nhiên đã yêu cầu, đương nhiên sư thúc không thể không nghe rồi."

Hắn chậm rãi đến gần, cúi đầu chăm chú nhìn vào ánh mắt Mặc Nhiên. "Nhưng Nhiên Nhiên phải đồng ý với sư thúc, không được bị thương, không được gặp nguy hiểm nha!"

"Sư thúc yên tâm, điều đó là đương nhiên." Cho dù sư thúc là nhất thời hứng thú hay thật sự coi trọng thiên phú mà chú ý đến nàng, việc hắn quan tâm tới nàng chính là sự thật.

Hắn là người thứ ba trên thế giới này thật sự quan tâm đến nàng.

Người thứ nhất đương nhiên là gia gia, còn người thứ hai...

Nghĩ đến khuôn mặt yêu tinh kia, tuy rằng thực lực yếu kém, nhưng tâm tư vĩnh viễn không che giấu được. Hắn quan tâm thật hay giả, nàng đương nhiên biết rõ.

"Tiểu Nhiên Nhiên, ngươi đang nghĩ gì mà xuất thần thế?" Mặt nạ lạnh băng áp vào trên má nàng, thấp giọng hỏi.

Mặc Nhiên phục hồi lại tinh thần, trả lời: "Không có gì! Nếu đã giải quyết xong thì chúng ta đi thôi!"

"Được." Phượng Tôn duỗi tay ôm Mặc Nhiên vào lòng. "Ta có thể tự đi, nhưng tốc độ Nhiên Nhiên chậm như vậy, trở về cũng đã muộn, đến lúc đó không thể mơ một giấc đẹp được nha!" Không để Mặc Nhiên cự tuyệt đã rời đi như gió, lời giải thích như vậy, Mặc Nhiên chỉ có thể im lặng.

Đưa Mặc Nhiên đến tướng quân phủ, Phượng Tôn hỏi: "Chẳng lẽ Tiểu Nhiên Nhiên không mời sư thúc ta vào ngồi sao?"

"Cho dù hôm nay sư thúc không làm gì nhưng ít nhất cũng đã chạy rồi. Chẳng lẽ Tiểu Nhiên Nhiên không giúp sư thúc xoa vai sao?" Phượng Tôn lười biếng dựa vào trước cửa nói.

"Không phải sư thúc bảo ta đi ngủ sao? Cho nên thứ cho không phụng bồi." Mặc Nhiên nói xong liền đóng cửa, trực tiếp đuổi Phượng Tôn đi.

Sau đó nàng lại tiếp tục tu luyện, Phượng thiên cửu quyết chẳng những giúp tốc độ tu luyện nhanh hơn mà còn có thể giúp người ta vừa ngủ vừa tu luyện.

Ngày hôm sau, chuyện Kim Chu biến mất ngay tại nhà khiến Kim gia càng thêm binh hoang mã loạn, Kim gia chỉ có một đứa con trai, tuy rằng bị phế mất nhưng vẫn là người Kim gia.

Mọi người đều chạy đi tìm, Kim gia cũng không rảnh đi tìm Mặc Nhiên báo thù mà lo đi tìm người trước.

Ở Nam Vân Quốc, người có gan bắt cóc Kim gia Đại thiếu, làm Kim gia Đại thiếu thần không biết quỷ không hay biến mất, bọn họ nghĩ chỉ có một người như vậy.

Phượng thế tử Phượng Khuynh Ca!

Khi lực chú ý của toàn bộ Kim gia đều tập trung vào trên người Phượng Khuynh Ca thì lúc này, đầu sỏ gây tội Mặc Nhiên hoàn toàn bình yên vô sự, một chút chuyện cũng không có.

Vả lại, họ cho rằng dù Mặc Nhiên có thể tu luyện huyền lực cũng không có khả năng yên lặng lẻn vào Kim gia mang người đi mà không bị ai phát hiện.

Cho nên dưới sự kiện chấn động này, Mặc Nhiên lại một mình bế quan luyện dược.

Phượng Khuynh Ca chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, chẳng những có rất nhiều dược liệu đủ để nàng dùng mà lò dược linh tinh các thứ cũng chuẩn bị hoàn thiện.

Việc Mặc Nhiên bế quan khiến Hách Liên lão tướng quân lo lắng vô cùng, nhưng Mặc Nhiên lại an bài hạ nhân không cho ông đi vào.

Vài ngày sau, Mặc Nhiên thần thanh khí sảng bước ra ngoài. Nàng nhìn về phía Hách Liên Bá Thiên, hỏi: "Gia gia, sao người lại tới đây?"

Tuy rằng kiến thức của nàng chỉ mới bằng một góc của Vô thượng dược điển nhưng nhờ nó nàng lại được lợi không ít. Không uổng công ngày đó nàng phải chật vật như vậy.

"Nhiên Nhi, rốt cuộc con cũng ra, mấy ngày nay con vẫn bế quan tu luyện suốt sao? Mặc dù tu vi quan trọng nhưng thân thể của con lại càng quan trọng hơn, nếu bệnh rồi thì mất nhiều hơn được, gia gia cũng sẽ đau lòng." Vừa thấy Hách Liên Mặc nhiên đi ra, Hách Liên Bá Thiên liền bắt đầu càm ràm.

Mặc Nhiên lắc đầu: "Gia gia, mấy ngày nay con không có tu luyện."

Hách Liên lão gia tử khẽ sửng sốt. "Nhiên Nhi, con không tu luyện thì làm gì?"

"Gia gia, con đang luyện dược." Mặc Nhiên thành thật trả lời.

"Luyện dược, con thật sự đang luyện dược?!" Vốn dĩ cho rằng Phượng thế tử mang nhiều dược liệu như vậy ở chỗ Nhiên Nhiên chỉ là để quậy phá mà thôi, không ngờ cháu gái mình lại dùng nó để luyện dược.

Cháu gái mình hiếu học đương nhiên là chuyện tốt, hơn nữa luyện dược sư chính là một trong những chức nghiệp tôn kính nhất đại lục, một khi trở thành luyện dược sư, lúc đó tiền đồ vô lượng.

Hách Liên Bá Thiên hỏi: "Nhiên Nhiên, con cảm thấy thế nào? Có hứng thú với luyện dược không?"

"Thất bại cũng không sao, hơn nữa luyện dược cũng không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể học được, nếu không ta vào cung xin Hoàng thượng mời luyện dược sư của hoàng thất đến làm lão sư cho con." Hắn tin với thiên phú của cháu gái mình, tuyệt đối có thể trở thành luyện dược sư.

Mặc Nhiên cười đáp: "Gia gia, không cần mời lão sư cho con đâu, luyện đan không khó như người tưởng."

"Người xem." Mặc Nhiên lấy một lọ đan dược ra, bảo: "Con đã có thể luyện chế thành công Tứ phẩm hoàng cấp đan dược rồi này."

Hách Liên Bá Thiên nghe xong vẫn chưa thật sự tin, nhưng khi ông mở bình dược kia ra thì ngẩn cả người. "Tứ phẩm hoàng cấp đan dược, phục linh đan!"

"Trời ạ! Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ!"

"Nhiên Nhiên, con nhéo gia gia một cái xem có phải gia gia con đang nằm mơ không." Hách Liên Bá Thiên có chút mơ hồ nói.

Cháu gái mình mới học luyện dược có mấy ngày, vây mà đã luyện chế được Tứ phẩm hoàng cấp đan dược, phải biết rằng tay nghề của luyện dược sư trong cung cũng chỉ là hoàng cấp mà thôi.

Mặc Nhiên không có nhéo gia gia mình mà tiếp tục lấy đan dược ra: "Gia gia, ở đây còn có tứ phẩm hoàng cấp chỉ huyết đan."

"Còn có tứ phẩm hoàng cấp phá linh đan."

"Nếu gia gia thích thì con có thể luyện chế thêm một ít, vả lại dược liệu tên kia đưa vẫn còn không ít."

Lúc này hai mắt Hách Liên lão gia tử đã tối sầm, trực tiếp ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.