Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Chương 12: Quân đội quận vương phủ




Dịch: Sylvesta

Chiến Thiên Minh cất tiếng cười vang, lập tức dẫn tới hai thôn dân hiếu kỳ đi qua đây nhìn lại.

Vừa nhìn qua, họ cũng không nhịn được nở nụ cười.

Vương Man đội vại nước, căn bản không dám bỏ xuống, nếu không đúng là vất đi mặt mũi.

Hắn quay đầu liền chạy.

Ầm!

Vừa mới chuyển thân chạy không được vài bước, hắn trực tiếp đụng vào một bức tường, ngã nhào trở về, vại nước cũng rớt xuống, lộ ra hình dáng Vương Man.

Chỉ là lúc này trên mặt hắn tất cả đều là phân và nước tiểu, thực sự buồn nôn vô cùng.

“Vương Man, tiểu tử ngươi đang làm gì đó?”

“Quá buồn nôn rồi! Vương Man tiểu tử này lại ăn cứt. Ngươi đến cùng bị bỏ đói bao lâu rồi à?”

Vương Man sắp bị phân nước tiểu trên mặt làm buồn nôn đến ngất đi, nghe được hai thôn dân chỉ chỉ chỏ chỏ, càng đỏ bừng cả mặt, nhưng đáng tiếc, màu đỏ tất cả đều bị phân nước tiểu che kín rồi, một điểm cũng nhìn không ra.

Bò người lên, Vương Man không nói hai lời, vội vã bỏ chạy.

“Ha ha... Vương Man, ta quá bội phục ngươi rồi!” Chiến Thiên Minh cười to hô.

Hai thôn dân này sau khi cười một trận cũng xoay người rời đi.

Hai giờ sau, dược thủy rốt cục hầm xong.

Chiến Thiên Minh dùng chén lớn múc một chén, hướng về cửa sau nhà của Cẩu Đản đi tới.

Bắt chước hai tiếng chim hót, chỉ chốc lát sau, Cẩu Đản mở ra hậu môn.

Cẩu Đản tên thật gọi là Lưu Vũ, cùng Chiến Thiên Minh không chỉ cùng một năm cùng một ngày sinh ra mà hai người tuổi tác chênh lệch không kém một canh giờ.

Lưu Vũ dáng dấp khỏe mạnh, vóc dáng cũng tương tự Chiến Thiên Minh, nhưng thân hình kia so với Chiến Thiên Minh cường tráng hơn nhiều.

Một khuôn mặt đầy vẻ chất phác, phúc hậu, con mắt đen bóng, chừa lại một tấc cho phần tóc.

“Thiên Minh, ngươi đến rồi. Nhìn ta chuẩn bị cho ngươi đồ tốt này.” Nhếch miệng cười, Lưu Vũ nhìn chung quanh một chút, thấy không có ai, lập tức từ trong lòng lấy ra một cái bao dùng lá cây bọc lấy xung quanh, mở ra, dĩ nhiên là một khối thịt thỏ được nướng kỹ.

“Nhanh, thừa dịp đang nóng ngươi ăn nhanh lên.”

Lưu Vũ đem thịt đưa tới trước mặt Chiến Thiên Minh.

“Ồ?”

Đúng lúc này, hắn không khỏi ngẩn ra, con mắt nhìn chằm chằm cái bát trong tay Chiến Thiên Minh.

Trong bát là canh thịt vẫn còn nóng hổi.

Chiến Thiên Minh nhếch miệng nở nụ cười, nhận lấy thịt nướng từ Lưu Vũ, cầm cái bát lớn trong tay đưa tới Lưu Vũ, nói: “Ta cũng mang đến cho ngươi một ít thứ tốt, ngươi cũng ăn đi.”

Nhìn trong bát từng khối từng khối thịt lớn, Lưu Vũ trong chốc lát mới phục hồi tinh thần lại.

“Thiên Minh, ngươi lấy cái này ở đâu vậy?”

“Ta săn được đó”

“Ngươi săn?”

Lưu Vũ dáng vẻ không thể tin được.

Nơi này, người nào không biết Chiến Thiên Minh ngay cả ngũ sắc hùng kê đều đánh không lại?

Ngay cả trong sơn cốc phía sau núi, những Mao Mao Trùng kia đều có thể đuổi đến Chiến Thiên Minh hô to cứu mạng.

Hiện tại, trong bát này lại có thịt?

Nhìn kỹ, còn giống như là thịt thanh mao thử.

Thanh mao thử so với Mao Mao Trùng còn lợi hại hơn nhiều.

Chiến Thiên Minh rốt cuộc săn như thế nào?

Lưu Vũ căn bản không tin.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta không làm chuyện đồng tính luyến ái.” Chiến Thiên Minh cười nói.

“Phii, ai cùng người làm đồng tính luyến ái.” Lưu Vũ liếc Chiến Thiên Minh một cái, sau đó nghiêm nét mặt nói, “Thiên Minh, ngươi nói thật với ta, thịt này, ngươi lấy từ đâu ra? Không phải lấy trộm từ nhà bà béo chứ? Còn có à, sáng sớm hôm nay ta mới từ trong núi trở về, liền nghe người ta nói, ngươi ngày hôm qua đánh mụ béo kia một trận. Vương đội phó có thể đang tức giận đây, còn nói muốn bẻ gãy chân của ngươi. Ngươi phải cẩn thận một chút.”

“Vương Tự Chân? Tên kia cũng không phải vật gì tốt. Nếu không phải trước đây đánh không lại hắn, ta sớm trở mặt.” Chiến Thiên Minh khinh bỉ nói.

Vương Tự Chân là phụ thân của Vương Man, đồng thời cũng là đội phó đội săn bắn của Nam Thanh thôn.

Ở Nam Thanh thôn, Vương Tự Chân ngoại trừ tạm quyền trưởng thôn kiêm đội trưởng đội săn bắn Trương Dụng ra thì hắn là người mạnh nhất.

Tục truyền, hắn có khả năng nâng lên cự đỉnh 8000 cân.

Nói cách khác, Vương Tự Chân đã đạt đến thực lực bát tinh Võ Đồ, là người có hi vọng nhất đột phá đến cửu tinh Võ Đồ.

Trong ba cái thôn ở phụ cận hắn tự phụ là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.

Đương nhiên, là một thường dân, hắn cũng giống như những Võ Đồ khác không có chân chính tu luyện qua võ kỹ.

“Ha ha, ta cũng đánh không lại hắn, nếu không, ta cùng ngươi trở mặt với hắn.” Lưu Vũ hàm hậu cười nói.

“Hảo huynh đệ.” Chiến Thiên Minh vỗ vai Lưu Vũ.

Hai người cùng ăn thức ăn của nhau.

Chiến Thiên Minh vừa ăn, vừa nói: “Đúng rồi, Cẩu Đản, những quân trướng trên quảng trường là chuyện gì vậy?”

Lưu Vũ sững sờ: “Ngươi không biết?”

“Không biết.” Chiến Thiên Minh lắc đầu.

“Ta nói cho ngươi biết, ở trong thôn đây chính là đại sự.” Lưu Vũ trong miệng còn nhét một miếng thịt, hàm hồ nói, “Những người kia đều là quận vương phủ phái tới, bảo là muốn ở các thôn phụ cận chọn phủ vệ. Ngày mai, thôn chúng ta bắt đầu tuyển chọn.”

“Quận vương phủ đến thôn chúng ta chọn phủ vệ?” Chiến Thiên Minh ngẩn ra.

“Đúng đấy.” Lưu Vũ gật đầu, đem thịt trong miệng nuốt xuống, nói tiếp, “Nếu như ai được tuyển chọn, vậy coi như phát đạt, người cả thôn cũng được nhiễm phong quang vô hạn đấy. Hơn nữa ta nghe nói, quận vương phủ phủ vệ, một tháng được 15 lượng bạc lệ tiền đấy.”

Nói đến 15 lượng bạc lệ tiền, Lưu Vũ vẻ mặt đầy hâm mộ.

“Khà khà, cha mẹ ta ngày hôm nay đặc biệt cho ta đồ ăn ngon, chính là để bồi bổ thân thể, ngày mai hảo hảo biểu hiện, tranh thủ được tuyển chọn. Bất quá, huynh đệ ta cũng sẽ không quên ngươi, đặc biệt lưu cho ngươi khối thịt kia.”

“Ai biết, tiểu tử ngươi lại kiếm được nhiều thịt để ăn như vậy đã thế còn nhiều hơn cả phần của ta.”

Nói xong Lưu Vũ lại mò ra một miếng thịt nhét vào trong miệng nhai.

Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười nói: “Được rồi, ngươi ăn thật ngon, ngày mai ta đi cổ vũ ngươi. Cố lên!!!”

“Nhớ đó, ngày mai ngươi mà không đến thì đừng có coi ta là huynh đệ.” Lưu Vũ vừa ăn vừa nói.

“Nhất định đến.” Nói xong Chiến Thiên Minh đứng dậy rời đi.

Chờ Chiến Thiên Minh đi xa, Lưu Vũ mới vỗ cái trán, nói: “Này, trời ạ, quên mất tra khảo tên kia thịt này hắn lấy ở đâu, công nhận ngon thật?”

Lưu Vũ căn bản không tin tưởng là Chiến Thiên Minh săn được.

Bất quá, người đã đi xa, cũng không có cách nào hỏi.

Quên đi, quản nó làm gì.

Xoay người, Lưu Vũ trở vào trong nhà.

Về đến nhà, Chiến Thiên Minh lại lấy một bát lớn thịt, đưa tới cho Mộc tam thúc.

Bất quá, nghĩ đến Mộc Hải cũng không giống Lưu Vũ dễ gạt như vậy, vì lẽ đó hắn đem bát đặt tại cửa nhà Mộc Hải, gõ gõ cửa, sau đó triển khai Cửu Long bộ, như một làn khói bay mất không để lại thân ảnh.

Mở cửa, nhìn thấy trước cửa đặt một bát lớn thịt, Mộc Hải gãi sau gáy căn bản không biết là chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, vẫn là Mộc tam thẩm cầm bát vào nhà.

Về đến nhà, Chiến Thiên Minh đem Tiểu Tử phóng ra, hai người bắt đầu thưởng thức mỹ vị.

Ăn xong không bao lâu, Mộc Hải lại bưng một bát thịt nữa đến chỗ Chiến Thiên Minh.

Bất động thanh sắc tiếp nhận, Chiến Thiên Minh biểu hiện thật cao hứng.

Đợi đến lúc Mộc Hải đi xa, hắn mới đưa bát đặt xuống.

Ăn không vô.

Thật sự quá no rồi.

Sau khi nghỉ ngơi một thời thần, Chiến Thiên Minh ở trong sân đánh mấy đường quyền, đem Cửu Long quyền, Cửu Long cước cơ sở võ kỹ đều luyện tập một thoáng.

Những cơ sở võ kỹ này hắn tuy rằng cũng đã học được, nhưng muốn tăng lên uy lực, nhất định phải tăng độ thuần thục.

Hơn nữa, cũng chỉ có độ thuần thục tăng lên hắn mới có thể lý giải võ kỹ càng tốt hơn.

Đêm đã khuya nhưng Chiến Thiên Minh còn chuẩn bị luyện tập lại một lần.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh.

“Chiến Thiên Minh, tên tiểu tạp chủng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.