Chỉ Ngoan Với Em

Chương 38




Edit: Pinkie

Vân Thư ở lại chỗ của Giang Tùy cho tới buổi chiều, đang chuẩn bị trở về trường học, thì đột nhiên Chúc Diệc Thanh gọi điện thoại cho cô.

Sau khi bắt máy, cô mới phát hiện là giọng của bạn cùng phòng của cậu ấy.

“Alo, Vân Thư, tớ là bạn cùng phòng của Diệc Thanh, hôm nay chúng tớ có mấy cái liên hoan, Diệc Thanh không cẩn thận uống hơi nhiều, bây giờ ồn ào muốn gặp cậu, cậu có thể lại đây một chuyến hay không, chúng tớ không quản được cậu ấy.”

Vân Thư ngẩn ra một chút, hỏi: “Các cậu ở đâu?”

“Ở đường sau của trường, chúng tớ thường xuyên tới quán này ăn khuya.”

“Đã biết, tớ lập tức tới ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Vân Thư nhìn về phía Giang Tùy.

“Chúc Diệc Thanh uống say, em đi xem cậu ấy một chút.”

“Đúng lúc anh có hẹn với bọn Tề Chiếu và Triệu Giai Chu cùng nhau ăn tối, anh với em cùng nhau qua đó.”

Nghe vậy, Vân Thư cũng không từ chối, trả lời được.

Ra khỏi Qing, Giang Tùy gọi một chiếc xe taxi.

Sau khi tới đường sau của đại học A, Vân Thư xuống xe, bước chân có chút dồn dập, còn Giang Tùy ở phía sau trả tiền, yên lặng nhìn cô một cái.

Sau khi Vân Thư tới, bạn cùng phòng của Chúc Diệc Thanh cảm giác như thấy được cứu tinh.

“Vân Thư, rốt cuộc cậu đã tới, cậu nhanh tới quản cậu ấy đi.”

Chúc Diệc Thanh nghe thấy động tĩnh, người vẫn luôn ở lăn lộn mù quáng đột nhiên dừng lại, nhìn bóng dáng nhỏ xinh cách đó không xa, có chút mơ hồ không rõ hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Vân Thư hỏi cậu, “Cậu uống nhiều ít rồi?”

Chúc Diệc Thanh cười cười, “Không nhiều lắm.”

Bạn cùng phòng ở bên cạnh phá đám: “Nhiều nhưng thật ra cũng không nhiều lắm, một mình cậu ấy uống mấy chai rượu trắng.”

Chúc Diệc Thanh trừng mắt, liếc nhìn cậu ta một cái.

Vân Thư thấy cậu ta uống thành như vậy, thì hỏi: “Muốn về trường hay ở lại một lúc nữa?”

Bạn cùng phòng của cậu ta vội vàng nói: “Trở về đi, trở về đi.” Đã như vậy, ai còn dám uống, vừa mới nãy, Chúc Diệc Thanh thiếu chút nữa đã làm bọn họ lăn lộn đến chết.

“Vậy đi thôi, tớ đưa cậu về.”

Vân Thư đi đến bên cạnh Chúc Diệc Thanh, đỡ cậu ấy.

Người mới vừa rồi còn ầm ĩ, giờ đột nhiên vô cùng an tĩnh.

Giang Tùy đứng ở cửa, khi đi ngang qua anh, Vân Thư xin lỗi nhìn anh một cái, “Cậu ấy uống hơi nhiều, em đưa cậu ấy về trước, đợi lát nữa em gọi cho anh.”

Giang Tùy cố gắng che giấu chua xót nơi đáy lòng, trả lời: “Được.”

Vân Thư đỡ Chúc Diệc Thanh rời đi.

Khoảng cách từ đường sau về trường không quá xa, khoảng mười phút, nhưng bởi vì Chúc Diệc Thanh uống nhiều, cho nên hai người đi cực kỳ chậm.

Đi được mười phút rồi mà chỉ mới được nửa đường.

Chúc Diệc Thanh hỏi cô: “Có phải cậu và anh ta ở bên nhau hay không?”

Vân Thư nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

Chúc Diệc Thanh cười khổ một tiếng, “Chúc mừng cậu nha, thích người ta lâu như vậy, rốt cuộc cũng được như ý nguyện.”

Vân Thư cúi đầu, tiếp tục yên lặng bước đi, trước khi bước lên bậc thang, còn cố ý nói một câu: “Cẩn thận.”

Nhưng Chúc Diệc Thanh vẫn loạng choạng rồi ngã xuống đất, Vân Thư cũng bị cậu túm cho ngã sõng xoài.

Phản ứng đầu tiên của Chúc Diệc Thanh chính là hỏi cô, “Cậu không sao chứ?”

“Không sao.”

Vân Thư trộm che chỗ bị da trầy xước.

Chúc Diệc Thanh kéo cô lên, tiếp theo, hai người làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.

Khi đến cổng ký túc xá, Chúc Diệc Thanh đột nhiên kéo cô đến bên gốc cây lớn ở bên cạnh.

Vân Thư bị giam trong vòng tay cậu ta.

Cô hốt hoảng nói: “Chúc Diệc Thanh, cậu uống rượu vào bị điên rồi à, như vậy tớ sẽ tức giận đó.”

“Từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày cậu đều tức giận với tớ, tớ như vậy nên cậu mới không thích?”

Vân Thư bị mùi rượu vây quanh, khó chịu nhíu mày.

“Chúc Diệc Thanh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Chúc Diệc Thanh cách cô càng ngày càng gần, “Muốn hỏi cậu một chút, vì sao lại không thích tớ? Có chỗ nào tớ kém hơn Giang Tùy sao?”

“Cậu uống nhiều rồi.” Vân Thư dùng sức đẩy cậu ấy.

Giọng nói của Chúc Diệc Thanh nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Là tớ uống quá nhiều, nhưng tớ biết rõ tớ đang suy nghĩ cái gì. Vân Thư, chúng ta cùng nhau lớn lên, từ cấp tới tới cấp ba rồi đại học, tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Rốt cuộc tớ có nơi nào không tốt, vì sao trong mắt cậu chỉ có anh ta.”

Vân Thư ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt có chút khổ sở của Chúc Diệc Thanh, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, thương xót.

Nhưng không có đau lòng.

Khóe miệng Chúc Diệc Thanh nở nụ cười, “Vân Thư, tớ cũng chỉ có thể thích cậu đến đây.”

Trước kia, cậu từng nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh cô đủ lâu, có lẽ còn có thể có một tia hy vọng, nhưng mà ngày hôm qua, tận mắt nhìn thấy cô và Giang Tùy nắm tay nhau rời đi, Chúc Diệc Thanh đã biết, cậu đã không còn hy vọng nào nữa.

Chúc Diệc Thanh đột nhiên buông lỏng tay, ra vẻ thoải mái nói: “Tớ về ký túc xá đây.”

Nhìn bóng người nghiêng ngả lảo đảo rời đi, trong lòng Vân Thư có chút hụt hẫng.

Chúc Diệc Thanh rất ưu tú, không cùng loại ưu tú với Giang Tùy, nhưng mà Giang Tùy đã sớm chôn hạt giống nơi đáy lòng cô, làm cho cô không thể thích người khác.

Vân Thư thất thần đi về ký túc xá của mình, rối rắm vài giây, lại đột nhiên quay đầu, ra sức chạy.

Thời điểm cô thở hồng hộc trở lại đường sau, thì Giang Tùy đang ngồi một mình ở chỗ kia, yên lặng ăn đồ ăn.

Xung quanh đều đi theo nhóm, chỉ có anh là một mình.

Vân Thư đi đến trước mặt anh, mở miệng hỏi: “Không phải anh nói anh đi ăn với anh Giai Chu và anh Tề Chiếu sao?”

Giang Tùy bị bắt tại trận, cười nhìn cô: “Anh nói dối, muốn trừng phạt anh sao?”

Vân Thư thực nghiêm túc trả lời: “Muốn.”

“Em muốn trừng phạt như thế nào, anh đều nhận, nhưng mà anh có việc khác cần hoàn thành.”

Giang Tùy đột nhiên đứng dậy, nói với bà chủ “Đợi lát nữa cháu lại đây tính tiền”, đồ đạc cũng không mang theo, đã lôi kéo Vân Thư rời đi.

Vốn dĩ vừa rồi Vân Thư đã chạy nhanh đến mức thở hồng hộc, nên giờ không còn sức lực gì nữa, tùy ý để Giang Tùy dẫn cô đi.

Giang Tùy dẫn cô tới rừng cây nhỏ bên cạnh, không nói lời nào, lập tức hôn cô. Một bàn tay đặt ở sau ót cô, một cánh tay khác ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, giống như muốn khảm cả người cô vào trong ngực.

Nụ hôn này vừa bá đạo vừa nồng nàn.

Lúc Vân Thư sắp không hô hấp được thì rốt cuộc anh cũng không buông cô ra, để lại không gian cho cô thở dốc một chút.

Một trận tấn công mãnh liệt qua đi, Giang Tùy lại từ từ cắn môi cô, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng nước bọt của hai người.

Vân Thư không chỉ bị anh làm cho khuôn mặt nhỏ của mình đỏ bừng, mà cả tai cũng hồng.

“Anh làm sao vậy?” Trên mặt Vân Thư hiện rõ vẻ không hiểu nguyên do, nên chỉ có thể thận trọng hỏi anh.

Tâm tình tích tụ cả nửa ngày của Giang Tùy rốt cuộc cũng giảm bớt, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu của cô thì nhìn không được lại hôn thêm một cái, thậm chí còn đưa lưỡi vào, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô.

Sau khi thỏa mãn, Giang Tùy mới hỏi cô: “Em không biết sao?”

Vân Thư lắc đầu.

Kết cục của việc lắc đầu chính là Giang Tùy lại hôn cô một cái.

“Vẫn không biết sao?”

Lần này Vân Thư không lắc đầu, mím chặt môi không nói lời nào.

“Thư Thư, yêu anh không?” Giọng nói của Giang Tùy mềm đi, thậm chí có chút sợ hãi mà nhìn cô.

Vân Thư không biết tại sao anh lại như vậy, nhưng mà nhìn anh thế này thì trong lòng cô cảm thấy khó chịu, giống như có hàng trăm mũi kim đâm vào.

“Thư Thư, trả lời.”

Vân Thư kiễng chân, tiến lại gần sát cánh môi của anh, nhẹ nhàng đáp: “Em yêu anh.”

“Anh cũng vậy.” Giang Tùy ôm chặt lấy cô, ôm đến mức cô không thở nổi, giống như muốn biến cô thành một phần trong cơ thể mình.

“Rốt cuộc anh làm sao vậy?”

Giang Tùy ôm cô, nghĩ lại thì có chút ngượng ngùng: “Anh ghen.”

Vân Thư ngửa đầu nhìn anh, “Ghen?”

“Ừ, lúc vừa mới xuống xe, em cũng không liếc mắt nhìn anh một cái đã đi tìm cậu ta. Nhìn em quan tâm cậu ta như vậy, trong lòng rất khó chịu.”

Sau khi nói xong, Giang Tùy còn cố ý giải thích: “Thư Thư, không phải anh không cho em kết giao bạn bè, anh cũng biết hai người cùng nhau lớn lên nên tình cảm rất tốt. Nhưng là bạn trai em, nên anh vẫn không nhịn được.”

“Nhưng người em thích là anh nha.” Vân Thư nghiêm túc nhìn anh, lại bổ sung thêm một câu: “Lần sau em sẽ chú ý.”

“Lần này là anh không đúng, em muốn trừng phạt anh thế nào đều được.” Giang Tùy cười nói: “Lấy thân báo đáp cũng có thể.”

“Anh lại dở trò lưu manh.” Vân Thư bĩu môi.

Giang Tùy hôn hôn lên môi của cô, “Nhìn em như vậy anh sẽ không nhịn được.”

Vân Thư bị anh làm cho mặt đỏ tim đập nhanh, quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn anh nữa.

“Xấu hổ?”

Cô gái nhỏ còn cậy mạnh, “Không có.”

Tâm tình của Giang Tùy cực tốt nên cười cười, lúc Vân Thư xuất hiện, những suy nghĩ rối loạn, lung tung trong đầu đều biến mất.

Giang Tùy nắm tay cô, nói: “Dẫn em đi ăn cái gì đó một chút, nếu mà quá gầy, chú Vân Tùng cảm thấy anh không chiếu cố tốt cho em, không chịu gả em cho anh thì phiền toái to.”

Vân Thư đánh anh, “Anh lại nói giỡn.”

“Không có nói giỡn, anh nghiêm túc.” Giang Tùy tiến đến sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Chờ em tốt nghiệp, chúng ta lập tức kết hôn, có được không?”

Tuy rằng thẹn thùng, nhưng Vân Thu vẫn trả lời: “Được.”

Quay lại quán ăn khuya, Giang Tùy gọi thêm đồ ăn, Vân Thư ở bên cạnh khuyên: “Được rồi, ăn không hết nhiều như vậy.”

“Không sao, ăn không hết thì có thể đóng gói về cho bọn Tề Chiếu.”

Đang ở ký túc xá gặm mì gói, Tề Chiếu hắt xì một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Đm, ai đang mắng bố đấy.”

Ăn xong đồ ăn, Giang Tùy đưa cô về ký túc xá.

Trên đường về, Giang Tùy hỏi cô: “Vừa rồi không phải nói muốn trừng phạt anh sao, Thư Thư muốn trừng phạt như thế nào?”

“Đó là nói giỡn, ai muốn trừng phạt anh cơ chứ.” Cô mới không keo kiệt như vậy.

Giang Tùy đột nhiên ngồi xổm trước mặt cô.

“Làm gì?” Vân Thư hỏi.

“Lên đi, anh cõng em về.”

“Không cần.”

“Vừa nãy chạy đi chạy lại hai vòng, chân không đau sao?”

Có đau một chút, nhưng mà cõng về thì giống như có vẻ hơi làm quá.

Giang Tùy lừa dối nói: “Trời sắp tối rồi, người khác sẽ không nhìn thấy rõ, không sao đâu.”

Vân Thư mơ mơ màng màng bị lừa nằm trên lưng anh.

“Ôm chặt một chút, coi chừng bị ngã đó.” Giang Tùy nhắc nhở.

Hai tay Vân Thư ôm chặt cổ anh.

Trên đường, các cặp đôi thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía bọn họ, có bạn nữ ở sau lưng hai người nói: “Anh nhìn bạn trai người ta xem.”

Vân Thư giấu đầu bên cổ anh, hơi thở ấm áp lướt qua làn da anh.

Giang Tùy đột nhiên nói một câu ——

“Thư Thư, em như vậy là muốn anh hôn em sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.