Hạ Vãn An cũng không biết mình lặp đi lặp lại bao nhiêu lần: "Ngoan, Hàn Kinh Niên ngoan, đi ngủ rồi.", nói cuối cùng, khi cô thấy Hàn Kinh Niên đã ngủ, cô liền không kìm lòng được ngủ theo.
Ngày kế tiếp
Hàn Kinh Niên ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh giấc, anh chậm rãi mở mắt.
Anh nhìn căn phòng tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ, sửng sốt một hồi, anh mới nhớ ra hoàn cảnh tối qua của mình, lập tức đáy mắt anh bị bao bọc bởi một lớp băng lạnh lẽo.
Tối hôm qua cả tòa cao ốc làm sao lại vô duyên vô cớ cúp điện? Mà lại là lúc anh làm xong việc, đang tiến vào thang máy thì cúp điện...Đây hết thảy cũng không tránh khỏi thật trùng hợp a!?
Ánh mắt Hàn Kinh Niên càng ngày càng dọa người, anh kéo căng khuôn mặt, chống thân hình của mình dậy, vừa mới chuẩn bị đi tìm điện thoại của mình, bỗng nhiên cảm thấy nơi lồng ngực mình có chút không đúng. Anh nhíu mày, hướng ngực mình cúi xuống nhìn, chỉ thấy một cô gái như một con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng anh, đang ngủ say.
Tóc của cô tản ra mùi hương nhàn nhạt, trêи thân cũng được dùng cùng loại mùi hương của sữa dưỡng da, nhưng các cô gái khác đều dùng những loại nước hoa có mùi hương rất nồng, thì cô lại dùng mùi hương thơm ngọt của sữa, cô hít vào, thở ra tại lồng ngực của anh, cách một lớp quần áo, anh có thể lờ mờ cảm giác được hơi thở ấm áp và có chút ngứa ngáy...
Lớp băng quanh người anh, giống như được một đôi gậy thần phất qua, nháy mắt tan thành mây khói.
Ngay cả thần sắc của anh đều có chút hoảng hốt.
Tối hôm qua là cô...đụng vào người anh? Cũng là cô đã nói lời nhỏ nhẹ bên tai anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh lúc hơn nửa đêm anh đau đến không muốn sống?
Làn da cô trắng nõn nà, ngay cả một lỗ chân lông cũng không có, dưới ánh mặt trời càng giống như trứng gà bóc.
Hàn Kinh Niên nhìn một chút, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh bỗng nâng tay lên, hướng về phía khuôn mặt cô...
Chỉ là tay còn chưa đụng vào má cô, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cùng một loạt tiếng bước chân vang lên.
"Hàn tổng?"
Là tiếng của trợ lý Trương.
Ngữ điệu của trợ lý có chút cao, làm ảnh hưởng đến cô gái đang nằm trong anh.
Cô có chút không thoải mái, trở mình, lăn ra khỏi lồng ngực Hàn Kinh Niên.
Hàn Kinh Niên nhìn lồng ngực trống rỗng của mình, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
"Hàn tổng?"
Trợ lý Trương lấy giọng, hô lớn.
Lần này trực tiếp khiến Hạ Vãn An tỉnh giấc, cô mở to mắt, mờ mịt nhìn về bốn phía một chút, sau đó ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Kinh Niên, cô bị dọa đến mức co quắp người rồi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, sau đó cô nhìn quanh căn phòng một lượt, dường như đã rõ sự việc, lúc này mới yên tĩnh trở lại, cô hướng Hàn Kinh Niên vẫy tay, nói: "Chào buổi sáng!"
Hàn Kinh Niên luôn trầm mặc lúc này lên tiếng, lần đầu tiên nói câu: "Chào buổi sáng."
Hạ Vãn An thụ sủng nhược kinh nhìn Hàn Kinh Niên một lúc, sau đó liền chậm rãi duỗi lưng một cái.
"Hàn tổng?" Trợ lý Trương không kiên nhẫn, lại lên tiếng.
Lần này không chỉ là một mình tiếng của anh ta, sau đó là một loạt âm thanh lạ lẫm vang lên.
Trong đó có một âm thanh, Hạ Vãn An thấy rất quen thuộc, là Ngải Khương: "Trợ lý Trương, Hàn tổng lẽ nào không ở trong văn phòng?"