Vào đến thư phòng,
Kiều Dụ báo cáo lại tóm tắt công việc gần đây, Kiều Bách Viễn thỉnh
thoảng gật đầu, không nói thêm gì, chờ anh nói xong mới mở miệng hỏi:
“Đã đi qua thăm anh con rồi chứ?”
Trước kia sau khi Kiều Dụ báo
cáo theo thông lệ, thường thường sẽ bị giáo huấn một phen, gặp phải khi
tâm tình Kiều Bách Viễn không tốt càng bị mắng đến cẩu huyết phún đầu,
nhưng mấy năm gần đây Kiều Bách Viễn ít nói hơn, trên căn bản nghe Kiều
Dụ nói, thỉnh thoảng chỉ ra một hai chỗ.
(cẩu huyết phún đầu: mắng chửi té tát)
Đề tài chuyển quá nhanh, Kiều Dụ chậm một nhịp, lập tức hồi thần: “Qua thăm rồi ạ”
Kiều Bách Viễn giữa hai lông mày là sự mệt mỏi: “Cha gần đây bận rộn, không
thể thu xếp lên thăm anh con, nó gần đây khỏe không?”
Kiều Dụ nhớ tới lời của Ôn Thiếu Khanh lúc xế chiều hôm nay, bỗng nhiên nhíu mày,
rồi giãn ra, bình thản vô tư trả lời: “Vẫn còn khỏe ạ”
Nói xong ngước mắt nhìn về phía Kiều Bách Viễn, Kiều Bách Viễn đưa lưng về phía anh đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài bóng đêm.
Một trong ba khổ đau của cuộc đời chính là cha để tang con, Kiều Bách Viễn ở chính giữa đàn chim nổi nhiều năm, đã sớm học được vui giận không hình
vu sắc, tất cả tâm tư cũng vững vàng khóa ở trong lòng, khi nghe được
tin bệnh ung thư của Kiều Diệp tái phát thần cũng chỉ biến đổi một cái
rồi bình tĩnh đón nhận, bình tĩnh hơn so với bất kì ai, nhưng phụ tử
liên tâm, Kiều Dụ có thể cảm nhận được tận đáy lòng của ông rất đau,
càng đau đớn mới càng lộ vẻ bình tĩnh.
Trong thư phòng chợt an
tĩnh lại, một lúc lâu sau Kiều Bách Viễn mới mở miệng lần nữa: “Mấy ngày này tới thăm ông ngoại con một chút”
Kiều Dụ đồng ý sau liền không nói gì thêm.
Kiều Bách Viễn liếc nhìn anh một cái: “Thực ra ban đầu để cho con thay vị
trí của anh con là không còn biện pháp nào khác, tác phong xử sự của anh con giống ta, còn tác phong xử sự của con giống như….giống như mẹ con,
cũng giống như ông ngoại con. Mấy năm gần đây con làm rất tốt, ông ngoại con nói đúng, có lẽ con không thích hợp đi con đường này, nhưng đó
không có nghĩa là con đi con đường này không tốt”
Người tiếp quản Kiều gia vốn là Kiều Diệp, Kiều Dụ vốn với vị trí này càng không có
hứng thú, mừng rỡ thanh nhàn. Nhưng ai biết Kiều Diệp xảy ra chuyện như
vậy, Kiều Dụ đành phải bán lộ xuất gia cứng rắn đi lên đầu.
(Bán lộ xuất gia: giữa chừng thay đổi nghề nghiệp)
Kiều Bách Viễn đặt ly trà xuống, lấy ra bộ bàn cờ: “Được rồi, trở về trước hết nghỉ ngơi một chút, tới đây, cùng ta đánh ván cờ”
Kiều Dụ nghe được câu này chân mềm nhũn ra thiếu chút nữa quỳ xuống trước
Kiều Bách Viễn, quả nhiên không tới mấy phút bị mắng tới cẩu huyết phún
đầu đuổi ra khỏi thư phòng, anh đứng ở cửa thư phòng sờ sờ lỗ mũi, mặt
mờ mịt không phản ứng kịp.
Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi ở dưới lầu đồng loạt ngẩng đầu lên: “Anh hai, thế nào rồi?”
Kiều Dụ làm cái dấu tay, hai người dưới nhà lại đồng loạt bắt đầu âm nhạc.
Kiều Bách Viễn không có sở thích nào khác, bình thường thích mỗi cờ vây,
nhưng Kiều Nhạc Hi từ nhỏ đã ngồi không yên, Kiều Dụ đấu với người khác
còn tạm được, chỉ cần ngồi đối diện không phải là Kiều Bách Viễn, chỉ có Kiều Diệp tiếp được Kiều Bách Viễn tới mấy ván, nhưng giờ đây Kiều Diệp bị bệnh, Kiều Bách Viễn lại càng thêm tĩnh mịch.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kiều Dụ mang mấy quyển sách mà Kiều Diệp cần tới bệnh viện, sau đó liền đến phòng làm việc.
Trưng bày trong phòng làm việc không sống động, lấy màu lạnh làm chủ đạo, là
phong cách của Kiều Dụ, trên bàn còn có văn kiện Kiều Diệp phê chuẩn
trước khi nhập viện, Kiều Dụ nhìn một hồi cười cười.
Chữ của Kiều Diệp là do Kiều Bách Viễn đích thân dạy, chữ viết hào phóng đoan chính, lực viết xuyên qua giấy, khí thịnh thần ngưng. Mà chữ của Kiều Dụ lại
là theo học của ông ngoại, so sánh trên dưới, ít đi mấy phần cường thế,
nhiều thêm mấy phần tự do phóng khoáng.
Chữ giống như người, anh
cùng một đường đi đến, nghe được nhiều nhất chính là tác phong làm việc
của hai anh em không giống nhau.
Kiều Diệp ở trong lòng Kiều Dụ
là huynh trưởng, huynh trưởng như cha, mẹ mất sớm, cha bận công tác, anh từ nhỏ là Kiều Diệp nuôi lớn, mặc dù Kiều Diệp so với anh không lớn hơn mấy tuổi, nói ít, tính tình cương nghị, cũng rất cưng chiều em trai em
gái, cùng một mẹ sinh ra, tay chân tình thâm. Anh không nghĩ tới bóng
dáng nguy nga cao ngất ấy sẽ có ngày ngã xuống.
Không lâu sau Duẫn Hòa Sướng gõ cửa đi vào, nhắc nhở Kiều Dụ hội nghị đã đến giờ.
Cách thành phố X không xa có sơn thôn nằm bên ngọn núi, cảnh đẹp phải nói là sơn thủy hữu tình, chính là đối tượng phát triển kinh tế năm nay của
thành phố X. Địa phương đó cũng không có điểm gì xuất chúng, một đám
người tới tới lui lui khảo sát nhiều lần, cuối cùng quyết định phát
triển thành khu du lịch, xây thôn nghỉ dưỡng.
Tiền kỳ của hạng
mục này đã làm được nửa năm, là Kiều Diệp và Kiều Dụ hợp tác làm một nửa hạng mục. Kiều Diệp phụ trách tìm văn phòng thiết kế kiến trúc, Kiều Dụ phụ trách tìm nhà đầu tư. Đang thời điểm chuẩn bị mở hạng mục thì thân
thể Kiều Diệp không chống đỡ nổi nữa.
Văn phòng phụ trách thiết
kế kiến trúc là Kiều Diệp đích thân chọn lựa, vốn định tìm văn phòng
trong nước, ai ngờ khối thịt béo này ai cũng muốn cắn một miếng, không
ngừng tới quảng cáo, Kiều Diệp thấy phiền liền tìm văn phòng từ nước
ngoài, nghe nói là một trong mười văn phòng thiết kế kiến trúc lớn, tác
phẩm nhận được đánh giá cao, có sáng tạo, chất lượng cũng qua kiểm tra,
Kiều Diệp rất hài lòng.
Kiều Dụ mới vừa đứng ở trước cửa hội
nghị, người phụ trách của văn phòng thiết kế hạng mục này đã đến, phía
sau còn có một đám người.
Người nọ ngũ quan tuấn lãng, giữa hai
lông mày hiện lên sự trầm ổn, chủ động đưa tay ra: “Kiều bộ, xin chào,
tôi là Từ Bỉnh Quân”
Kiều Dụ không nghĩ tới đoàn người của đối
phương đều là khuôn mặt châu Á, rất nhanh đưa tay ra chào hỏi: “Xin
chào, mời vào ngồi xuống nói chuyện nào”
Vào phòng họp Từ Bỉnh
Quân chủ động mở miệng giải thích: “Tổng bộ rất coi trọng hạng mục này,
cho nên cố ý trong tập đoàn đã điều những đồng nghiệp người Hoa lập
thành đội mới tới đây, chỉ là thật xin lỗi, còn hai vị đội trưởng khác
một người nghỉ phép còn chưa có kết thúc, một người còn đang ở nước
ngoài làm công tác kết thúc một hạng mục khác, có thể muộn mấy ngày nữa
mới có thể tới”
Bên Kiều Dụ do Doãn Hòa Sướng dẫn đầu cả đám sắc mặt khó coi, Kiều Dụ lại cười: “Không sao, trước tiên chúng ta nói
chuyện cũng không quan trọng”
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lại chỉ có một vị phụ trách tới, thấy thế nào cũng thiếu chút thành ý,
có lẽ kiến trúc sư là cái mơ ước mà Kiều Dụ chỉ có thể ngắm mà không
chạm tới được, anh theo bản năng tha thứ mấy phần.
Suy nghĩ của
Từ Bỉnh Quân rất rõ ràng, ngay cả địa điểm cũng khảo sát rất tốt, phô
bày không ít tình huống của sơn thôn đó, ảnh trên màn chiếu từng trang
từng trang lướt qua, Kiều Dụ chợt nhìn thấy một tấm ảnh ở góc trên một
trang, anh đột nhiên mở miệng: “Dừng một chút”
Từ Bỉnh Quân nhìn về phía Kiều Dụ: “Kiều bộ, thế nào vậy?”
Kiều Dụ trầm mặc một chút, kiềm chế để cho anh ta di chuyển lui về trang trước: “Tiếp tục đi”
Sau khi hội nghị kết thúc, Kiều Dụ nhấc chân đi được mấy bước liền dừng lại, xoay người: “Mấy tấm ảnh vừa rồi là do anh chụp ư?”
Từ Bỉnh Quân không biết tại sao Kiều Dụ lại hỏi như thế, còn là chuyện cầu xin liền trả lời thật: “Là tôi và một đồng nghiệp đi”
Kiều Dụ không hỏi nữa, cười hỏi: “Lát nữa đem cho tôi cái slide đó được không?”
Từ Bỉnh Quân lấy lại nụ cười: “Đương nhiên”
“Cám ơn”
Lúc Kiều Dụ rời đi, Từ Bỉnh Quân đang nhận một cuộc điện thoại: “Lão nhân
gia ngài xuất thủ, tự nhiên bất phàm. Đúng rồi anh rốt cuộc khi nào thì
đến?”
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, Từ Bỉnh Quân mỉm cười: “Được, đến lúc đó gặp”
Sau khi trở lại phòng, Kiều Dụ ngồi sau bàn làm việc xuất thần.
Không phải là không có nhìn lầm.
Đêm Giáng sinh năm ấy, chính phủ thành phố ở quảng trường lớn đốt pháo hoa, người của toàn bộ quảng trường đều mang mặt nạ, che nửa khuôn mặt, mời
hai ngôi sao chính trị mới nổi Kiều Dụ và Tiêu Tử Uyên đốt quả đầu tiên.
Pháo hoa nở đầy trời lẫn trong tiếng thét đinh tai nhức óc, Kiều Dụ đứng
trên đài cao cúi đầu một cái, trong lúc lơ đãng tựa hồ thấy được Kỷ Tư
Tuyền, mặc dù bị lớp mặt nạ mỏng che nửa khuôn mặt, nhưng nụ cười ngọt
ngào kia, đôi mắt câu hồn nhiếp phách ấy, cùng chóp mũi xinh xắn, rõ
ràng chính là cô ấy.
Nhưng chỉ chớp mắt đạo bóng dáng kia liền
biến mất trong đám người, Kiều Dụ đứng ở trên đài chủ tịch tìm kiếm một
hồi, cũng không thấy gương mặt đó nữa.
Trái tim anh đập hỗn loạn, xoay người muốn đi tìm, liền bị Tiêu Tử Uyên kéo lại: “Phía dưới nhiều người nhìn đấy, anh làm gì?”
Kiều Dụ nhẫn nhịn lại, gấp gáp hỏi Tùy Ức đang đứng cạnh Tiêu Tử Uyên: “Cô ấy trở lại phải không?”
Tùy Ức mới đầu không nghe được gì, Kiều Dụ lặp lại lần nữa, cô lắc đầu một cái.
Tùy Ức tự nhiên biết “cô ấy” trong miệng Kiều Dụ là chỉ người nào.
Kiều Dụ tựa hồ cũng không tin trầm mặc nửa ngày, cau mày như đè nén khổ sở:
“Anh sẽ không đi quấy rầy cô ấy, anh chỉ muốn biết mới vừa rồi nhìn thấy rốt cuộc có phải cô ấy hay không?”
Tùy Ức và Tiêu Tử Uyên liếc
mắt nhìn nhau, kiên trì trả lời như lúc nãy: “Kiều sư huynh, em thật
không biết cô ấy có trở về hay không. Với quan hệ của anh và Tử Uyên,
nếu cô ấy không muốn gặp anh thì chắc chắn không liên lạc với em”
Trong nhiều năm cô ra nước ngoài như vậy, anh cũng chỉ gặp cô một lần như
vậy, cũng không biết rốt cuộc có phải là cô ấy hay không, nhưng mới vừa
rồi bóng lưng trên tấm ảnh kia rõ ràng là cô ấy.
Kiều Dụ ngồi trước máy tính, con chuột đặt trên đống văn kiện kia, cũng chậm chạp chưa mở.
Kiều Dụ cảm thấy gần đây có cái gì không đúng, loại cảm giác này rất lâu rồi không có xuất hiện, có lẽ vừa rồi về nhà nhìn thấy nhiều đồ vật trước
kia, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, làm anh có chút nhạy cảm, nhạy cảm đó
làm anh có chút phiền não.
Phiền não của Kiều Dụ kéo dài một mạch tới bữa cơm trưa, rũ mi mắt nhìn chằm chằm thức ăn, sắc mặt có chút khó coi.
Duẫn Hòa Sướng nhìn hồi lâu, thử thăm dò hỏi: “Kiều bộ, thế nào?”
Kiều Dụ rất nhanh hồi thần, cầm chiếc đũa mặt không biểu cảm gắp một món ăn
trong khay thức ăn, tránh nặng tìm nhẹ chuyển đề tài: “Món ăn này quá
khó ăn, sau này đừng làm nữa”
Duẫn Hòa Sướng cảm thấy khó nói, nhưng cũng rất nhanh đáp ứng: “Được, lát nữa tôi sẽ nói với người phụ trách phòng ăn”
Món ăn vô tội kia, từ nay tuyệt tích ở nơi phòng ăn này.
Trước giờ tan làm buổi chiều, Tiêu Tử Uyên lại xuất hiện ở phòng làm việc của Kiều Dụ, đứng ở cửa cũng không vào: “Buổi chiều Tùy Ức có ca phẫu
thuật, hội nghị bên này của tôi chưa kết thúc, cậu rảnh rỗi có thể giúp
tôi một tay đón con tôi tan học được không?”
Công việc trong tay
Kiều Dụ căn bản đã kết thúc một lúc, cầm chìa khóa xe lên đáp ứng:
“Được, tôi đây đi ngay, đón cậu ta xong sẽ dẫn cậu ta đi ăn cơm, cậu bận rộn xong thì gọi điện cho tôi”
Tiêu Vân Tỉnh và Kiều Dụ coi như quen thuộc, thấy bố mẹ không đến cũng không có bùng phát tính khí, ngoan ngoãn đi theo Kiều Dụ.
Con trai phấn điêu ngọc trác sau khi ăn uống xong, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Kiều Dụ.
(phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như điêu khắc, mịn như ngọc được mài dũa)
Kiều Dụ lấy khăn ăn chùi khóe miệng cho cậu, mỉm cười hỏi: “Trên mặt nhị thúc có cái gì không?”
Tiêu Vân Tỉnh nhíu mày lại nhìn giống Tiêu Tử Uyên như đúc, dùng sức lắc đầu một cái.
Kiều Dụ cũng không để ý, cười cười, dụ dỗ Tiêu Vân Tỉnh nói đến cái khác.
Mãi tới khi vợ chồng Tiêu Tử Uyên đến đón con, Tiêu Vân Tỉnh dắt tay bố mẹ
đi được vài bước mới chợt quay đầu lại mặt hưng phấn, hướng về phía Kiều Dụ mở miệng: “Con mới nhớ ra, tỷ tỷ xinh đẹp đó! Nhị thúc, con thấy qua chú và @#&%…chụp …chung…”
Tiêu Tử Uyên chặn lại tay mắt lanh lẹ của con trai, mấy chữ mấu chốt bị Tiêu Vân Tỉnh nuốt ngược trở lại.
Kiều Dụ nhìn anh kỳ quái: “Vân tỉnh nói gì? Tỷ tỷ xinh đẹp?”
Tiêu Tử Uyên mang con trai vác lên vai, cười phong vân khinh đạm: “Không có gì”
Nhưng Kiều Dụ còn là rất nhanh sẽ biết tỷ tỷ xinh đẹp mà Tiêu Vân Tỉnh nói là ai.