Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 5: Nên sửa miệng




Ưng Lê thấy mình như đang ở trong một giấc mơ hỗn loạn, trong mơ có Úc Tranh, anh còn nói muốn làm bạn trai cô.

Tự nhiên cô cảm thấy buồn cười, sao có thể mơ được giấc mơ như thế chứ.

Ưng Lê ngọ ngoạy tỉnh giấc, tầm nhìn trước mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, đèn treo lớn kiểu Âu sáng lên trước mắt cô, phong cách trang hoàng lộng lẫy rực rỡ có gì đó không đúng.

Chỗ này là đâu?

“Cô tỉnh?” Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên.

Chỉ trong một giây, hai mắt Ưng Lê mở to, cô cấp tốc ngồi dậy từ trên giường.

Hoàn cảnh xa lạ, Úc Tranh ngồi cạnh cửa sổ sát đất phía đối diện cầm bút đang làm việc, tất cả những điều này khiến cho đầu óc của Ưng Lê vốn đang hỗn loạn càng trở nên lộn xộn rối tung lên.

“Cô uống say, tôi mang cô đến khách sạn.” Úc Tranh đứng dậy, một tay để trong túi đi đến trước mặt Ưng Lê, “Không phải lo lắng, nơi này là khách sạn của Quân Diệu, rất an toàn.”

Ở cùng một người đàn ông trong một phòng được coi là an toàn không?

Ưng Lê tin rằng nếu như để Ưng Kỳ biết chuyện này, cô và Úc Tranh đều sẽ gặp nguy hiểm.

“Anh Lâm có nói gì tôi không?” Ưng Lê đưa mắt nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, nhéo nhéo mi, “Cảm ơn Úc tổng.”

Cô và Úc Tranh mới gặp nhau có ba lần, mấy lời giải thích và cảm ơn nói ra không biết bao nhiêu lần, thật đúng là thần kỳ.

“Cô không thích hợp uống rượu.” Úc Tranh bình tĩnh nói, dường như còn mang theo sự cảnh cáo, “Sau này đừng nói gì mà mượn rượu giải sầu nữa.”

Ưng Lê: “……..”

Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên nhớ đến giấc mơ vừa nãy của mình, không lẽ cũng là sự thật?

“Lúc tôi uống rượu anh nói gì đó với tôi đúng không?” Ưng Lê ngẩng đầu nhìn Úc Tranh, sắc mặt hơi khẩn trương.

Úc tranh gật nhẹ đầu: “Xem ra cô vẫn nhớ rõ.”

Tim trong người Ưng Lê đập thình thịch, phải một lúc lâu sau cô mới hồi phục được tâm trạng, ánh mắt nhìn Úc Tranh mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, “Vậy chắc Úc tổng đang nói đùa đúng không?”

“Không phải.” Úc Tranh trả lời cực kỳ rõ ràng, “Cô cần tìm bạn trai đưa về nhà ứng phó, tôi cần tìm bạn gái để thỏa mãn tâm nguyện của mẹ, chúng ta làm giao dịch thế nào?”

Ưng Lê bỗng sửng sổ, đầu óc đang hỗn loạn của cô bắt đầu chậm rãi vận động, chủ nhật đến rất nhanh, lúc đó cô có thể đưa một người đàn ông chất lượng tốt như Úc Tranh vào nhà, cô nên vui vẻ mới đúng.

Chỉ là, cô không có cảm giác chân thật cho lắm.

“Chỉ cần Úc tổng muốn tìm bạn gái thì rất đơn giản?” Ưng Lê hỏi một câu không chắc lắm.

Úc Tranh dừng chút: “Nhưng tìm được người hợp ý rất khó.”

Lúc này đầu óc của Ưng Lê đã bay lên tận trời xanh rồi, trong đầu cô đang suy nghĩ nếu Úc Tranh đảm nhận việc làm bạn trai mình, đến ngày chủ nhật phải xử lý thế nào, còn nữa trước tiên phải nói cho Ưng Kỳ và Quý Nghiên biết để điều chỉnh không khí qua lại mới được.

Đã có một người đàn ông vĩ đại như thế tự đến trước mặt, cô không nên do dự mới đúng, vì thế híp đôi mắt cười: “Úc tổng, có phải chúng ta nên nói chi tiết cách thực hiện trước không?”

Tuy rằng vừa nãy đầu cô vẫn đau do uống nhiều rượu nhưng hiện giờ cô thấy nó rất có tinh thần, ít nhất thì chuyện phiền não này đã được giải quyết  một nửa.

*** 

Ngày thứ hai, Ưng Lê hẹn Quý Nghiên đến đây.

Nghe Ưng Lê nói mình có chuyện hứa hôn từ bé, Qúy Nghiên há hốc cả mồm, mà khi cô nàng nghe Ưng Lê nói hợp tác với Úc Tranh để lừa ba mẹ, trên mặt hiện rõ sự không thể tin được.

“Cậu chơi một cú thật lớn, còn không ngại tự mình tham gia vào ……”

Ưng Lê hừ ra tiếng: “Chỉ cần tránh được việc hứa hôn này, chuyện gì mình cũng làm.”

“Cũng đúng, đây là thời đại nào rồi mà còn có mấy chuyện đính hôn từ bé đó.” Qúy Nghiên nhíu mày, “Không khoa học gì hết.”

Ưng Lê cận thẩn dặn cô ấy: “Mình chắc chắn gần 100% ba mẹ mình sẽ gọi điện thoại hỏi cậu, đến lúc đó cậu phải nói mình và Úc Tranh đã qua lại được ba tháng rồi, biết không?”

Qúy Nghiên gật gật đầu: “Biết rồi, nhưng mà Úc Tranh sao có thể đồng ý chuyện này nhỉ?”

“Hình như anh ta vì mẹ mình.” Ưng Lê gãi gãi đầu, “Bọn mình như thế được coi là cùng giúp đỡ nhau, có lợi cho cả đôi bên.”

Qúy Nghiên giơ cho cô ngón tay cái, “Mặc dù là giả, nhưng cậu cũng có thể ra ngoài đi khoe khoang một lượt, đây là Úc Tranh đó.”

Ưng Lê đưa mắt liếc nhìn cô ấy: “Mình nóng ruột lo lắng đến mức sắp bạc đầu đây này, còn khoe khoang gì nữa.”

“Ây mà bên này mình có thể giúp cậu lừa chú dì, bên chỗ anh cậu thì sao?” Qúy Nghiên hỏi.

Ưng Lê híp con mắt: “Không sao, mình có cách, chỉ cần cậu cắn chặt răng không hé là được.”

Buổi chiều.

Ưng Lê chạy thẳng đến văn phòng làm việc của Ưng Kỳ tìm anh, cô cố ý biến mình thành dáng vẻ tiều tụy không sức sống, phải tranh thủ lấy được sự đồng cảm thương xót từ Ưng Kỳ.

Bên đây Ưng Kỳ vừa nhận được điện thoại của Ngu Uyển Thục hỏi có biết chuyện Ưng Lê có bạn trai không, tuy anh thấy hơi nghi ngờ nhưng không biểu hiện ra ngoài khi nghe điện thoại.

“Anh.”

Ưng Lê đẩy cửa phòng, tiếng gọi cực bi thương ưu sầu.

“Sao em biến thành dạng này?” Ưng Kỳ quan sát em gái, hoảng sợ theo, “Chuyện hứa hôn đó nếu em thật sự không thích thì có liều mạng anh cũng sẽ không tùy tiện gả em cho người ta.”

“Có phải mẹ nói với anh chuyện chủ nhật này em dẫn bạn trai về nhà ra mắt không?” Ưng Lê đi vào hỏi luôn.

Ưng Kỳ gật đầu: “Đúng là nói với anh như vậy, bảo anh chủ nhật này về nhà một chuyến, anh đang định hỏi em chuyện này là thế nào.”

Ưng Lê: “Em tìm Úc Tranh đóng giả làm bạn trai, lợi hại không.” 

Trong văn phòng không phát ra tiếng động, Ưng Kỳ trầm mặc nhìn Ưng Lê.

Trong lúc Ưng Lê đang bồn chồn lo lắng, anh ta giơ tay sờ trán Ưng Lê, “Em bị nóng đến cháy đầu óc à?”

“……” Ưng Lê giật giật khóe miệng, gạt tay Ưng Kỳ ra, “Em nói thật.”

Ưng Kỳ và Úc Tranh vì chuyện hợp tác gặp nhau không ít, ấn tượng duy nhất đối với Úc Tranh là lạnh lùng bình tĩnh, liệu người như thế có thể chăm sóc được Ưng Lê?

Ưng Lê biết anh mình chắc chắn không tin, nhưng mà cô không thèm để ý, đến chủ nhật là biết kết quả ngay thôi.

Cô đưa ra lời tàn nhẫn: “Em đã sắp đặt là mình và Úc Tranh qua lại được ba tháng, anh cũng mới biết được, dù thế nào đi nữa không cho anh để lộ gì đó, nếu không chúng ta tuyệt giao mãi mãi.”

*** 

Thứ bảy sau khi livestream xong Ưng Lê chạy nhanh khỏi phòng làm việc.

Ngày mai phải đi gặp ba mẹ, kiểu gì hôm nay phải chuẩn bị trước cho thật tốt.

Hai người hẹn gặp nhau ở phòng khách sạn lần trước.

“Chắc chắn ba mẹ tôi sẽ vẫn nghi ngờ về quan hệ tình yêu của chúng ta, vậy nên anh phải biết hết tất cả những sở thích và thói quen của tôi.” Đây là lời mà lần trước Ưng Lê đã nói với Úc Tranh.

Cô nói cho anh biết sở thích và thói quen của mình, mà lần này vừa lúc để kiểm tra kết quả.

“Tôi thích ăn quả gì nhất?”

“Anh đào.”

…….

“Lúc ngủ có thói quen nhỏ nào?”

“Thích để lộ chân.”

Ưng Lê hỏi tất cả vấn đề, Úc Tranh trả lời rất tốt, điều này khiến lòng cô thoáng yên tâm.

“Tôi cũng nhớ kỹ sở thích và thói quen của anh.” Cô lớn tiếng khoe khoang, “Tôi rất để tâm đó, không tin anh hỏi xem.”

Úc Tranh hơi cong môi, chọn tùy tiện mấy câu.

Ưng Lê trả lời rất nhanh, đúng là rất nhớ.

“Ngày mai sẽ đi gặp ba mẹ cô, cô rất lo lắng?” Úc Tranh có thể nhìn ra được từ nét mặt của cô, nó biểu hiện như thể cô không bình tĩnh cho lắm.

Ưng Lê cắn môi: “Đây là lời nói dối lớn nhất mà tôi lừa ba mẹ từ bé đến giờ, nên tôi không biết mình có thể dấu giếm cận thận không để lộ sơ hở nào không?”

“Biểu hiện tự nhiên một chút.” Úc Tranh nhẹ giọng nói

Ưng Lê ngẩng đầu hỏi: “Đợi gặp ba mẹ của tôi xong có phải sẽ đến gặp mẹ của anh không? Có cái gì…..cần tôi chuẩn bị không?”

Úc Tranh nhẹ nhàng lắc đầu: “Chờ tôi xác định xem lúc nào là trạng thái tốt nhất bà ấy sẽ đưa cô đến.”

Ưng Lê nghe thế trong lòng thoáng bất ổn, dựa vào những lời này có thể nghe ra được tình trạng bệnh của mẹ Úc Tranh không lạc quan cho lắm, có lẽ đây là lý do anh muốn thỏa mãn tâm nguyện của mẹ mình.

Cô và Úc Tranh không tính là quá quen thuộc, cô không dám hỏi nhiều những chuyện khác, chỉ gật đầu.

“Hy vọng tôi có thể làm tốt.” Ưng Lê than nhẹ.

Con ngươi trong mắt Úc Tranh khẽ chuyển động, cười: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”

*** 

Sáng sớm chủ nhật, đồng hồ báo thức kêu vang, Ưng Lê thức dậy từ trong ổ chăn.

Sau khi rửa mặt, Ưng Lê và Úc Tranh nói chuyện điện thoại, hôm nay bọn họ phải mặc quần áo phối hợp với nhau.

Mở cửa phòng để quần áo, Ưng Lê lấy chiếc váy màu lam nhẹ ướm thử trên người, “Hôm nay anh mặc áo khoác màu lam đậm đúng không?”

“Suy cho cùng là đi gặp ba mẹ cô, mặc áo vest có vẻ rất cứng nhắc.” Giọng nói từ tính truyền ra từ di động.

Ưng Lê nghe vào lỗ tai nóng lên, cô không phải là người âm khống, nhưng giọng nói của Úc Tranh thật sự rất dễ nghe, làm cho cô luôn không nhịn được mặt đỏ, tim đập nhanh.

“Có áo len cao cổ màu trắng không?” Ưng Lê nhanh chóng láy lại tinh thần, chỉ bảo giúp Úc Tranh phối hợp, “Màu trắng rất hợp với anh.”

Có tiếng cười nhẹ của Úc Tranh ở bên kia: “Cô quan sát rất cẩn thận.”

Hai má Ưng Lê đỏ bừng trong nháy mắt, vội vàng giải thích: “Tôi không cẩn thận quan sát, chỉ tùy tiện nhìn qua thôi!”

Nhưng nói xong, lại thấy ngạc nhiên vì không hiểu mình đang nói gì đó.

Nhanh chóng sửa lời, Ưng Lê gấp: “Dù sao thì anh phối hợp với tôi là được, tôi sẽ mặc áo khoác màu trắng.”

Úc Tranh cười khẽ trả lời: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Ưng Lê đứng trước gương nhìn mặt, nhìn thấy hái má đỏ hồng ở trong gương, đến chính cô còn thấy sợ.

Ưng Lê lắc lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ mờ ám dư thừa trong đầu ra, hiện giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Hôm nay vì Úc Tranh đi gặp phụ huynh nên đến đây đón cô, vì để thể hiện thành ý muốn cảm ơn, Ưng Lê chuẩn bị bữa sáng đơn giản, mời anh cùng ăn.

Vừa mới làm xong bữa ăn sáng, chuông cửa đã kêu, Ưng Lê thấy là Úc Tranh thì mở cửa cho anh.

Úc Tranh mới đến chỗ huyền quan, Ưng Lê thấy anh thì tránh ánh mắt.

Cô và Úc Tranh chính thức gặp nhau được khoảng ba bốn lần, mỗi lần gặp anh đều mặc áo vest, rất máy móc, nhưng áo khoác màu lam sẫm hôm nay càng làm tôn lên vẻ đẹp trai sâu sắc, giống như một quý công tử bình thường.

Ưng Lê che dấu sự kinh diễm trong mắt, chạy nhanh đi lấy dép lê đã chuẩn bị từ trước đưa cho Úc Tranh: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh đến vừa đúng lúc.”

Úc Tranh thay dép đi vào phòng khách.

Thật ra trong lòng Ưng Lê có hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô để một người đàn ông vào nhà mình.

Ừm, anh cô và Lộ Triều không giống thế.

“Thời gian không có nhiều nên tôi chỉ làm mấy món qua loa.” Ưng Lê nhìn trứng gà cuộn ở trên bàn mà thấy hơi ngượng, tự nhiên cô nhận ra mời người ta ăn cơm như này hình như rất đơn giản.

Úc Tranh ngồi xuống cười nói: “Không sao, tôi chưa ăn món này bao giờ.”

“Anh chưa ăn trứng gà cuộn bao giờ?” Vẻ mặt Ưng Lê kinh ngạc.

“Tôi thường ăn cơm Tây nhiều hơn.” Úc Tranh nhìn trứng cuộn được cắt thành những miếng đồng đều, cầm đôi đũa nóng lòng muôn thử, “Tôi có thể ăn không?”

Ưng Lê gật đầu, cầm chén nước chấm đẩy đến trước mặt anh, “Chỗ này có sốt cà chua, rất thích hợp làm nước chấm cho món này.”

Trong trứng cuộn có cà rốt, chân giò hun khói và thịt ba chỉ, nhìn vẻ ngoài đã thấy tỏa ra hương vị, ăn rất ngon, bởi vì Ưng Lê có tâm sự nên ăn ít, còn đâu là Úc Tranh giải quyết hết.

Cô thích nhất là nhìn thấy người khác ăn sạch những món ăn mà mình nấu, loại cảm giác thỏa mãn này còn thích và vui hơn là khi cô ăn hết.

Thế nên lúc lên xe, Ưng Lê không còn cảm giác căng thẳng lúc đầu nữa.

“Tâm trạng cô có vẻ rất tốt?” Úc Tranh nhìn cô lấy cái.

Ưng Lê cong môi cười cười: “Tôi thích người khác ăn sạch đồ ăn mình nấu, tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”

Đầu tiên Úc Tranh ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “Ăn ngon lắm, hy vọng sau này có cơ hội được đến ăn những món ăn do cô tự làm.”

“Đương nhiên có thể!” Ưng Lê lập tức trả lời, “Nếu Úc tổng muốn!”

Khóe môi Úc Tranh cong lên: “Được.”

Một giờ sau, đến nhà Ưng Lê.

Úc Tranh cầm quà mình mua trước đó xuống xe, không hiểu sao Ưng Lê lại căng thẳng, cảm giác thoải mái vừa nãy đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

Cô mím môi, hỏi: “Úc tổng, anh chuẩn bị tốt chưa?”

“Tôi thấy cô còn chưa chuẩn bị tốt.” Úc Tranh cười khẽ: “Nên sửa miệng.”

Ưng Lê bất giác nhớ đến xưng hô hai người quyết định lúc trước, mặt cô nóng bừng, dưới ánh mắt đầy ý cười của Úc Tranh gọi ra một cái tên.

“A Tranh.”

Úc Tranh giơ tay nắm tay cô: “Ừ.”

——————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 

Đây là cặp đôi nhanh nhất trong tất cả các truyện tôi viết từ trước đến nay, gặp ba mẹ nhanh nhất, trở thành người yêu nhanh nhất, đôi kết hôn nhanh nhất (tuy rằng đều là giả)

Nhưng, rất nhanh sẽ thành thật 23333

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.