Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 14: Cậu có bệnh truyền nhiễm sao?




Chuyện Băng Ngưng lo lắng may mà không xảy ra như trong tưởng tượng, Diệp Dịch Lỗi đi mấy ngày liên tục cuối cùng cũng trở về, cô cũng bắt đầu chuẩn bị cho ngày tựu trường, tạm thời không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện kia.

Soi gương ngắm nghía kỹ càng một lần nữa, xác định không có bất kỳ điểm bất thường nào Băng Ngưng mới ra cửa, bạn tốt Kiều Y đã gọi điện hẹn cô ba lần rồi, nếu còn chưa ra ngoài, tiểu nha đầu này nhát định sẽ sinh nghi. Đã quen với việc nha đầu này thường xuyên tới trễ, Băng Ngưng yên tĩnh đứng chờ nơi hai người đã hẹn.

“Ngưng nhi!” Một âm thanh trong trẻo vang lên, một bóng người chợt nhào tới. “Tôi rất nhớ cậu!” Ôm chặt bạn tốt, Kiều Y nói lên nỗi nhớ nhung của mình. “Cậu thật quá đáng, hẹn cậu ba lần cậu mới ra đây!” Cô ấy oán giận nói nhưng tay vẫn kéo nắm thật chặt tay Băng Ngưng.

Trong tiệm nước giải khát ngoài trời, hai cô gái xinh đẹo bước vào lập tức tạo thành một đường gió, Kiều Y tính tình hoạt bát đi tới chỗ nào cũng có tiếng cười, giống như trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm cho cô ấy buồng lòng vậy.

“….! Hôm nay cậu mời tớ, hm?” Kiều Y chơi xỏ lá. Mặc dù Băng Ngưng là con gái nuôi nhưng Diệp gia chưa bao giờ hạn chế về mặt tiền bạc với cô, thậm chí khi cô mười lăm tuổi Lâm Thanh Âm cho cô một thẻ tín dụng vàng vô thời hạn, trong mắt Kiều Y người mẹ nuôi này có thể so bằng với mẹ ruột rồi.

Hai cô gái ngồi ở đó, thỉnh thoảng lại có người tới gần nói chuyện, Băng Ngưng không quen nhất là nói chuyện với người xa lạ, không khó có người hiểu thành cô rất cao ngạo, càng thêm kích thích dục vọng chinh phục, Kiều Y tính tình dửng dưng, không ít người theo đuổi cô ấy, nhưng cuối cùng lại thành anh em tôt hết.

“Này!” Sau khi Kiều Y đuổi cái người không biết đã là thứ mấy rồi thì có một giọng nói không vui truyền đến.

Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, Băng Ngưng không thể nhận ra nhíu nhíu mày.

“Lớp trưởng!” Kiều Y thầm nói "không hay rồi", Joy thầm kêu không được, nhưng khi nhìn sang Băng Ngưng thì lại bộ dáng lại giống như hoàn toàn không có việc gì, thật là muốn chết mà! Cúi đầu ngậm ống hút, Kiều Y vô cùng hy vọng là mình nhìn lầm. Không nhìn thấy chúng tôi! Không nhìn thấy chúng tôi.

Dương Tư Thần thuận tay đẩy một bạn nữ đang đứng chắn trước mình ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Băng Ngưng, “Tại sao lần nào cũng để tôi nhìn thấy cậu cùng..........” Hắn cắn răng, câu nói còn chưa nói hết đã nén trở về, Băng Ngưng nhìn anh, chờ câu nói còn lại của anh, cô cũng không ngạc nhiên, nhưng câu đáp thoại như vậy, cô đã sớm thành thói quen rồi.

Dương Tư Thần bị cô nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, tạm sửa lại câu nói, “Tại sao lần nào tôi nhìn cũng là nhìn thấy cậu bị người khác dính lấy.”

“Ừ!” Băng Ngưng phát ra một tiếng.

“Hả??” Dương Tư Thần đứng vọt dậy vươn người tới gần gương mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của Băng Ngưng, “Lạc Băng Ngưng, tôi nói bao nhiêu lần rồi, không cho cậu đến gần đứa con trai nào khác!” Hắn tức giận.

“Là bọn họ tự tới” Băng Ngưng không nhanh không chậm nói.

“Cậu......” Dương Tư thần nổi đóa, có lúc thật muốn đấm đá nha đầu này cho thỏa nỗi lòng. Tính tới hôm nay hắn đã quen nha đầu này ba năm, nhưng vẫn không có cách nào ép cô. Mắt cô vẫn nhìn hắn, nhưng căn bản lại chẳng quan tâm đến hắn tức giận, “Con gái uống nước không cần nhiều đá như vậy!” Dứt lời hắn đoạt lấy đồ uống lạnh trong tay Băng Ngưng rồi uống ực một hơi hết

Kiều Y ngồi gần đấy cằm sút chút nữa là rơi xuống. Dương Tư Thần là ai, là thiếu gia công ty giải trí lớn nhất thành phố C, hoa hoa công tử có không biết bao nhiêu scandal nam nữ, nhưng hiện tại......hắn lại có thể....... Cô chả thèm lịch sự mà nuốt nước miếng ực cái, ngơ ngác nhìn Dương Tư Thần.

“Đó là nước tôi uống dở!” Băng Ngưng khẽ cau mày.

“Cậu có bệnh truyền nhiễm sao?” Hắn ngẩng đầu liếc nhìn, nhìn Băng Ngưng giận đến nói không ra lời, bên môi nâng lên một nụ cười tà......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.