Chị Gái Yêu Tôi

Quyển 1 - Chương 16: Cô dâu mười sáu tuổi




Hai năm lẻ tám ngày, đây là số ngày hắn và Vương Phi Tử xa nhau. Ở trong khoảng thời gian không dài không ngắn này, nàng lớn lên rồi, cũng trở nên càng thêm xinh đẹp mà đáng yêu rồi, nhưng đôi tay nhỏ và chân nhỏ vẫn tinh tế mềm mại như cũ.

Vương An nhanh chóng chạy tới, nếu như có thể, hắn không muốn cách xa nàng. Bất kể là cái dạng đế quốc buôn bán hay con số tài phú thiên văn, đều có thể thành lập và thu hoạch một lần nữa. Nhưng khoảng thời gian lớn lên này của nàng... chỉ là nghĩ tới những ngày làm cho hắn thấy hạnh phúc không hiểu sẽ một đi không còn quay lại nữa.

Hắn sẽ không có cơ hội nhìn thấy nàng bắt đầu chú ý váy của mình có xinh đẹp hay không; hắn sẽ không có cơ hội ở khi nàng quyệt cái miệng nhỏ nhắn liền hỏi nàng có phải ở trong trường học chịu khi dễ hay không; hắn sẽ không có cơ hội ở khi nàng làm nũng thì mang nàng nâng lên thật cao; hắn sẽ không có cơ hội ở khi xuân về hoa nở thì hái xuống một bông hoa vải rồi cài ở trên trên tóc nàng; hắn sẽ không có cơ hội cong eo xuống làm cho nàng cưỡi ở trên cổ mình, lao nhanh ở giữa những cây vải, nghe tiếng cười non nớt của nàng...... Hắn cũng sẽ không có cơ hội đi cảnh cáo nàng, không được để bé trai hôn mình, lại càng không được ở sau khi lên sơ trung tiếp nhận thư tình của cậu bé, càng không có cơ hội dùng ánh mắt nghiêm khắc tràn đầy uy hiếp nhìn những cậu bé ý đồ tới gần nàng......

Hết thảy những thứ này vốn là những trải qua tốt đẹp nhất của một người cha, đều đã bị tước đoạt.

Vương Phi Tử hiển nhiên không thường xuyên dùng chiếc motorhome này, cho nên ở nàng trượt xuống dưới về sau, sau khi lắc lắc người đứng lên, liền đá trúng chỗ trơn mềm của cầu trượt, liền muốn té ngã đi xuống. Nàng điểm một chân muốn đứng vững, lại gắt gao ôm mèo máy không chịu buông tay, lắc qua lắc lại giống như con lật đật.

Vương An vội vàng dang tay đi ôm nàng, nhưng hắn lại quên - hắn lúc này cũng chỉ là một bé trai bốn tuổi. Trong tay Vương Phi Tử còn ôm một con mèo máy thật to, vì thế Vương Phi Tử liền ngã sấp vào trong lòng Vương An, Vương An ngã về sau một cái, liền trở thành cái đệm cho Vương Phi Tử, hai người mặt đối mặt ngã xuống mặt đất.

Bảo mẫu hoảng sợ, vội vàng giúp đỡ Vương Phi Tử đứng lên, bé gái này quả thật là được chiều chuộng tới cực điểm. Biết trước kia cha của nàng là phân phó thế nào sao? Kẹp tóc kim cương trên đầu nàng có thể rớt mất, nhưng tóc của nàng lại không thể rụng một sợi. Tuy rằng vị kia hiện nay đã mất đi, nhưng đối với việc ăn mặc, đi lại hằng ngày của Vương Phi Tử không có ai dám có chút sơ sẩy.

Vương An tự mình đứng lên, vỗ vỗ mông, căm tức nhìn bảo mẫu.

“Nha, là mình hôn bạn đây? Hay là bạn hôn mình nhỉ?” Vương Phi Tử ngơ ngác nhìn Vương An, trầm tư một lát, há to cái miệng nhỏ nhắn, sau đó lại quyệt lên, khó xử nói:“Lúc này nên làm gì đây? Mẹ đã nói, Phi Tử rất đáng yêu, không thể để bé trai chiếm tiện nghi được...... Bạn là bé gái phải không?”

“Ta là bé trai.” Vương An lúc này mới nhớ tới, vừa rồi khi hai người ngã sấp xuống, đầu Vương Phi Tử hướng về đầu hắn đập xuống, vì thế môi của hai người liền chạm vào nhau. Loại tình tiết máu chó thuộc về nam chính và nữ chính trong phim tình cảm máu chó lại xảy ra ở trên người mình và Vương Phi Tử, Vương An áp căn bản không có để ý, làm sao nghĩ đến trong cái đầu nhỏ của Vương Phi Tử cư nhiên lại đang rối rắm việc này. Không khỏi có chút buồn cười, trong lòng cũng là một mảnh vui sướng ấm áp.

“A... bạn là bé trai a?” Vương Phi Tử cau cái mũi, chớp chớp đôi mắt, chăm chú nhìn Vương An, “Vậy bạn bao nhiêu tuổi?”

“Ta bốn tuổi rồi.” Vương An hồi đáp.

“Mình cũng bốn tuổi, mình vừa mới qua sinh nhật bốn tuổi.” Vương Phi Tử dùng một tay ôm mèo máy, vươn năm ngón tay khác ra đếm thử. Nhưng một bàn tay lại không đủ, không đếm rõ được, nên đã quên sinh nhật qua mấy ngày rồi!

Vương An gật đầu, hắn hiện giờ cũng chỉ có thể làm ca ca của Vương Phi Tử, cũng không thể để cho Vương Phi Tử kêu hắn là cha.

“Giúp con ôm nó nga, nó còn nhỏ, không cần ôm thật chặt......” Vương Phi Tử đưa mèo máy cho bảo mẫu bên cạnh, chìa ra đầu ngón tay hai tay, vừa đếm vừa cúi đầu đối với Vương An nói:“Mình đố bạn nha, mình năm nay bốn tuổi, nếu chờ đến lúc mình mười sáu tuổi còn phải mất bao lâu?”

“Còn muốn mười hai năm!” Vương An thật không ngờ lúc này lại đến phiên mình bị Vương Phi Tử đánh đố.

“Vậy khi mình mười sáu tuổi, bạn sẽ cưới mình nha!” Vương Phi Tử ngượng ngùng bụm mặt nói, lại có chút tiếc nuối thở dài, tựa hồ nàng cũng không nguyện ý, nhưng đây lại là chuyện không thể thay đổi.

“Vì cái gì!” Vương An mở to hai mắt nhìn, bất kể thế nào hắn cũng không có nghĩ tới Vương Phi Tử sẽ nói như vậy. Thấy có chút buồn cười, lại có chút nghi hoặc, nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Quả nhiên bất kể chính mình như thế nào ngụy trang thành bé trai, cũng chỉ là ngụy trang thành bộ dạng của đứa bé ngoan trong mắt người lớn. Thế giới chân chính đứa nhỏ hắn là không thể lý giải...... Tỷ như ham mê chấp nhất của Vương Tiểu Mạt đối với tiếng còi.

“Bởi vì chúng ta đã hôn môi a, mẹ mình nói, con gái chỉ được phép hôn môi với người mình sẽ kết hôn.” Vương Phi Tử trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nhìn Vương An. Qua một hồi lâu nàng mới giật mình hỏi:“Chẳng lẽ bạn không định kết hôn với mình ư?”

Vương An há miệng thở dốc, Tần Mi Vũ dạy như vậy là đúng...... Nhưng lúc này hắn nên trả lời như thế nào đây?

“Nhưng là mười sáu tuổi cũng không cưới được, con gái phải hai mươi tuổi mới có thể lập gia đình.” Vương An nghĩ nghĩ nói, ở nhà trẻ Thừa Chí cây cối mọc thành bóng râm, nên đứng ở dưới ánh mặt trời cũng không cảm thấy nóng bức, nhưng lúc này Vương An lại cảm thấy cái trán của mình đã bắt đầu đổ mồ hôi.

“Đúng rồi, con gái muốn lập gia đình còn cần đi hỏi mẹ, bạn còn không có hỏi qua mẹ của bạn, cần mẹ bạn đồng ý rồi bạn mới có thể lập gia đình!” Vương An bị nàng xem đến thiếu chút nữa không nhịn được muốn cười đi ra.

Trong chớp mắt tiếp theo, trong đầu Vương An chợt vang lên âm thanh du dương của đàn piano và hình dáng của một thiếu nữ, nàng cũng tụ tập ngàn vạn sủng ái vào một thân giống như Vương Phi Tử, ngồi ở phía trước đàn piano. Nàng là công chúa tao nhã, luôn đi theo phía sau hắn sôi nổi hô “An ca ca”, nhưng lại luôn theo không kịp bước chân của hắn.

“Ồ, hôm nay trở về mình sẽ hỏi mẹ á. Mình vào nhà trẻ trước nha!” Vương Phi Tử suy nghĩ, hình như đúng là như vậy, lại đối với Vương An vẫy vẫy tay, đã bị một cô bảo mẫu khác nắm tay dẫn vào nhà trẻ.

“Cô ơi, chờ chút.” Vương An vẫy tay với cô bảo mẫu đi xuống đầu tiên vừa nãy.

Nhìn thấy một cậu bé lại vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, hơn nữa còn ngoắc tay tựa như cực kỳ bất mãn đối với mình, bảo mẫu liền ngẩn người. Suy nghĩ tới đứa nhỏ nơi này không có nào có xuất thân đơn giản, nên còn là đi tới, mỉm cười, “Tiểu bằng hữu, có chuyện gì sao?”

“Cô là làm việc thế nào vậy? Giống như loại tình huống vừa rồi, nếu mặt đất có tảng đá nhọn đây, nếu mặt đất có cây đinh hoặc là mãnh vỡ thủy tinh đây? Nếu làm bị thương đến ánh mắt thì làm sao bây giờ?” Vương An cực kỳ không hài lòng, “Chiếc xe motorhome quái dị này là chuyện thế nào? Ai đã ra chủ ý ngu xuẩn dùng motorhome để đưa đứa nhỏ đến trường, đầu óc kẻ đó bị nước vào ư? Chẳng lẽ không có bảo mẫu xe sao? Cô hẳn là nên xuống xe trước, sau đó mới làm cho nàng xuống xe. Như vậy cho dù nàng có lỡ bị ngã sấp xuống, cô cũng có thể kịp thời đỡ được nàng...... Mỗi việc này cô cũng không nghĩ tới? Cô có dụng tâm làm việc hay không? Hay là cảm thấy tiền lương trả cho cô vẫn quá thấp, không đủ để cho đầu óc cô hoạt động nhiều một chút, nghĩ nhiều vấn đề một chút?”

Bảo mẫu đứng sững ở nơi đó, trừng to hai mắt, cảm thấy xấu hổ và mất tự nhiên. Vừa rồi nàng còn đang có hứng thú nhìn hai đứa bé nói một ít lời nói tràn ngập ngây thơ chất phác mà thú vị, vẫn còn cười dài, thật không ngờ ngay sau đó đã bị một bé trai răn dạy máu chó đầy đầu như vậy, nhưng quan trọng nhất là những gì đứa bé này nói đều có lý. Vốn quả thật hẳn là nàng sẽ xuống xe trước, sau đó lại thả xuống cầu trượt, nhưng là Vương Phi Tử muốn vội vã xuống xe, hơn nữa buổi sáng hôm nay mới quyết định dùng chiếc motorhome này, mà nàng cũng chưa quen thuộc chiếc xe này...... Nhưng đây không phải là lý do, hơn nữa đi giải thích lý do sai lầm cũng chẳng có ý nghĩa gì, bảo mẫu còn chân thành gật đầu, “Thật xin lỗi, cô sẽ chú ý, về sau sẽ không còn mắc phải cùng loại sai lầm thế này nữa.”

Vương An “ừm” một tiếng, xem ra đối với nhân viên làm việc trực tiếp cho Lệ Chi viên vẫn như cũ vẫn duy trì quản lý không tệ. Đối với cấp dưới Vương an yêu cầu chính là sai lầm chính là sai lầm, không có ai mà không mắc phải sai lầm, nhưng không có ai sẽ để ý lý do ngươi phạm sai lầm, chỉ cần dám thừa nhận hơn nữa biết sửa lại là được...... Vương An cực kỳ không thích những người phạm sai lầm nhưng không từ tự thân tìm kiếm nguyên nhân, mà lại đổ lỗi cho những thứ khác.

Bảo mẫu bị cảm giác quái dị xuất hiện ở trong nháy mắt đánh sâu vào hơi ngẩn ra, sau đó mới đi vào nhà trẻ, lại thấy có chút kỳ quái. Tuy nhà trẻ Thừa Chí có rất nhiều đứa nhỏ thông minh, chỉ là đứa nhỏ cùng tuổi với tiểu thư vừa nãy, làm sao lại có thể có được năng lực tổ chức ngôn ngữ trôi chảy như thế? Quan trọng nhất còn là loại phương thức dạy bảo này, như thế nào lại làm cho người ta có một loại cảm giác quen thuộc nhỉ?

Vương An nhanh nhìn chằm chằm ánh mắt vừa rời đi của bảo mẫu, quả nhiên đối với những người từng tương đối thường xuyên tiếp xúc với hắn tới nói... chẳng sợ dù ý thức được hắn đã chết đi, nhưng là cảnh tượng quen thuộc và phương thức nói chuyện này, vẫn như cũ sẽ gợi lên ký ức của bọn họ. Mặc dù không có ai sẽ tin tưởng hắn còn có thể sống lại, nhưng không có nghĩa là nếu hắn ở một thời điểm nào đó trong tương lai lơ đãng lộ ra ngữ khí và phong cách làm việc, khiến cho một ít người nhớ tới gã Vương An kia, nói không tốt nhân tiện cũng sẽ sinh ra cảnh giác và lòng nghi ngờ đối với hắn. Chỉ là ngoài cảnh giác và lòng nghi ngờ ở ngoài, tất nhiên còn khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác nói không chừng hắn sẽ có thể trở thành một gã Vương An khác, lại càng dễ dàng đạt được một loại tiêu chuẩn tán thành và tỷ lệ tín nhiệm của một số người đối với Vương An.

Ảnh hưởng do trước kia lưu lại cùng với dấu ấn lưu lại ở đáy lòng những người khác, không hề nghi ngờ là thứ có thể lợi dụng. Hơn nữa đối với Vương An vào lúc này mà nói, đó còn là tài nguyên cần phải được nắm giữ trong tay.

Con người vẫn luôn bị ảnh hưởng bởi thói quen cùng với những kinh nghiệm từng trải, nhất là đối với những người có địa vị và quyền lực nhất định thì lại càng như thế. Bọn họ thói quen ở trong lúc tán thành năng lực của hậu bối nói một ít lời nói linh tinh như là “Cậu biết không, cậu lúc này làm cho ta nghĩ tới...... Cho nên ta quyết định giao hạng mục này cho cậu”, loại lời nói kiểu này bình thường đều là khoảnh khắc hiếm có bọn họ chân thành nói ra những suy nghĩ từ tận đáy lòng...... Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là bọn họ cảm thấy mình có thể khống chế phong hiểm này, hoặc là có thể sẽ được đến tính chất hồi báo nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.