Chị Em Song Sinh Họ Hạ

Chương 30: Chương 30





Ở bên ngoài, hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Đôi lúc đeo bám hắn như sam tách ra chẳng rời, đôi lúc lại sợ hắn như thấy ma thấy quỷ.
Riết rồi hắn cũng bị nó làm đầu óc quay cuồng.
Khẽ thở dài, hắn đi lại bàn làm việc để kí giấy tờ gì đó.
Lát sau, nó hé cửa ló đầu nhìn coi hắn đi chưa, không thấy ai, nó liền tí ta tí tởn đi ra ngoài.

Trong lòng không ngừng thở phào nhẹ nhõm.
Đang háo hức, vui mừng, nó bắt gặp hắn ngồi ngay bàn làm việc, cái mặt lập tức xụ xuống.

Lấy hết can đảm, nó từ từ đi lại, tay vuốt ngực, miệng thì nói phải bình tĩnh, bình tĩnh.
- Đi xuống nhà không?
Không tiếng trả lời, nó dòm xuống.
Trời ơi! Hắn đeo kính kìa, đẹp trai quá đi.
- Em không cần cuồng như vậy.
Hắn tháo kính cất vào hộp, hai tay day day thái dương, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ.
Thấy hắn suốt ngày vùi đầu vào công việc ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt khiến nó đau lòng.

- Làm gì thì làm cũng phải giữ sức khỏe chứ.
Hắn cười cười, dang tay kéo nó về phía mình ôm thật chặt.
- Hàn Phong, anh nấu đồ ăn cho tôi ăn nha!
Nó thật sự rất muốn ăn lại thức ăn hắn nấu lúc sáng.

Mà giờ hắn im lặng có khi không đồng ý rồi, ngẫm nghĩ lại hồi sáng bản thân không có khẩu vị nên đem tất cả đổ hết đi, nó thấy tiếc hùi hụi.
- Không phải ban sáng đã nấu cho em ăn rồi sao?
- Thì do anh đánh tôi làm tâm trạng tôi tuột dốc nên ăn không cảm nhận mùi vị rồi buồn quá đổ tất cả luôn.
- Vậy là do em không biết hưởng rồi.
- Thôi mà, tôi năn nỉ anh luôn á, nấu đi mà.
- Hàn Phong, Hàn Phong, nấu đi mà.
- Một lần nữa thôi.
- Hàn Phong, Hàn Phong.
...
Năn nỉ nãy giờ mỏi miệng muốn chết mà hắn vẫn im như pho tượng.

Nó vừa bực vừa giận chính mình, cũng tại nó ngu ngốc mới đem đổ bỏ không để ở đó lát hết giận rồi ăn.
Giờ thì hay rồi nói đến gãy lưỡi, đơ quai hàm mà kết quả nhận lại không đổi.

Thôi thì tự nấu tự ăn, tự sinh tự diệt rồi tìm mọi người bày trò quậy phá có khi còn vui hơn.
- Vậy tôi xuống nhà đây.
- Đợi một chút, tôi có nói là mình không nấu cho em đâu.
Hắn dọn lại chỗ này rồi cùng nó rời phòng.
- Hàn Phong, anh tốt thật.
Đang đi xuống mà cái miệng nó vặn âm lượng cực đại khen lấy khen để làm cho mấy người dưới đây đang chơi oẳn tù tì cũng dừng lại mà nhìn.
Hắn giả vờ ho lên vài cái, kéo nó vào bếp, mắng yêu.
- Em be bé cái miệng, muốn khen thì đủ tôi nghe là được, cần gì mà hét lớn, em định cho cả thế giới biết sao.
- Vâng, sẽ rút kinh nghiệm, tuyệt đối không có lần sau.
Nó hóm hỉnh trả lời, giúp hắn đeo tạp dề rồi chạy đến tủ lạnh đem nguyên liệu bỏ ra bàn.
- Em ngừng chạy cho tôi.

Thấy nó chạy, hắn không hài lòng bảo nó đứng lại.

Vì hắn sợ nó chạy nhanh như vậy có ngày trượt chân té ai mà đỡ kịp.
- Vâng.
Cầm nồi đi vo gạo nấu cơm, xong việc, nó đứng một bên chờ hắn nấu.

Phải công nhận là hắn giồng như đầu bếp thực thụ vậy.

Từ thái nguyên liệu đến tung chảo khi xào thức ăn đều vô cùng điêu luyện.
Một tiếng trôi qua, hắn làm được cũng kha khá món bê hết ra bàn rồi quay sang bảo nó.
- Nấu xong rồi, em mau gọi mọi người vào ăn cơm.
Nó gật đầu đi ra phòng khách gọi.
- Mọi người vào ăn cơm
Theo nó vào trong, mọi người vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn đích thân vào bếp nên ai nấy cũng mắt chữ O miệng chữ A.
- Ngồi đi.
Do bàn ăn nhà hắn rộng nên mạnh ai nấy chọn chỗ của mình rồi mau chóng an tọa.

Sau đó cùng nhau đưa mắt nhìn hắn.

Thấy hắn gật đầu, ý bảo dùng bữa đi, thế là không ai bảo ai tranh nhau giành phần.
Thiệt tình hết nói nổi, lớn rồi mà vẫn vậy, thậm chí còn không nhường cho ba nàng nhà ta.


Đường đường là tổng giám đốc lại tranh nhau vì miếng ăn do boss nấu còn không galăng nhường phần nữa chứ, ăn như chưa từng được ăn vậy.
Ba nàng nhà ta thấy vậy nào dám chen ngang, chỉ đành ngồi gặm đũa ăn cơm không mà mắt luyến tiếc nhìn đĩa thức ăn đang vơi dần theo thời gian.

Nó rõ là ấm ức, hắn nấu cho nó ăn mà bị dành hết rồi còn đâu.
Ba nàng đang cắm đầu ăn chén cơm không nên lúc hắn vừa bưng thêm thức ăn đem ra, mắt ba nàng nhà ta sáng như sao nhìn hắn.
Hắn như mặt trời soi sáng niềm hi vọng nhỏ nhoi trong lòng ba nàng.
Nó vui vẻ gắp cho hắn một miếng vì nó biết hắn làm nãy giờ mệt lắm chứ chả chơi nên vội vàng hối thúc bắt hắn ăn nhanh kẻo mấy người kia quay sang đây thì khổ.
Tiếp đó ba nàng nhà ta cũng nhanh chóng xử nốt phần của mình.

Cuối cùng, mấy người bọn họ no căng bụng rồi lếch tấm thân ra nằm phịch xuống ghế sofa.

Thiếu chỗ thì nằm phịch xuống đất chẳng sợ mất hình tượng hại ba nàng nhà ta phải hì hục trong bếp để rửa đống chén.
Hắn định phụ một tay nhưng nó nhất quyết không cho.

Một là hắn hay làm vỡ, hai là hắn làm nhiều rồi, cần phải nghỉ ngơi nên nó thẳng tay đuổi hắn ra phòng khách..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.