Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 45: 45: Chỉ Là Một Người Thích Gây Phá





Nói chuyện được một lúc Phương Tuyết Linh đi đến.

Vì không biết Trần Hưng cũng ở đây nên cô nói chuyện phóng khoáng.
" Thần Thần đi ăn cơm thôi, mình đói chết đi được cả ngày nay chẳng có gì vào bụng rồi."
Lương Y Thần và Trần Hưng nhìn nhau cười, cô lúc này mới nhận thấy không chỉ có mình bạn mình mà còn một người nữa.
" Bác sĩ Phương có vẻ rất đói nhỉ, cũng phải hôm nay tiếp nhận bệnh nhân từ sáng giờ mệt cũng phải.

Đúng lúc tôi cũng cần bỏ thứ gì đó vào bụng cùng đi đi, bác sĩ Lương thấy thế nào." Trần Hưng quay sang hỏi cô.
" Được, đi thôi.

Nhịn đói cũng là một cái tội đấy." Ba người liền rời đi.
Vì hôm nay phải ở lại theo dõi tình hình nên cô đã ở lại bệnh viện.
" Tối nay em không về được, nếu có chắc sẽ hơi muộn.

Em cũng điện thoại cho bà nội rồi."

" Ừ, nhớ ăn cơm.

Đừng làm việc quá sức." Đường Quân Vũ ra sức quan tâm cô rồi cười ẩn ý.
" Nếu lúc nào về cứ điện anh đến đón,anh không yên tâm để em về một mình." Anh cố tình mở loa ngoài lên.
"Em chạy xe mà, anh không cần lo đâu từ đây về nhà chỉ bốn mươi phút thôi." Đúng lúc này giọng của bà nội Đường cất lên.
" Nếu về muộn quá cứ để tiểu Vũ nó đến đón con, đi về một mình nguy hiểm cũng không an toàn."
Cô nghe vậy cũng đành nghe theo." Vâng, bà nội.

Con sẽ về sớm."
" Ừ, nhớ ăn uống.

Là một bác sĩ thì phải lo cho mình trước thì mới có trách nhiệm với bệnh của mình có biết chưa."
" Vâng ạ "
" Được rồi con làm việc đi, nhớ tranh thủ về sớm đừng về muộn như hôm qua.

Sáng nay lại đi sớm không tốt cho sức khỏe."
" Dạ con biết rồi."
" Ở bệnh viện cơm không ngon để anh đem đồ ăn tới cho em." Anh cũng tắt loa ngoài đi.
" Em đã ăn rồi, với lại ở đây là An Thành đãi ngộ rất tốt.

Cơm cùng rất hợp khẩu vị của em nên anh không cần lo."
" Ừ,nghe theo em."
" Vậy anh ăn cơm đi, em phải đi xem bệnh nhân đây."
" Ừ! em đi đi."
Vừa tắt điện thoại cô liền nhận được một email vì có kết nối với điện thoại cô liền mở lên xem.
" Cũng nhanh thật, Đường Chí ngày ông mong đợi không còn xa nữa đâu." Lương Y Thần cất điện thoại rồi đi ra ngoài.

" Tổng giám đốc, mức cổ phiếu của Bách Nhật đang không ngừng tăng." Trương Hạo cũng luống cuống.
" Cô ta im lặng không một chút động tĩnh, nhưng không ngờ cô ta lại âm thầm thu mua hết tất cả cổ phiếu của các công ty nhỏ.

Lại giật lấy hai mối làm ăn lớn của Đường Thị đúng là gan không nhỏ.

Có lẽ tôi đã quá xem thường cô ta rồi." Ngược lại với Trương Hạo anh bình tĩnh nói.
" Vậy giờ phải làm sao, cứ cái đà này dù công ty có mạnh cỡ nào cũng sẽ có lỗ hỏng mất."
Trương Hạo sốt sắng nói.
" Chỉ là một người thích gây phá, tôi chẳng để vào mắt cậu lo lắng như vậy làm gì.

Làm việc thì cần phải vững chí, đừng để đối thủ thấy điểm yếu của mình."
" Được rồi cậu đi làm việc đi."
Trương Hạo biết anh tự có tính toán nên cũng không nói nữa.
" Alo, anh Viễn " Nhất Thiên thấy người gọi là anh nên không thể chần chờ liền bắt máy.
Đường Quân Viễn cũng không dài dòng đi vào vấn đề" Cậu đi theo Đường Chí một thời gian rồi tình hình thế nào."
" Vào tuần trước ông ta có ra ngoài đi gặp một người, ở nhà hàng Khang Thịnh.

Có vẻ như ông ta rất chú trọng đến việc này."
" Có thấy mặt người đó không!"

" Không, có vẻ rất kín tiếng.

Ông ta cũng ra vào thường xuyên ở Khang Thịnh.

Có lẽ là người đứng sau chỉ đạo Đường Chí."
Khi nói đến đây Nhất Thiên vội im lặng.
Anh hiểu ý liền nói." Tôi với ông ta vốn có địch ý với nhau, gọi thì cứ gọi thôi.

Không cần kiên dè."
Nhất Thiên cũng không đề cập vấn đề này nữa cậu nói." Có lẽ người này và giám đốc của công ty Bách Nhật có thể có quen biết."
" Tôi không nghĩ vậy, trước tiên cậu cứ theo dõi nhất cử nhất động của Đường Chí.

Còn về người đã bán lô vũ khí đó chính ông ta tôi sẽ kêu Tiểu Kiệt đi điều tra."
" Vâng "..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.