Chỉ Cần Có Em

Chương 22




Lúc Hạ Yên thức dậy thì đã gần trưa, hôm nay cô không có tiết học nên thoải mái ngủ. Thế nhưng giấc ngủ của cô lại chập chờn mông lung, mãi đến gần sáng mới ngủ sâu được.

Lời nói của Đinh Nam hôm qua thực sự khiến cô phải suy nghĩ. Hạ Yên lấy laptop ra, cô nhanh chóng gõ vài chữ vào khung tìm kiếm, chỉ vài giây sau đã xuất hiện rất nhiều kết quả về tập đoàn Đinh thị lẫy lừng trên thế giới.

Trong thành phố C này, chỉ cần nhắc đến Đinh gia thì không ai không biết. Hạ Yên đã từng đến dự tiệc tại đây một vài lần, chủ yếu là đi theo Hạ Lập Quần xã giao. Vòng tròn thượng lưu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cô có nằm mơ cũng không ngờ được một ngày nào đó Đinh Nam bên cạnh cô và Đinh gia quỷ quái kia có quan hệ với nhau.

Đinh gia là một gia tộc lớn, con cháu các đời đều nắm giữ vị trí quan trọng trong hai giới chính thương, vị thế ngày càng vững chắc. Gia phả của gia đình họ ngay cả người ngoài cũng có thể đọc vanh vách, nhưng chưa bao giờ nghe nói Đinh gia có một đứa con trai thất lạc nào cả. Người nắm vai trò chính trong Đinh gia vẫn là Đinh Duy Tự, năm nay tuy đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn vô cùng uy mãnh, tự mình đưa ra mọi quyết sách trong gia đình. Hạ Yên vẫn nhớ rõ ông lão hiền lành có nụ cười phúc hậu này, nhưng chuyện lần này cô lại có nhiều điều lo lắng.

Con cháu đời sau toàn nhân vật kiệt xuất, chắc chắn không thể nào thiếu người thừa kế mà đi tìm lại đứa cháu đã thất lạc mấy chục năm nay. Còn nếu thực sự muốn tìm lại con cháu thì vì sao lại giữ bí mật mà không công khai tìm kiếm chứ. Hạ Yên đọc những tin tức trên mạng, càng đọc càng mệt mỏi. Cô quyết định không suy đoán lung tung nữa, mọi chuyện đều phải dựa theo quyết định của Đinh Nam thôi.

***

Khi tài xế chở Hạ Yên đến cổng công ty nhà mình thì đã qua giờ nghỉ trưa. Bảo vệ thấy tiểu thư nhà mình đến thì ngay lập tức thông báo cho lễ tân tiếp đón cô.

Hạ Yên không có tâm tình tốt, đi thẳng một đường đến thang máy chuyên dụng của Đinh Nam mà không đoái hoài gì đến dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng của mấy cô gái quầy lễ tân. Thang máy đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lên đến nơi cô muốn đến.

Thư ký của Đinh Nam thấy người đến là Hạ Yên thì vội vàng ngăn cản cô lại.

“Hạ tiểu thư, Đinh tổng đang gặp khách hàng, xin cô đợi một lát. Tôi sẽ lập tức thông báo cho Đinh tổng”.

Hạ Yên tuy nóng nảy muốn gặp anh ngay lập tức, nhưng cô vẫn cố nhịn lại được.

“Anh ấy họp khi nào thì xong”.

“Chuyên đó tôi cũng không biết được, xin cô ra phòng khách đợi một lát, tôi sẽ lập tức thông báo cho Đinh tổng”. Thư ký áy náy trả lời, mặt cúi gằm xuống không dám nhìn cô tiểu thư nổi tiếng khó chiều này.

Hạ Yên nhìn dáng vẻ của cô thư ký trước mặt mình mà không ưa chút nào, lúc nào cũng tỏ vẻ khép nép sợ hãi, không biết trong lòng đang chửi cô thành cái dạng gì rồi cũng nên. Cô lườm cô thư ký một cái,không nói lời nào đi ra phòng khách ngồi chờ.

“Cô muốn uống gì ạ”. Thư ký hoàn hồn vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Yên hỏi.

“Ở đây có wisky không”. Hạ Yên thực sự cần thứ đó lúc này để làm tê liệt đầu óc của bản thân, không suy đoán lung tung nữa.

“Dạ, cô nói gì ạ”. Thư ký toát mồ hôi lạnh, vị tiểu thư này thật là khó chiều mà, ở phòng làm việc mà lại đòi uống rượu.

Hạ Yên nhìn vẻ khó xử của cô thư ký mà chán nản, cô buồn bực nói:

“Cho tôi nước suối được rồi”.

“Vâng, xin cô đợi một lát ạ”.

Hạ Yên ngồi trên sô pha đợi mà hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc của Đinh Nam. Cô biết bản thân mình kích động, hôm qua nghe anh kể chuyện này cô chỉ ngạc nhiên thôi, nhưng hôm nay tâm tình lại chuyển biến khác hẳn. Cô lo anh sẽ trở về với gia đình mình mà rời xa cô, nhưng trong lòng lại thực sự mong anh tìm lại được ba mẹ của mình. Hai luồng suy nghĩ trong đầu cô không ngừng đấu đá lẫn nhau không phân thắng bại, thế nên cô mới tức tốc đến đây, hy vọng nhìn thấy anh thì tâm trạng sẽ tốt hơn một chút. Hạ Yên, mày đúng là càng ngày càng không có tiền đồ mà.

“Yên Yên, sao em lại ở đây”.

Đinh Nam mở cửa tiễn vị lão thái gia của Đinh gia ra về thì không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Yên. Thỉnh thoảng cô cũng đến công ty chơi, nhưng đến mà không báo trước như vậy thì quả là lần đầu tiên.

Hạ Yên nhìn Đinh Nam và Đinh lão gia đang đi bên cạnh anh mà ấp úng không biết nói thế nào.

“Em…”

Đinh Nam cảm thấy cô có điểm kỳ lạ, anh nhanh chóng nói lời tạm biệt với vị khách không mời mà đến hôm nay.

“Đinh lão gia, ngài cứ về trước đi. Chuyện hôm nay cháu sẽ suy  xét”.

Đinh Duy Tự lặng lẽ nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình rồi lại nhìn cậu thanh niên bên cạnh ông. Đôi mắt già nua hơi nheo lại, ông muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng mở miệng chỉ là những lời khách sáo bình thường.

“Ta hy vọng cháu sẽ nghĩ kỹ lời đề nghị của ta”.

Hạ Yên im lặng nhìn theo bóng dáng Đinh lão gia cùng thư ký của ông đi về, khi nhìn thấy họ đã vào thang máy cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vẻ căng thẳng của cô đều bị Đinh Nam thu vào mắt, anh dẫn cô vào phòng làm việc của mình, khóa trái cửa lại.

“Sao em lại đến đây vậy”.

Vừa vào cửa anh đã ngay lập tức hỏi ra thắc mắc trong lòng mình từ nãy đến giờ.

Hạ Yên không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại:

“Sao ông ấy lại ở đây”. Cùng một câu hỏi, chỉ khác chủ thể được nói đến.

Đinh Nam mở ngăn kéo, lấy ra một thanh sô cô la không đường đưa cho cô.

Hạ Yên cầm lấy thanh kẹo, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm mọi biểu cảm của Đinh Nam, không bỏ qua dù một chi tiết nhỏ nhặt nhất.

“Công ty có kế hoạch hợp tác với Đinh thị, ông ấy đến đây để bàn về hợp đồng với anh”.

“Chỉ có vậy thôi”. Cô nghi ngờ hỏi lại anh.

Đinh Nam bật cười vì thái độ lo lắng được mất của cô, một lần nữa gật đầu khẳng định.

“Chứ em nghĩ còn có lý do nào khác nữa”.

Hạ Yên nhận được câu trả lời như mong muốn, nhưng ánh mắt cô lại tối sầm lại. Cô biết anh nói dối, nào có ai đi bàn hợp tác lại chỉ đi có một mình như thế, ít nhất cũng phải cả đoàn người hỗ trợ, đó là còn chưa kể với vị thế của Đinh thị thì chỉ sợ người phải đến tận công ty họ bàn chuyện là Đinh Nam mới phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.