Editor: Tây Bối.
Thế giới hiện thật ---
Đồng Nhan hai mươi tuổi, là cô gái ngoan điển hình, mái tóc thướt tha dài ngang vai nhìn vô cùng dịu hiền.
Ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt cứng ngắc, mặc một cái áo sơ mi trắng và một quần dài xanh nhạt.
Cô ngồi giữa một đám mỹ nữ ăn mặc gợi cảm, tạo nên một khung cảnh cực kỳ bất đồng với nhau.
"Nhan Nhan, đi xuống dưới nhảy với nhau không?"
Tiếng nhạc từ quầy rượu phát ra, bạn cùng phòng của cô đề nghị.
"Tớ không thích nhảy lắm, các cậu đi đi."
Đồng Nhan nhẹ nhàng nói, giọng nói bị chìm giữa tiếng nhạc lớn ở hội trường.
Các bạn cùng phòng nhìn nhau mấy lần, cuối cùng cũng không miễn cưỡng cô, lấy balo và áo khoác đặt kế bên của cô rồi rời đi.
Các cô ấy như những con bướm hoa gia nhập vào sàn nhảy, còn cô lại yên lặng cầm lấy ly rượu được đặt ở trên bàn, uống.
Có khoảng bốn năm người ở phía trước cô đi đến, nam đẹp trai, nữ duyên dáng, người đi cuối cùng là một người con trai, cao sấp sỉ 1m9, chiếc áo hoodie màu đen kết hợp với quần đen, chân mang một đôi giày thể thao màu trắng, cái mũ trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, trên khóe môi là một nụ cười nhạt*(1).
Đồng Nhan vừa liếc mắt nhìn là đã chú ý đến anh.
Bùi Tục, bạn học cùng lớp cao trung của cô, cũng là đối tượng cô thầm thích ba năm trời.
Chỉ vì để gặp được anh, cô đã cố tính thi vào cùng trường đại học với anh.
Nhưng mà cô không hề có can đảm để đi tỏ tình.
Bùi Tục so với hồi học cao trung không khác gì nhiều, bên người anh luôn là một dàn người đẹp.
Tướng mạo tuấn mỹ có thể nói là yêu nghiệt, còn có thể nhày Break-Dance*(2), tính cách khác với cô rất nhiều, cô luôn hướng về bên trong thì anh là người luôn hướng về ánh mặt trời ngoài kia.
Lúc này anh đã cởi mũ của mình ra, ở bên trong trung tâm của sàn nhảy tùy ý vũ động, còn có thêm mấy nữ sinh cố ý được đẩy đến gần người anh.
Bùi Tục đang nhảy vô cùng thân mật với một nữ sinh, cô gái ấy mặc một cái quần sooc, lộ ra nửa cái mông trứng trắng sáng, phần trên là đeo thắt lưng hở rốn, xinh đẹp lại gợi cảm, cô ấy vặn vẹo cái mông của mình càng mạnh, thân thể không ngừng cọ sát hạ thể anh.
Bùi Tục sa vào, đong đưa theo cô, từ xa nhìn vào có thể thấy tư thế uyển chuyển của hai người họ như là đang làm tình.
Vì cái suy nghĩ này của mình mà khuôn mặt già của Đồng Nhan bất giác đỏ lên, lồng ngực như bị gì đó đè xuống.
Cô thầm thích Bùi Tục lâu như vậy, có rất nhiều buổi tối cô đều suy tưởng rằng được Bùi Tục ôm cô vào lòng, cùng cô triền miên làm tình.
Cũng có rất nhiều buổi sáng khi tỉnh giấc từ mộng xuân, quần lót bị ẩm ướt khiến cô cực kỳ xấu hổ.
Cô không thể nào dời mắt khỏi hạ thể của Bùi Tục được, cô là đang suy nghĩ, có phải Bùi Tục vì nữ sinh kia khiêu khích mà kích thích tình dục hay không.
Ý thức được ánh mắt trần như nhộng của mình, cô hốt hoảng dời ánh mắt đi lên trên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Bùi Tục.
Ánh mắt của anh như vậy, dường như đã nhìn thấu được ý xấu của cô rồi vậy.
Cho dù có là như vậy đi chăng nữa thì ánh mắt của anh vẫn khiến cho cô say đắm.
Cười rộ lên, đáy máy chứa đầy tinh quang.
Nhưng cô cũng không dám đem mình vùi đầu vào biển đầy sao này.
Cô thích anh, cũng chỉ là chính mình tự trầm luân.
Cầm chặt lấy ly rượu trong tay.
Cô rót rượu đầy ly, sau đó lại uống hết.
Ngoại trừ quá đắng thì nó cũng chả có vị gì.
Dần dần ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, cô cảm thấy trái tim của mình từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ đập kịch liệt thế này, dường như chỉ cần một giây sau thôi nó sẽ rơi ra khỏi ngực của mình vậy.
Cô rất khó chịu, rất hoảng loạn, cảm giác giống như muốn chết đi vậy, nước mắt và nước mũi cứ thế mà chảy xuống.
Cô nghe được có người hốt hoảng gọi tên của cô, nhưng cô lại không nhìn rõ thấy người đó, cuối cùng là rơi vào một mảnh trắng xóa.
....!
Đồng Nhan là bị đau nên mới tỉnh dậy, âm thanh kỳ dị giữa thanh thiên bạch nhật vang bên tai, cô cúi đầu, thấy mái tóc màu nâu kẹo chôn ở trước ngực của cô.
Tình cảnh của cô bây giờ vô cùng kỳ lạ, áo sơ mi bị cuộn lên, nịt áo ngực bị vung ra, nhũ hoa bị một nam sinh đang gặm lấy.
Nửa người dưới vô cùng hoàn chỉnh, cô ngồi giữa hai đùi của nam sinh, một cảm xúc khô nóng gì đó dâng lên trong lòng.
"Tấm tắc..."
Đây là tiếng nam sinh phun ra nuốt vào nhũ hoa của cô.
Một tay anh thô lỗ nắn bóp một bên ngực còn lại, một tay ma sát ở bên ngoài quần lót của cô.
Một cảm giác khó tả, giống như vô số cảm giác dục tiên dục tử ở bên trong mộng xuân.
Một dòng xuân thủy chảy ra giữa hai chân, Đồng Nhan không khỏi vặn vẹo một cái, lên tiếng rên rỉ.
"Ưm a..."
Nam sinh hơi kinh ngạc ngẩng đầu, cô nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của anh, trái tim không khỏi đập chậm nhịp.
Đây là một gương mặt cực kỳ đẹp trai, ở bên khóe mắt có một nốt ruồi lệ càng khiến cho mị lực của anh tăng lên, đôi mắt của anh và Bùi Tục rất giống nhau, ở bên trong đáy mắt luôn có vài ngôi sao sáng.
Nhưng anh không phải Bùi Tục, đây là một người vô cùng xa lạ.
"Đinh linh linh..."
Tiếng chuông học vang lên, khiến cho nam sinh đẹp trai đến không thể nào tưởng tượng nổi này kéo cô đứng lên khỏi mặt đất, kéo cái áo bị cuộn lên của cô xuống, che khuất đi phần lớn cảnh xuân, nhưng nhũ hoa ở trên đôi bồng đào ướt nhẹp của cô vẫn cao ngất.
Nam sinh híp mắt quét qua ngực của cô, giơ tay lên, xấu xa ngắt một cái.
"Đi."
Không biết là anh đang nói hay chỉ lẩm bẩm.
Sau đó anh đẩy cửa đi ra ngoài.
Đại não Đồng Nhan chập mạch, cô lặng lẽ cài nút cài áo ngực, sửa sang quần áo thật ngay ngắn, rồi dựa lưng vào tường, cả người từ từ ngồi xổm xuống.
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu cô, trước mắt xuất hiện một cái bảng khổng lồ, trên mặt bảng in một dòng chữ: Đi cứu vớt người thầm mến.
Tay cô ấn lên đó.
Trên bảng tự động hiện lên rất nhiều nhiệm chi nhánh, mà ở giữa những nhiệm vụ chi nhánh này, có một nhiệm vụ tên là , không ngừng nhảy lên.
Cô lại ấn vào nó một cái, sau đó có một quyển sách nhỏ được bắn ra.
Những trang sách bắt đầu chuyển động nhanh chóng, cô dường như có năng lực đọc nhanh như gió.
Tóm gọn lại thì đây là một quyển tiểu thuyết vườn trường trọng sinh.
Cảnh diễn bắt đầu là ở cấp ba với việc bạo lực học đường, sau đó nữ chính Giản Mạt trọng sinh vào mùa hè khi mới tốt nghiệp sơ trung, cô dựa vào thời gian nghỉ hè này thành công giảm cân từ 90kg xuống còn 54kg, thay đổi tính cách từ một cô gái ít nói âm trầm, không giỏi ăn mặc, hoàn mỹ nghịch tập thành một tiểu tiên nữ ngực to người gặp người thích.
Vốn là suy sụp tinh thần vì rớt xuống ban nghệ thuật, nhưng cô lại có một nụ cười cảm hóa chúng sinh ấm áp như ánh mặt trời, vốn là cực kỳ bất mãn với gia cảnh bình thường của mình, cô từng chút từng chút chinh phục những nam sinh trong trường, cuối cùng trở thành nữ thần được hoang nghênh trong lớp và cả trường.
Mà mị lực của cô lại không cẩn thận chạm vào nhân vật nam chính Lạc Khưu, người này vốn là người luôn có các mối quan hệ mơ hồ với các nữ sinh khác, anh ta biết nhảy Break-Dance, ở một lần nọ nhìn thấy nữ chính nhảy, nên bị cô hấp dẫn, đương nhiên phần lớn nguyên nhân là do nam chính là một tên mê ngực.
Sau đó, nữ chính dùng các loại ngốc manh, nghiêm túc, là người có ý chí tiến về phía trước, lại kiên cường, biến nam chính từ một người luôn có ái muội với những nữ sinh khác thành một người chỉ mãi chung thủy, cưng chìu duy nhất mỗi nữ chính.
Ở cuối cuốn sách, có hiện ra thứ tự các nhân vật.
Hệ thống vô cùng tốt bụng mà đưa ra nhắc nhở, để cho cô tự tìm giới thiệu về nhân vật của mình.
Vì vậy, ở biển người qua đường mênh mông kia, cuối cùng cô cũng có thể tìm được tên của mình: Đồng Nhan.
Ấn mở, giới thiệu được bắn ra, đồng thời cực kỳ tri kỷ mà bổ sung thêm ảnh cho cô.
Người trong hình rất quen, đó chính là cô, nhưng cũng không phải là cô.
Gương mặt rất giống nhau, nhưng kiểu tóc lại khác nhau, mái tóc kiểu air bangs, gương mặt trắng bệch vô thần, ngực vô cùng bình thường...!
Khoan đã...!
Đồng Nhan không khỏi cúi đầu, trước đó không có chú ý lắm, hiện tại mới phát hiện....!trước kia ít nhất cô cũng là cup B, thân thể này còn đáng thương hơn cả cô....Tiểu Long Bao*(3) quá thảm rồi, hẳn cũng chỉ là cup A?
Cho nên, cái người kia là do đói bụng nên ăn đại ư???
Sau khi cảm thán xong, cô tiếp tục đọc tiếp, cuộc đời của nguyên chủ có thể nói là một bi kịch.
Khai giảng lớp mười, vừa gặp nam chính, cô đã nhất kiến chung tình với anh, biết thầm mến là đau khổ, nhưng không có một đoạn thầm mến nào là không ôm một tia hi vọng cả.
Cô cũng ôm hi vọng rằng Lạc Khưu sẽ thích mình, mà người thầm mến lại là người càng trở nên mờ mịt, cô luôn nhìn trộm Lạc Khưu, mà anh ấy đôi lúc cũng có vài động tác lơ đãng, khiến cho cô nghĩ rằng anh cũng có hảo cảm với mình.
Cho đến nửa học kỳ của năm lớp mười, vào cái ngày đi vào KTV hội họp đó, lúc cô và bạn tốt đang bàn luận về Lạc Khưu thì vừa lúc gặp phải anh bước ra khỏi WC.
Vì vậy, Lạc Khưu mới gọi cô đi đến một nơi.
Anh ám muội không rõ ràng ép cô vào trong vách tường, hỏi cô, có phải cô luôn nhìn trộm anh hay không? Thích anh bao nhiêu? Câu trả lời của cô chính là: Rất thích, thích đến nỗi cái gì cũng nguyện ý làm vì anh.
Những ngày thầm mến của cô kết thúc, mở ra một giai đoạn khác...một số phận đầy bi ai được mở ra.
Lạc Khưu từ sờ ngực, liếm ngực sau đó là cùng nhau làm tình, cùng cô hợp thành một thể.
Từ đó cô trở thành đối tượng khi anh cần thì tới, nhưng không phải là người yêu của anh, tính ra cũng chỉ là một người bạn tình mà thôi.
Nhưng cô gái ngốc này không hề ý thức được điểm lạ này, cho đến một ngày nọ, cô nghe được Lạc Khưu tuyên bố ở cùng một chỗ với Giản Mạt, cô mới phát hiện, thì ra, cô vốn chưa từng chân chính trở thành bạn gái của anh.
Vì thế cô mới hèn mọn đi cầu xin Lạc Khưu, muốn tiếp tục ở lại bên anh, thậm chí còn nguyện ý trở thành một người bạn tình thôi cũng được.
Nhưng mà ngay cả một cái liếc mắt, Lạc Khưu cũng không thèm cho cô, nguyên chủ đố kị, không cam lòng, năm lần bảy lượt làm những chuyện thật ngu xuẩn hãm hại Giản Mạt, khiến cho người trong ban càng ngày càng chán ghét cô.
Đợi đến lúc cô tỉnh ngộ, cô mới phát hiện mình đã bị cô lập hoàn toàn hết rồi.
Lúc này cũng vừa hay lộ ra ảnh chụp cô nguyện ý cho Lạc Khưu chơi đùa với ngực của mình, Giản Mạt thương tâm muốn chết, muốn chia tay với Lạc Khưu, còn anh lại căm hận nhìn về nguyên chủ, nghĩ rằng đây là vở tuồng mà cô tự biên tự diễn.
Cô bị mọi người chửi là một đứa dâm đãng, không biết xấu hổ, còn Giản Mạt thì được mọi người an ủi, dỗ dành.
Nguyên chủ ngày càng bi quan và cực đoan, ở trong nhà tự mình cắt cổ tay, mất máu quá nhiều, may mắn là được ba mẹ gọi cấp cứu đưa đi bệnh viện.
Lúc cô tỉnh lại ở bệnh viện, vừa lúc Giản Mạt đến thăm cô.
Nụ cười cô ấy vẫn được tự nhận là ấm áp như ánh mắt trời, ngữ điệu nhu hòa, nói với cô: "Không có chuyện gì cả, cô phải cố lên!", sau đó Lạc Khưu đẩy cửa đi vào, vẻ mặt si mê nhìn Giản Mạt, giúp cô ấy vuốt mái tóc trên trán: "Mạt Mạt, em quá lương thiện."
Không sai, cô gái Đồng Nhan này chính là đá kê chân cho Giản Mạt trở thành nữ thần vườn trường.
Cái gì mà, có thể nhiều lần tha thứ cho tình địch của mình? Lại có gì mà lấy tư thái người thắng lợi đến an ủi kẻ địch của mình ở thời điểm người ta đang vô cùng thống khổ, có đau đớn không cơ chứ?
Lúc đó, nguyên chủ chính xác là bị uất ức đến cực độ, lựa chọn nhảy lầu tự sát.
Sau đó, cô đến.
Nếu như không có câu dẫn Lạc Khưu, cô gái này có thể giống như mình, si ngốc tiếp tục thầm mến anh.
Cô có thể vô cùng cảm thông cho nguyên chủ, vốn dĩ cô cũng là một người bị kiềm hãm ở đoạn tình cảm thầm mến không có lối thoát.
Chỉ là thích sai người, dùng sai phương thức rồi.
Nhiệm vụ lần này của cô là phải hoàn thành được tâm nguyện của nguyên chủ:
1.
Nhảy một điệu nhảy hoàn mỹ trên vũ trường.
2.
Khiến cho Lạc Khưu nói ra câu: Anh thích em.
Bảng thông báo trực tiếp đóng lại, để theo dõi nhiệm vụ được tiến hành đến đâu thì nằm ở góc nhỏ bên phải, đồng thời ở góc dưới bên trái có hiển thị một đồ vật giống như nhiệt kế, mặt trên có khắc ba chữ: Giá trị ái dịch*.
*Giá trị ái dịch [爱液值 ].
Vẻ mặt Đồng Nhan chấn động nhìn chỉ số 20% hiện lên trước mắt.
Cái giá trị ái dịch này...Là chỉ cô sao? Cô đỏ mặt, xoa quần lót của mình, ẩm ướt một chút, chắc là lúc bị mút ngực, nhịn không được nên mới chảy ra.
Hiện tại cô đang tiếp thu toàn bộ tư liệu của đối tượng nhiệm vụ, cuối cùng cũng sở hữu toàn bộ ký ức của đối tượng sở hữu nhiệm vụ.
Khi cô quay trở về phòng học, theo thói quen quét mắt đến vị trí của Lạc Khưu, anh lúc này đang gục xuống bàn ngủ.
Cô ngồi vào vị trí của mình, trái tim đập bình bịch, thân thể hiện tại này...thật sự rất thích Lạc Khưu.
Bả vai bị người vỗ vỗ.
Quay đầu, nhìn thấy Tô Khả Khả đang ngồi ở phía sau, đây là bạn tốt của cô, nói với cô:
"Nhan Nhan, tớ thay cậu báo danh tham gia Break Dance rồi đó, thời gian là chiều thứ sáu tuần này đó, cậu sẽ đi chứ?"
Trong đôi mắt của Tô Khả Khả là một mảnh chờ mong, mặt cô có chút bụ bẫm, nhìn rất đáng yêu, Đồng Nhan không kìm được giơ tay lên, véo mặt cô một cái.
Tô Khả Khả là bạn tốt hiếm có của nguyên chủ, cho dù là khi nguyên chủ bị cả lớp cô lập, Tô Khả Khả cũng chỉ dùng ánh mắt thất vọng mà nhìn cô, nhưng đôi lúc vẫn giúp đỡ cho cô.
Nguyên chủ làm rất nhiều chuyện trọng sắc khinh bạn, khiến cho người bạn tốt này lúc nào cũng thất vọng.
Cô ấy thất vọng vì nguyên chủ không có tự trọng, thất vọng vì cô không nghe lời cô ấy, thất vọng vì cô không buông tha mộng tưởng này.
Nguyên chủ và Tô Khả Khả biết nhau khi học lớp ba, cùng nhau học ở một trung tâm dạy nhảy, hai cô đều là học nhảy Break Dance, nhưng đến đầu năm ba nguyên chủ đã từ bỏ học nhảy rồi.
Tô Khả Khả tiếc hận cho cô, hầu như đều là hy vọng rằng cô có thể nhảy lại một lần nữa.
Lần này, Tô Khả Khả lại lặng lẽ giúp cho nguyên chủ báo danh trước ngày quảng cáo tiết mục tuyển người của Break Dance.
Cô hi vọng Đồng Nhan có thể tham gia, cô cũng biết trước Đồng Nhan cuối cùng cũng sẽ từ chối ý tốt của mình rồi.
Đồng Nhan: "Được..."
Những lời Tô Khả Khả định đem ra khuyên nhủ bạn tốt, nhưng bởi vì sự việc cô ấy đồng ý mà toàn bộ đều bị nghẹn lại ở trong cổ họng.
Cô đứng hình mất ba giây, sau đó đứng lên, mặc kệ là bị đụng phải cái bàn nhưng cũng không thèm để tâm, ôm Đồng Nhan:
"Nhan Nhan, cuối cùng cậu cũng đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Bị ôm chặt như vậy, có hơi đau đó, nhưng mà cô vì thấy Tô Khả Khả đang vui vẻ nên cũng cảm thấy vui theo, ôm lấy cô ấy.
Bởi bị tiếng hô to vui mừng của Tô Khả Khả, khiến cho Lạc Khưu ở hàng sau ngẩng đầu, vẫn còn buồn ngủ, nhìn cô.
Lúc này đây, cô cũng không có né tránh, trực tiếp nhìn về phía anh.
Tới tuần lễ kỷ niệm thành lập trường, cũng là thời gian Lạc Khưu mê luyến Giản Mạt.
Mà hiện tại, có phải anh ta có một chút hứng thú với mình hay không?
Đồng Nhan nheo mắt lại, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hai cái răng năng xinh xắn đẹp đẽ, khiến cho Lạc Khưu có chút thanh tỉnh, nhưng anh lại nghi ngờ có phải là do mình buồn ngủ nên mới hoa mắt hay không.
Nếu không, sao anh lại cảm thấy, Đồng Nhan đang cười khiêu khích với anh thế?
- --
*(1) Tựa tiếu phi tiếu: Câu này là cười như không cười =)) mà mấy người thử cười xem, coi nó có dị không? Chứ mình là thấy dị lắm =)) Nên thôi để thành cười nhạt.
*(2) Break-Dance: điệu nhảy đường phố thuộc dòng nhảy hiphop.
(Chi tiết lên google nha.)
*(3) Tiểu Long Bao: là một loại bánh bao hấp của Trung Quốc từ tỉnh Giang Tô, đặc biệt là được kết hợp với Vô Tích và Thượng Hải.
(Nguồn: Wikipedia).
Đầu tiên là xin lỗi mấy bạn nào là người mê thịt, mình vốn là đứa thuộc về thanh thủy văn, trước giờ đa số đều đọc thanh thủy văn, edit cũng là thanh thủy văn, H thì đọc rất ít, nhưng đợt này lại muốn thử trải nghiệm một lần edit truyện H xem thế nào, tất nhiên truyện mình lựa đều phải là truyện cốt truyện là chính rồi =)), nói thế nào thì trình edit của mình trước giờ vốn rất tệ, giờ lại edit thêm H sợ sẽ làm mọi người mất hứng khi đọc, vì thế xin lỗi.
Tóm gọn lại là: Món khai vị đã xong, các cô đã chuẩn bị ăn món nhẹ khác chưa?:)).