Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)

Chương 27: Hi!




Cảm thụ chân thật từ nội tâm, Lư Nham cảm thấy mình không hẳn là lừa Vương Việt, tuy mới đầu hắn đồng ý yêu đương là suy xét từ an toàn, nhưng sống cả đời, đây mới là lần đầu tiên hắn chịu đựng một người tùy ý theo tính tình mình ở trước mặt hắn.

Hắn không quá kháng cự lại Vương Việt, thi thoảng còn sẽ cảm thấy Vương Việt rất đáng yêu, còn có mềm lòng và đau lòng thi thoảng không hiểu sao lại xuất hiện trong lòng.

Nếu như những cảm giác không thể hiểu nổi này không chỉ là vì hắn ở cạnh Vương Việt trong khoảng thời gian này, mà còn liên quan tới nhiệm vụ lần đó…

Vậy nhiệm vụ lần đó của hắn thất bại có khi còn là vì nguyên nhân này cũng nên.

“Dù sao cậu cũng phải cho tôi thời gian,” Lư Nham từ tốn giải thích, “Yêu đương là một quá trình, không phải “ready, go” một cái là có thể bắt đầu hai ta là người một nhà tương thân tương ái…”

“Nhưng giờ anh muốn đến giết em, làm gì còn thời gian mà yêu nữa.” Vương Việt rất lo lắng.

Lư Nham há hốc miệng không nói nên lời, trọng điểm của Vương Việt có vẻ không phải là bị giết, mà là bị giết rồi sẽ không có thời gian để yêu đương nữa.

Tố chất tâm lý thế này, nếu như đi làm sát thủ, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đi ra thế giới, muốn ra vũ trụ cũng chẳng ngăn được.

“Giờ tôi chỉ định vào xem thế nào rồi….” Lư Nham lại thử giải thích lần nữa, nhưng còn chưa nói xong câu, Vương Việt đột nhiên ngẩng đầu lên, bóng người trong nháy mắt đã bắt đầu nhạt đi.

Từ lúc bóng người nhạt đi tới biến mất, chỉ có vài giây chờ ngắn ngủi, Lư Nham thậm chí còn chưa lấy lại được tinh thần, trước mặt mình đã trống trơn không có một thứ gì.

“Phủ Phủ?” Lư Nham nhìn qua xung quanh, rồi lại nhìn xuống cầu thang, “Vương Việt?”

“Mở cửa đi.” Đằng sau vang lên giọng Vương Việt, bình tĩnh mà trấn định, “Tranh thủ thời gian.”

Lư Nham quay đầu lại, nhìn thấy Vương Việt đang đứng dựa vào tường, khoanh tay.

“Lần tới đột nhiên xuất hiện, làm phiền xuất hiện trước mặt tôi,” Lư Nham nói, đi tới trước cửa sắt.

“Không có lần tới, mở cánh cửa này ra, tôi sẽ không thế này nữa.” Vương Việt cười.

“Phải không,” Lư Nham sờ lên máy quét đồng tử trên cửa, đầu ngón tay có cảm giác quen thuộc nào đó, “Vậy Phủ… Phủ thì sao?”

“Giống nhau, bọn tôi giống nhau.” Vương Việt nói, “Mau mở cửa.”

Lư Nham đang muốn rướn lại gần, nghe xong những câu này lại dừng, quay đầu lại nhìn cậu ta: “Cậu vội vàng cái gì? Tôi tung hoành sát giới mười năm, lần đầu thấy có người vội vàng chết.”

“Sợ Phủ Phủ ra ngoài ảnh hưởng tới anh,” Vương Việt cười nói, “Cậu ta quá biết ảnh hưởng anh, đã vậy anh còn không cảm nhận được, không phải sao?”

Lư Nham không nói gì, ánh mắt đơn thuần trong sáng của Vương Phủ Phủ thoảng qua trước mắt hắn.

Hắn đột nhiên không chắc liệu mình có ứng phó được với tình huống sau khi mở ra hay không.

“Thân thể ở bên trong, là trạng thái thế nào?” Hắn hỏi Vương Việt.

“Không biết, tôi không trả lời được.” Vương Việt trả lời.

“Giết chết…cậu,” Lư Nham nghĩ, “Phải làm thế nào?”

“Không phải nhiệm vụ đã nói rõ rồi à, chém bay đầu.” Vương Việt nói nghe rất nhẹ nhàng.

“Nếu như không giết chết thân thể thì sao?” Lư Nham đột nhiên nhớ tới, “Đôi lúc tôi có thể chạm được tới cậu ấy.”

Vương Việt nở nụ cười, trong nụ cười có ẩn ẩn ngây ngô Lư Nham đã quen thuộc: “Chạm được lúc nào? Chỉ là anh cảm thấy anh có thể chạm được thôi.”

“Cảm thấy?” Lư Nham sững sờ, xúc cảm rõ ràng trên tay, cảm giác chân thật khi Vương Việt ôm mình, sao có thể chỉ là mình “cảm thấy”?

“Anh có thể nghĩ tới đa nhân cách, sao lại không nghĩ tới tiềm thức được, lúc trong tiềm thức anh không coi cậu ta là một con quỷ…” Vương Việt vẫn dựa vào tường.

Lư Nham không nói gì, trong đầu quay tới trạng thái mỗi lần hắn chạm được vào Vương Việt.

Đúng, có vẻ đúng như vậy.

Mỗi lần hắn cảm thấy Vương Việt đang chân thật đứng trước mắt mình, vô thức duỗi tay ra chạm vào… mà lúc hắn phản ứng lại Vương Việt chỉ là một con quỷ, trạng thái chạm vào được này sẽ biến mất trong nháy mắt.

Khống chế tinh thần?

Lư Nham cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, lan ra cả người.

“Đáng sợ lắm à?” Vương Việt nhìn hắn, “Tôi cũng cảm thấy thế.”

Lư Nham không nói gì, rút súng ra cầm trên tay, tiến tới trước máy quét.

Vài giây sau, hắn nghe thấy một tiếng “tít”, khóa cửa kêu lên vài tiếng “lạch cạch”

Tiếp theo, một giọng nữ máy móc vang lên: “Gỡ bỏ lớp chắn.”

Gỡ bỏ lớp chắn?

Lúc Lư Nham nghe thấy âm thanh này, lòng đột nhiên nặng đi, nhanh chóng xoay người nhắm súng vào Vương Việt đứng sau.

Nhưng góc tường đã không còn bóng Vương Việt.

“Đệt.” Lư Nham nhỏ giọng chửi một câu.

Cửa sắt màu đen đã nhẹ nhàng hé ra một khe, Lư Nham đứng ngoài cửa, họng súng nhắm vào cửa.

Hắn không có thói quen thay đổi nhắc nhở của thiết bị bảo an, không có khóa nhà ai lại nhắc nội dung thần kỳ như gỡ bỏ lớp chắn cả.

Khả năng duy nhất chính là, hắn đã mở thiết lập chắn mình tự cài.

Lớp chắn cái gì?

Bốn chữ “khống chế tinh thần” lại hoạt bát nhảy lên trong đầu.

Lư Nham nhớ tới lời Quan Ninh từng nói.

Chân tướng mày muốn ở trong đầu mày, không có ở chỗ chị.

Hắn giơ súng, chậm rãi tới gần cửa, nhấc chân dùng mũi chân chạm lên cánh cửa nhẹ một cái, cửa chậm rãi mở vào trong.

Một luồng hơi lạnh ùa ra từ trong phòng, Lư Nham cảm thấy lông tơ trên người mình đều dựng lên, bởi vì luồng hơi lạnh này, cũng bởi vì khả năng phải đối mặt với nguy hiểm không rõ.

“Vương Việt!” Hắn gọi vào cửa.

Không có ai trả lời.

Hắn chậm rãi đi vào bên trong cửa.

Cửa đối diện với một bức tường trong phòng, quẹo phải xong sẽ có một lối đi nhỏ chừng ba bước là đi xong được, hắn chậm rãi đi vào, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy nửa phòng.

Căn phòng rất lớn, Lư Nham ước chừng, có kết cấu tương tự với phòng tầng dưới, trong phạm vi có thể nhìn thấy, không có phòng ẩn.

Trong phòng rất yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh gì.

Lư Nham nhìn chằm chằm vào mặt tường trắng có thể nhìn thấy.

Nếu như hắn không đoán sai, bên kia có một cánh cửa sổ sát đất, ánh sáng chiếu vào từ đó, có người đong đưa trong phòng, sẽ để lại bóng lên tường.

Có điều, Lư Nham cũng không nhìn thấy bất cứ cái bóng khả nghi nào.

Hắn chậm rãi rẽ ra khỏi lối đi, nhìn rõ căn phòng này.

Cũng nhìn thấy Vương Việt đang ngồi trên sofa ngược sáng trước cửa sổ, trên người hẳn là mặc quần áo của mình, nhìn có vẻ còn gầy hơn mọi khi một ít.

Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Việt, Lư Nham đã có thể chắc chắn đây là thân thể của Vương Việt, cũng có thể đủ chắc chắn, tiếp xúc trước đó của mình dù có chân thật đến thế nào, thật ra đều chỉ là biểu hiện giả.

Vương Việt trước mắt mới là một người chân chân thật thật.

Loại chân thật chỉ có nhìn thấy mới cảm nhận được.

Làm Lư Nham bất ngờ là, Vương Việt vậy mà cứ ngồi bình tĩnh yên ổn trong căn phòng này như vậy.

Nếu như giấu thân thể ở đây, vậy mà không cần đông lạnh? Cũng không cần… chống phân hủy?

“Hi.” Vương Việt không cử động, dựa vào sofa nhìn hắn.

“Hi,” Lư Nham nhắm họng súng vào Vương Việt, Vương Việt này vẫn là.2, bình tĩnh tới nỗi làm hắn không thoải mái lắm, “Lâu rồi không gặp.”

Trong phòng bày biện rất đơn giản, sofa, bàn uống nước, tủ lạnh, trên tường cạnh sofa có một cánh cửa.

Chỗ đó hẳn là buồng tắm và nhà vệ sinh, hắn chậm rãi đi qua, đá văng cửa liếc mắt nhìn vào trong.

Tức khắc ngây người tại chỗ.

Trong phòng chỉ chừa ra không gian của một cái bồn cầu và một buồng tắm đơn.

Ngoài những thứ đó, là ngập tràn bình thủy tinh màu nâu, nhìn giống như bình thuốc hơi to chút.

“Những thứ đó là gì?” Lư Nham hỏi một câu.

“Dịch dinh dưỡng cô đặc.” Vương Việt vẫn ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn hắn, “Giống đồ ăn của viện nghiên cứu.”

Thực phẩm cô đặc.

Lư Nham nhíu mày, Vương Việt đã từng nói là ăn mấy thứ này.

“Lấy đâu ra?” Lư Nham cuối cùng cũng thả khẩu súng vẫn luôn nhắm vào đầu Vương Việt xuống.

“Đương nhiên là cướp xe vận chuyển.” Vương Việt cười, “Đều không nhớ ra à?”

“Cậu nhớ ra được gì?” Lư Nham nhìn ra được Vương Việt trước mắt không có uy hiếp với hắn, xoay người đi ra đóng cửa lại, nhưng cần phải cài lại mật mã với cánh cửa, hắn nhìn bảng ấn số, trầm tư cả buổi vẫn không nhớ ra mật khẩu là gì.

Cuối cùng, chỉ có thể dùng cách bình thường khóa lại.

“Cậu ấy đâu.” Lư Nham cầm một cái ghế ngồi xuống trước mặt Vương Việt.

“Ai.” Vương Việt nhích lại gần sofa.

“Một “cậu” khác.” Lư Nham lần này không nói Phủ Phủ nữa, hắn cố tình nhấn mạnh đây là cùng một người.

“Cậu ta à…” Vương Việt giơ tay lên duỗi thắt lưng, chỉ vào chính mình, nhoẻn miệng cười, “Ở trong này.”

Lư Nham đã mơ hồ cảm nhận được mục đích của Vương Việt này không đơn giản chỉ là hy vọng hắn giết chết mình, hắn lần mò điếu thuốc ra châm lên: “Gọi cậu ấy ra đây được không, tôi muốn tâm sự với cậu ấy.”

“A,” Vương Việt cười, nằm ngã ra sofa, “Không được.”

Lư Nham ngậm thuốc lá không nói gì, nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Vương Việt.

“Làm sao thế?” Vương Việt cười hỏi.

“Cậu định lúc nào thì bảo tôi ra tay.” Lư Nham rít thuốc.

“Xin lỗi,” Nụ cười trên mặt Vương Việt chậm rãi biến mất, ngồi dậy, lại gần phía trước, “Tôi lừa anh.”

Lư Nham nhìn cậu ta, không có phản ứng gì đặc biệt.

Trong lòng không nhịn được cười ha ha vào mặt mình.

Lư Nham, mày kể cả có mất trí nhớ, cũng không phải cá vàng, cuộc sống làm nghề sát thủ mười mấy năm là thế nào vẫn nhớ rõ được mà, vậy mà cuối cùng còn dễ dàng lọt vào bẫy như thế!

Xông khói xiên nướng ngu người đi rồi.

“Cậu bảo tôi mở cánh cửa này ra, là muốn làm gì.” Lư Nham hỏi.

“Tắt đi che chắn phiền phức kia của anh, tôi dễ trở về, lấy được thân thể,” Vương Việt kéo từ cổ ra một sợi dây chuyền, đầu kia là một mặt dây chuyền lóe sáng, “Chờ anh nhớ ra mật mã của thứ này bị anh đổi thành cái gì.”

Lư Nham ném tàn thuốc xuống chân, cúi đầu chậm rãi giẫm tắt tàn thuốc.

Lúc đột nhiên đứng dậy, súng đã ở trên tay hắn, họng súng nhắm vào Vương Việt.

“Vẫn muốn thử nữa à?” Vương Việt bình tĩnh nhìn hắn, “Anh không giết được ai cả, chuyện Tiểu Phủ Phủ hối hận nhất chắc là làm cho anh không giết người được nữa.”

“Phủ Phủ,” Lư Nham không để ý tới lời cậu ta nói, đột nhiên cao giọng, “Phủ Phủ, tôi biết em nghe thấy được.”

Vương Việt nghiêng đầu, cau mày nhìn hắn.

“Phủ Phủ, em ra đây,” Lư Nham cắn môi, “Tôi… dẫn em đi ăn.”

“Anh ngậm miệng.” Vương Việt đột nhiên giơ tay lên, một cái ấm trà trên bàn uống nước đột nhiên như bị ai đá cho một phát, đập về phía mặt Lư Nham.

Lư Nham nhanh chóng nghiêng đầu đi, ấm trà bay sượt qua mặt hắn, nện lên bức tường phía sau.

“Mì thịt bò! Mì lạnh! Giò thủy tinh!” Lư Nham lùi lại hai bước, tiếp tục cao giọng nói, “Em còn muốn ăn gì nữa, hai chúng ta đi ăn, kẹo bông, tôi mua cho em màu xanh, cả hồng, vàng…”

“Câm miệng!” Vương Việt lại giơ tay lên, ghế theo động tác trên tay cậu ta đâm về phía bụng Lư Nham.

Lần này Lư Nham không tránh được, ghế đụng vào bụng hắn một cái, không chờ cho hắn mở miệng, Vương Việt đã búng tay một cái.

Đèn chùm trên trần nhà vang lên “choang” một tiếng, chao đèn nổ tung, vụn thủy tinh vỡ rơi từ trần nhà xuống, mặt Lư Nham bị rạch ra hai vết thương.

Đợi tới lúc hắn ngẩng đầu lên, đã thấy một mảnh vụn thủy tinh treo giữa không trung, đầu nhọn hướng về mắt hắn.

Lư Nham không hề nghĩ ngợi, giơ súng lên nã một phát vào mảnh thủy tinh kia: “Phủ Phủ ra đây tôi hôn em một cái!”

Tiếng súng nặng nề vang lên xong, trong phòng yên tĩnh lại.

Vương Việt cúi đầu, dựa vào tường, không có động tác gì nữa.

Lư Nham rũ tay xuống, nhìn Vương Việt, thử gọi khẽ một tiếng: “Phủ Phủ?”

Vương Việt cúi đầu, người nhẹ nhàng lảo đảo, chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Vương Rìu?” Lư Nham lại gọi một tiếng.

“Nham Nham?” Vương Việt đột nhiên trợn mắt tròn xoe, hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hắn.

“Đúng,” Lư Nham gật đầu, chỉ vào cậu, “Tìm được…thân thể của em rồi.”

“Không phải đã nói…”  Ánh mắt Vương Việt hiện lên vẻ kinh hoàng, giọng hơi run lên, “không phải đã nói đừng vào rồi à!”

“Vào cũng vào rồi,” Lư Nham cười, “Không sao, không phải em tỉnh lại rồi à.”

Vương Việt cúi đầu nhìn chính mình, đột nhiên hô lên một tiếng: “Có thể chạm vào được em chưa!”

“Lại đây tôi chạm thử xem nào.” Lư Nham giang tay ra.

Vương Việt nhào tới, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, làm cho Lư Nham phải lùi về sau một bước.

Chân thật.

Đây là tiếp xúc chân thật.

Có cảm giác hoàn toàn khác với những tiếp xúc lướt qua trong giây lát trước đó.

Lư Nham cũng ôm lấy Vương Việt, vỗ về nhè nhẹ lên lưng cậu.

Có thể cảm nhận được thân hình gầy gò dưới lớp áo của Vương Việt.

Đây mới là tiếp xúc, chân thật.

“Là thật, là thật!” Vương Việt ôm hắn không buông tay, mặt cố hết sức cọ qua cọ lại trên vai hắn như đang rửa mặt, “Thật sự chạm được, thật sự trở lại rồi! Em còn ngửi được cả mùi trên người anh nữa! Mùi bụi! Anh không tắm mấy ngày rồi!”

“Ừ,” Lư Nham vỗ lên lưng cậu, hơi buồn bực vì lần tiếp xúc không dễ gì được đến này vậy mà lại để lại cho Vương Việt một ấn tượng có lỗi là mình đã thật nhiều ngày rồi không  tắm, nhưng Vương Việt bình tĩnh mà điên cuồng vừa nãy vẫn đang lắc qua lắc lại trong đầu hắn, “Phủ Phủ, tôi hỏi em.”

“Dạ?” Vương Việt cuối cùng cũng buông lỏng hắn ra, nhưng tay vẫn đang chốc xoa chốc nắn trên mặt trên người hắn không rời đi.

“Tôi hỏi em,” Lư Nham nắm lấy cằm cậu bắt cậu quay mặt về phía mình, “Giờ em nhớ ra được gì chưa?”

“Một ít, có một vài…” Ánh mắt vốn đang sáng lên của Vương Việt lại chậm rãi tối sầm đi, “Có vài chuyện vẫn không nhớ rõ.”

“Nhớ ra được vài cái nào?” Lư Nham nhìn cậu chằm chằm.

“Em…” Vương Việt đột nhiên căng thẳng tóm lấy tay hắn, “Em…”

“Rồi rồi, không nghĩ vội,” Lư Nham nhanh chóng vỗ lên mặt cậu, kể cả trong lòng đang rất nôn nóng, nhưng gọi được Rìu ra ngoài đúng là không dễ gì, hắn sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, “Giờ em cảm thấy thế nào? Tôi đưa em ra ngoài?”

“Em không biết, anh sờ em đi, thoải mái lắm!” Cảm xúc Vương Việt lại tăng vọt lên “Xoa xoa.”

Lư Nham bất đắc dĩ xoa từ cánh tay lên lưng cậu: “Được chưa?”

“Ừ!” Vương Việt phất tay, “Anh bảo muốn dẫn em đi chơi à?”

Một cái phất tay của Vương Việt làm lòng Lư Nham căng thẳng, nhưng xung quanh không có động tĩnh gì, hắn tóm lấy tay Vương Việt: “Ừ, đi ăn mì thịt bò không? Hay là em muốn ăn gì?”

“Muốn ăn malatang!” Vương Việt lại báo ra tên đồ ăn mới.

“Cái đấy cay, không phải em không ăn được cay à?” Lư Nham nói.

“Thử thôi, không được thì đổi?” Vương Việt hưng phấn nhìn đông ngó tây.

“Được, nghe em hết.” Lư Nham gật đầu, hiện giờ cần phải đảm bảo tâm trạng em ấy thật tốt, nếu không đổi sang nhân cách kia Lư Nham cảm thấy mình sẽ không chịu nổi.

Vương Việt đi về phía cửa, vung tay trông có vẻ cảm xúc rất ổn, nhưng đi được hai bước, cậu lại đột nhiên dừng chân.

Lúc cậu xoay người lại, nhịp tim Lư Nham dừng mất vài giây: “Sao vậy?”

“Anh bảo muốn hôn em.” Vương Việt nhìn hắn.

“À…” Lư Nham nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cái kia đừng ra, đừng nói là hôn một cái, giờ bảo hắn lên lăn giường chắc hắn cũng có thể cân nhắc, “Phải.”

“Mau hôn đi mau hôn đi,” Vương Việt tiến tới trước mặt hắn, “Hôn vào đâu?”

“Tr…trán được không?” Lư Nham vén tóc trước trán của Vương Việt qua một bên.

“Ừ!” Vương Việt gật đầu.

Lư Nham hắng giọng.

Hắn không biết vì sao mình chỉ hôn lên trán người ta, cũng không phải định nói gì mà lại phải hắng giọng, nhưng vẫn hắng giọng một cái.

“Anh định hát à?” Vương Việt hỏi.

“Không.” Lư Nham cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên trán Vương Việt.

Khoảnh khắc bờ môi chạm vào Vương Việt, hắn đột nhiên sững lại.
.

.

.

.

.

.

.

*nói về chuyện khống chế tinh thần, t nghĩ đây là lí do mà Lư Nham nhìn thấy 37 trong gương chứ không thấy trong camera điện thoại, vì hình ảnh mà mình nhìn thấy trong gương thường là hình ảnh mà tâm lý mình cho rằng mình nhìn thấy, giống kiểu lúc soi gương thì trông mình rất xinh gái đẹp trai nhưng mở camera trước lên thì trông như thị nở chí phèo??!! Không biết có phải vì thế không…

Mà Vương Việt biết khống chế tinh thần, đọc được suy nghĩ trong đầu Lư Nham mà không biết lợi dụng gì cả, đáng ra là đã có một màn lăn giường rồi đấy(^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.