Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 5: Tính tình ta khá tốt




Dịch: Tiểu Du

Hệ thống ban bố nhiệm vụ sẽ không thể là giả.

Nếu hệ thống đã cảm thấy Bắc Lạc thành sắp thất thủ, vậy thì chuyện mà lão cha đã tính trước, chẳng qua chỉ là tự tin mù quáng mà thôi.

Lục Phiên có chút đau đầu, vừa bắt đầu đã là nhiệm vụ nguy hiểm cao như vậy sao?

Bất quá, thủ thành so với công thành thì dễ hơn.

Mặc dù Thái thú quận bắc suất lĩnh năm vạn đại quân công thành, nhưng mà Lục Trường Không cũng không phải là tướng lĩnh bình thường.

“Ngưng tỷ, Bắc Lạc thành chúng ta tổng cộng có bao nhiêu quân trấn giữ?

Lục Phiên dò hỏi.

“Công tử… Có lão gia trấn giữ, ngươi không cần lo lắng những vấn đề này.”

Ngưng Chiêu chân thành nói.

Công tử sống đã rất mỏi mệt rồi, những sự tình vụn vặt này không cần công tử phải quan tâm.

“Ta chỉ là hỏi một chút.”

Lục Phiên cười cười.

“Bắc Lạc thành có hai vạn đại quân, nếu cộng thêm tư quân của ban đại gia tộc và các tiểu gia tộc, thì có khoảng hai vạn năm nghìn quân trấn giữ, đại quân bắc quận nếu muốn công phá Bắc Lạc thành, sợ là không dễ.

Ngưng Chiêu nói.

Nàng không phải là tỳ nữ bình thường, đối với tình hình chiến đấu của Bắc Lạc thành cũng có kiến giải của riêng mình.

“Ba đại thế gia?”

Lục Phiên nheo mắt lại.

Một tòa thành vững như tường đồng, nếu mà thất thủ ngoại trừ nguyên nhân bên ngoài, khả năng lớn nhất chỉ có thể là nội bộ có vấn đề.

Có khi nào là ba đại gia tộc cấu kết với Thái Thú quận bắc?

Ngón tay thon dài của Lục Phiên điểm nhẹ lên tấm chăn mỏng.

“Ngưng tỷ, ngươi cảm thấy ba đại gia tộc… sẽ làm phản sao?”

Lục Phiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

Ngưng Chiêu sững sờ, nàng đưa tay vén làn tóc xanh, lông mày hơi nhăn lại, khẽ lắc đầu: “Không có khả năng. Ba đại gia tộc tuyệt đối không dám.”

“Lão gia dù sao cũng là Tông Sư duy nhất của Bắc Lạc thành, ở trong thành vẫn rất có uy vọng.”

Lục Phiên ánh mắt hơi lóe lên, “Đại Chu triều đều đã bị khuấy lên thành vũng nước đục, Thiên Tử chẳng lẽ không có uy vọng? Thời đại này chỉ chú trọng lợi ích, chỉ dựa vào thứ uy vọng này là không thể làm gì được.”

“Ngưng tỷ, đẩy ta đến tường thành.”

Ngưng Chiêu sắc mặt khẽ biến: “Công tử, trên tường thành rất nguy hiểm.”

“Ngưng tỷ, người đừng quên ta có thể là bị Tiên Nhân nhập vào mà sống sót.”

Lục Phiên cười rộ lên.

Hắn có cảm giác, đoạn thời gian sau này, vị tiên nhân này, sẽ trở thành tấm bia đỡ đạn để cho hắn làm việc.

Ngưng Chiêu hít sâu một hơi, nàng cảm thấy bên trong đan điền phía dưới bụng đang tỏa ra linh khí, vẻ mặt ảm đạm bất định.

Cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng vào Lục Phiên.

Dù sao, công tử là người nắm giữ chìa khóa để cải biến thế cục thiên hạ a.

Cho nên, Ngưng Chiêu đẩy Lục Phiên ngồi trên xe lăn, rời khỏi Lục phủ.

Y Nguyệt với Nghê Ngọc xốc lên tinh thần, cũng vội vàng đuổi theo.



Bắc Lạc thành, phía trên tường thành.

Lục Trường Không một thân áo giáp lạnh lẽo, bên hông giắt Thanh Phong kiếm, đứng lặng yên, lạnh lùng trừng mắt nhìn, khí thế tiêu điều xơ xác.

Xung quanh hắn, các tướng sĩ cường hãn cũng nao nao cầm hoành đao mà đứng.

Phía dưới tường thành loang lỗ được chắp vá bằng những tảng đá lớn.

Lít nha lít nhít đại quân đang bày trận, đem Bắc Lạc thành vây kín đến nỗi con kiến cũng chui không lọt.

Trước cửa thành, một đại hán mặc giáp đỏ, hoa văn Đồ Đằng in trên làn da màu đồng cổ, đang thô tục chửi rủa hết câu này đến câu kia, nước bọt văng tung tóe.

Mà phía trước người này, một cỗ thi thể cả người lẫn ngựa bị chém thành hai nửa, thi thể ngã xuống đất, huyết dịch chảy ra ào ạt, dính ướt cả một khoảng cát vàng.

Lục Trường Không sắc mặt có chút khó coi.

“Người này tên gì?”

Lục Trường Không đầu không ngoảnh lại, lạnh giọng hỏi tướng sĩ bên người.

“Bẩm thành chủ, người này gọi là Phùng Sư, hãn tướng quận bắc, trời sinh thần lực, chính là Đại tướng dưới trướng Thái Thú quận bắc Đạm Đài Huyền.”

Tướng sĩ sắc mặt cũng đồng dạng khó coi.

Hai quân giao chiến, trước tiên chiến tướng, Đại tướng quân Bắc Lạc thành vậy mà qua ba chiêu liền bị Phùng Sư chém ngã cả người lẫn ngựa, ngay cả việc rút vào trong thành cũng không kịp, thật sự là vả vào mặt mà.

Đối với quân lính thủ Bắc Lạc thành mà nói, là đả kích rất lớn.

“Người này thực lực không tệ, thuộc cao thủ hàng đầu, Bắc Lạc thành ta, không người nào dám xuất chiến?”

Một vị thân tướng bên cạnh Lục Trường Không lạnh mặt, hỏi.

Mà tầm mắt Lục Trường Không thâm thúy mà sắc bén, trừng trừng nhìn chằm chằm đại quân dưới thành.

Nhìn quân trướng xa xa, phảng phất như muốn xuyên thấu quân trướng, đối mặt cùng với người có quyền cao chức trọng nhất.

“Vừa ra tay chính là đỉnh phong Nhất lưu quân nhân có thần lực trời sinh, Đạm Đài Huyền này không biết đang nghĩ cái gì?”

Lục Trường Không trong lòng suy nghĩ.

Nhất lưu quân nhân, dưới trướng của hắn cũng chỉ có vài vị.

Đặc biệt Phùng Sư này lại là đỉnh phong Nhất lưu quân nhân.

Dưới thành trì.

Phùng Sư dáng người khôi ngô, những sợi tóc cứng cáp trên đầu được biện thành từng cụm, tư thái phóng túng.

Hắn cưỡi ngựa, mang theo một thanh trảm mã đao, giục ngựa ở dưới chỗ thủng của tường thành mà chửi rủa.

“Bắc Lạc thành lão thất phu, có dám xuống đánh với lão tử một trận?!”

“Lục Trường Không ngươi giống như chó vậy, cứ co đầu rụt cổ trong tường thành?”

“Người ngươi phái ra toàn hạng rác rưởi, chặt một đao như vậy lão tử chưa sướng tay!”

“Ha ha ha! lão già kia, nghe nói con trai của ngươi là Lục Phiên tê liệt nằm trên giường, lớn lên lại trắng trẻo mềm mại, không bằng đưa cho lão tử, lính của lão tử rất thích mấy tiểu bạch kiểm a!”



Phùng Sư thô lỗ cười lớn, ngựa dưới thân cũng hí lên.

Nhóm tướng thủ ở trên Bắc Lạc thành, sắc mặt đều trở nên giận dữ.

Vô số cường giả xung quanh Lục Trường Không, đều siết chặt nắm đấm lại.

Bọn hắn đều cầu khẩn Lục Trường Không cho bọn hắn xuất chiến.

Nhưng đáng tiếc, Lục Trường Không không đáp ứng nguyện vọng của bọn hắn.

Là Tông Sư quân nhân duy nhất của Bắc Lạc thành, hắn đối với thực lực thủ hạ của mình đều nắm rất rõ.

Phùng Sư chính là trời sinh thần lực đỉnh phong Nhất lưu quân nhân, trừ phi Tông Sư ra tay, nếu không bình thường Nhất lưu quân nhân, một chọi một đều không phải đối thủ của hắn.

Mấy thủ hạ của hắn nếu tiến lên, chỉ chết đi một cách vô nghĩa mà thôi.

Cho nên, Lục Trường Không không nói gì thêm.

Ánh mắt của hắn lướt ngang, lạnh lùng quét qua, rơi lên thân Phùng Sư đang giục ngựa kia.

Mặc dù hai quân giao chiến, trước khi khiêu chiến chiến đấu, chửi rủa là bình thường, thế nhưng… Miệng lưỡi người này, thật sự là quá thúi.

Lăng nhục hắn Lục Trường Không không sao.

Đáng hận hơn là, người này thế mà còn đem con của hắn Lục Phiên ra lăng nhục.

Lục Phiên là vảy ngược của hắn!

Lục Trường Không đặt tay lên thân kiếm, đáy mắt sát khí sôi trào cuồn cuộn, bỗng nhiên quay người.

Rất nhiều tướng sĩ hô hấp đều hơi ngưng lại, trong đôi mắt lóe lên sự hưng phấn.

Thành chủ cấp bậc Tông Sư quân nhân muốn đích thân động thủ?!

“Các ngươi giữ vững cửa thành, chú ý người của ba đại gia tộc, bọn hắn nếu dám làm ẩu, cắt đầu bọn chúng, chờ lão tử trở về.”

Lục Trường Không đi tới trước cửa thành, nói với thân tín bên cạnh.

Các tướng lĩnh thân tín trong lòng đều run lên, trịnh trọng gật đầu.

Sau một khắc.

Lục Trường Không đã ở trên thân một thớt chiến mã toàn thân màu máu.

Hai chân kẹp chặt, khẽ kéo cương lên.

Hí hí hii hi.... hi.!

Tiếng ngựa hí vang lên.

Cửa thành mở rộng.

Chân ngựa đạp gạch xanh, bụi bay mù mịt.

Như một thanh trường mâu sắc bén, lao ra khỏi Bắc Lạc thành.



Bởi vì đại quân công thành, dân chúng Bắc Lạc thành đều đã trốn trong nhà.

Đường đi trong thành trở nên thưa thớt bóng người, hết sức hiu quạnh.

Kẽo kẹt kẽo kẹt...

Bánh xe gỗ của xe lăn ma sát cùng mặt đất, phát ra âm thanh vang dội.

Một người bóng dáng thướt tha, phong vận nữ nhân thành thục, bàn tay mềm mại, đẩy xe lăn chậm rãi hướng đến cửa thành.

Trên xe lăn, một vị thiếu niên áo trắng đang ngồi lặng yên, tấm chăn lông dê mỏng phủ trên đùi, một tay chống cằm, một tay khác nhịp nhịp trên tấm chăn lông dê.

Ở trong khí chất cao ngạo mà lạnh lùng này, rất tương hợp.

Bên phải xe lăn, một tỳ nữ quyến rũ bên hông cài trường tiên, mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, phục tùng đi theo.

Mà bên trái xe lăn, tỳ nữ có chút nét thơ ngây, đầu thắt hai bím tóc chạy chậm đến khiến cho thiếu niên phải miễn cưỡng khen.

Chính là Lục Phiên cùng ba tỳ nữ của hắn.

Tổ hợp kỳ lạ này, ở trên đường phố vắng vẻ, toát ra một vẻ đặc biệt kì lạ.

Bỗng nhiên.

Tiếng cười thô kệch như chuông lớn từ ngoài thành truyền đến.

Mặc dù thanh âm truyền xa như vậy, đã nhỏ đi không ít, nhưng mà, đối với quân nhân tai thính mắt tinh mà nói, vẫn có thể nghe rõ.

"Ha ha ha! Lão già kia, nghe nói con trai của ngươi là Lục Phiên tê liệt nằm trên giường, lớn lên lại trắng trẻo mềm mại, không bằng đưa cho lão tử, lính của lão tử rất thích mấy tiểu bạch kiểm a!”

Lục Phiên không nghe rõ lắm.

Nhưng mà, hắn cảm thấy loáng thoáng hình như có người khen hắn soái ca.

Mặc dù hắn có hệ thống, nhưng mà, ở trong bảng chỉ số, cường độ khí lực của hắn chỉ là 0.5, thuộc dạng cặn bã tay trói gà không chặt.

Thế nhưng, Ngưng Chiêu với Y Nguyệt lại nghe rất rõ ràng.

Mặt Ngưng Chiêu lập tức đanh lại, trên dung nhan xinh đẹp, nổi lên sát ý lạnh lẽo.

Y Nguyệt cũng là hàm răng khẽ cắn, cánh tay đặt lên trên trường tiên bên hông, mắt lộ sát cơ.

Nghê Ngọc thì một mặt hồ đồ, nàng cùng Lục Phiên giống nhau, cái gì cũng không nghe được, chẳng qua là lẩm bẩm lẩm bẩm miễn cưỡng khen.

Tốc độ Ngưng Chiêu đẩy xe lăn, Nghê Ngọc phải chạy chậm mới có thể theo kịp.

“Ngưng tỷ, tên kia ngoài thành la ó cái gì vậy?”

Lục Phiên một tay chống cằm, tay kia vuốt nếp gấp trên đầu gối, hỏi.

“Công tử, không có cái gì đâu.”

Ngưng Chiêu che đi sát khí, cười cười.

Lục Phiên liếc mắt, Ngưng Chiêu vừa rồi lộ ra sát ý, nghĩ hắn không cảm ứng được sao?

“Không sao, cứ nói cho công tử, công tử nằm trên giường nhiều năm như vậy, đã sớm nghe quen những lời bẩn thỉu, tâm tính ôn hòa, có thể nhàn nhã xem hoa rơi trước đình, tính tình khá tốt.”

Lục Phiên cười khẽ.

Ngưng Chiêu cũng cười, không nói lời nào.

Có quỷ mới tin ngươi

Bởi vì tật ở chân, tính tình Lục Phiên có thể nói là hết sức nóng nảy, điểm này, làm tỳ nữ như Ngưng Chiêu rất rõ ràng.

“Y Nguyệt, ngươi nói.”

Lục Phiên bất đắc dĩ, đành phải nhìn về phía Y Nguyệt đang ôm dù.

Y Nguyệt do dự một chút, thật lòng thì nàng cũng không muốn nói ra, chỉ là nàng còn cần công tử ban thưởng tiên duyên, cho nên không dám ngỗ nghịch, chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng, đem lời nói của Phùng Sư ngoài thành nói lại một lần.

Nàng còn chưa nói xong.

Lục Phiên đã hít sâu một hơi, ôm ngực.

Nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Ngực bị đè nén, khó chịu… “Ngực ta, ngực ta đau quá.”

Tức đến nỗi đau ngực?

Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt: “…”

Là ai lấy lương tâm ra thề son sắt rằng tính tình mình khá tốt?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.