Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 11: Ngoại truyện 1: Phàm Y




Nàng đứng trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương, xiêm y lộng lẫy thượng hạng, đồ trang sức đắt tiền, càng tôn thêm dung nhan như cảnh xuân tươi đẹp của nàng. Nàng vừa lòng thở ra một tiếng, ai có thể biết, nàng từng là một tên khất cái ăn xin chứ?

Thị nữ ở bên ngoài cửa bẩm báo: “Môn chủ, có khách.”

Thân thể nàng rung lên, chỉ cần nhắc tới tiền, nàng cảm thấy bản thân ngay lập tức sinh ra sức lực vô hạn.

Một nam tử đứng chờ trong đại sảnh, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc y phục màu lam, nhìn tựa biển sâu.

Hắn nghe tiếng đinh đang, vội xoay người. Nàng kinh ngạc trong chốc lát, chưa từng thấy qua nam tử đạm mạc như vậy, ánh mắt lại có chút nhàn nhạt từ bi.

– “Quấy rầy.” Thanh âm của hắn rất êm tai, như tiếng tiêu, như châu ngọc.

Khóe môi Phàm Y hiện lên nụ cười, không phải có lệ, không phải khách khí, là trong lòng cảm thấy hân hoan.

– “Ta muốn tìm một quyển kiếm phổ, tên gọi lưu quang.”

Hắn nói xong, từ trong tay áo xuất ra ba tấm ngân phiếu.

Phàm Y nhìn hắn, bàn tay trắng nõn thon dài, có đường gân màu xanh nhạt. Nàng lần đầu tiên đối với tiền đưa đến tận tay có chút chần chờ, không biết có nên nhận lấy hay không. Nếu nàng không nhận, có phải sau này hắn sẽ không đến hỏi nàng tin tức nữa? Nếu nàng nhận, có phải hắn liền cùng nàng chỉ như mối quan hệ khách hàng?

Nàng liếc nhìn đôi mắt hắn, ôn nhã bình thản như vậy, nàng chợt nhớ tới một câu thơ: Lam điền ngày ấm ngọc khói bay.

– “Môn chủ là ngại ít sao?” Hắn không hờn không giận, thản nhiên mỉm cười.

– “Không, không phải.” Phàm Y cuối cùng vẫn nhận lấy, cười: “Ta cũng không biết khi nào mới có được tin tức, ngươi mỗi ngày đến hỏi thăm một chút đi.”

– “Được.” Hắn nói xong, liền cáo từ.

Hắn từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt bàng quan thanh âm ôn tồn. Phàm Y ở trong đại sảnh đứng im hồi lâu, mới biết được, nguyên lai trên đời này nàng yêu nhất có lẽ cũng không phải là tiền.

Nàng lén hỏi thăm lai lịch của hắn, thì ra hắn tên là Vân Cảnh, gốc gác là Định vương tiền triều. Như vậy, lời đồn trong giang hồ kia, đến tột cùng là thật hay giả? Hắn phong thái quang minh tao nhã, coi nhẹ tiền tài, làm sao cũng không giống một tài phú.

Hắn mỗi ngày đều đến, cũng không ở lâu quá một khắc. Hắn làm như không nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của nàng, cho dù nàng một ngày tiêu xài nhiều bạc vào xiêm y trang sức. Ở trong mắt hắn, cũng không thấy một tia dao động.

Kỳ thật, kiếm phổ nàng chỉ cần bốn ngày liền nghe ngóng được. Nhưng nàng cố tình muốn hắn đến mỗi ngày, muốn nhìn thấy hắn, mặc dù mỗi ngày chỉ kịp liếc mắt một cái, chỉ nói được một câu, rồi ngay sau đó tất cả đều trở về như trước.

Rốt cuộc, có một ngày, hắn đến cáo từ. Hắn nói, người hắn yêu nhất có thai. Hắn muốn một thời một khắc đều làm bạn bên nàng, cho dù kiếm phổ tìm không thấy cũng không sao.

Một câu kia, làm cho nàng như rơi xuống vực sâu. Hắn nguyên lai đã có người trong lòng.

– “Nàng tên gì?” Nàng cười hỏi, trong lòng lại rỉ máu. Chỉ cần hắn nói ra là ai, chân trời góc bể nàng đều có thể tìm được. Nàng theo Cái Bang lập nghiệp, ở trong thiên hạ người vô số, nàng tin chắc, tiền là thứ tốt nhất trên đời, chỉ cần có tiền, muốn bao nhiêu tin tức cũng được.

Hắn liễm mi mỉm cười, không nói.

– “Kỳ thật, kiếm phổ, ta ngày hôm qua đã nghe nói đến. Chỉ cần ngươi nói ra tên của nàng, ta liền nói cho ngươi.”

Hắn trầm ngâm một lát, cười nói: “Xưng hiệu trong giang hồ là Tiếu Vân tiên tử.”

Nàng ngẩn người, bốn chữ khắc vào cốt tủy, từ nay về sau huyết nhục dây dưa, đêm không thể ngủ.

Hắn đi, từ đó không tin tức. Nàng làm sao chịu bỏ qua, người của hắn, thân thế hắn, hắn có lẽ không phải tài phú, nhưng chính là nam châm cực lớn, nàng thường nghĩ, đây là lễ vật ông trời ban tặng cho nàng, vì thế nàng có thể tùy tiện nhận nó một cách tự nhiên.

Mất mấy tháng, mới dò xét được tin tức của hắn, hóa ra hắn đã rời khỏi kinh thành, ẩn cư nơi sơn dã, Nàng chua xót mà ghen tị. Vì một nữ nhân, một người tao nhã tuyệt thế như hắn lại có thể đi làm sơn dân?

Nàng không cam lòng, trong lúc đó thì biết được tin tức, nữ nhân kia cư nhiên là đệ tử của Tiết thần y. Nàng nở nụ cười, ai cũng biết, Tiết thần y tính tình cổ quái, đồ đệ của ông ta nhất định phải độc thân, đem toàn bộ tinh lực đặt lên việc nghiên cứu thuốc. Nữ nhân kia sao có thể rời khỏi dược vương cốc cùng người song túc song phi?

Nàng viết một phong thư, phái người đưa đến dược vương cốc.

Lần đầu tiên, tin tức của nàng không bán được một lượng bạc, nhưng lại có cảm giác thư thái trong lòng.

Thế nhưng, nàng thật không ngờ, về sau lại nghe được kết quả như vậy. Nghe nói, hắn che chở cho một người đỡ lấy một kiếm của dược vương. Từ đó, nàng không dám hỏi thăm tin tức về hắn nữa. Cũng từ đó lòng của nàng không có một ngày thanh thản, mặc dù thu được nhiều bạc cũng không thể đổi lại một nụ cười của hắn.

Trước khi hắn chết còn đặc biệt truyền đến một lời nhắn. Chỉ một câu nói, hắn nói, hắn chưa bao giờ hận bất cứ người nào, ngoại trừ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.