Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 31




Nếu lời Lâm Duyệt vừa nói mà vào tai người khác chắc chắn sẽ có cảm giác đường đột, nhưng Tề Nhiễm thì không, thậm chí y còn nhìn Lâm Duyệt, đáp lại một câu đầy tính ám chỉ: “Đúng là duyên phận.”

Bản thân y là người sống lại, kiếp này lại có thể nhìn thấy trạng thái hồn rời khỏi xác của Lâm Duyệt, tuy chỉ là một bóng đen,nhưng dù sao thì cũng chỉ có mình y nhìn thấy, nói ra thì chẳng phải chính là duyên phận đó sao?

Lâm Duyệt hiển nhiên đã hiểu ý Tề Nhiễm, hắn nhìn Tề Nhiễm một cái, lòng thầm nhủ không biết vị Thái tử này đã từng gặp phải tình huống thế nào mà lời nói việc làm đều can đảm hơn người khác rất nhiều.

Giả dụ như nếu hắn là Tề Nhiễm, có một ngày nào đó đột nhiên nhìn thấy một sự tồn tại như ma quỷ đến nói chuyện với mình, còn bàn chuyện hợp tác, dù hắn không đi tìm một pháp sư bắt linh hồn đó lại, thì e rằng cũng sợ đến nỗi ngủ không ngon giấc vài ngày. Nhưng Tề Nhiễm lại khác, trừ một chút đề phòng ra, y chẳng có phản ứng gì đặc biệt, quan hệ hợp tác giữa hai người cũng rất thuận lợi, đúng là cực kỳ thú vị.

Đằng sau không ngừng truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng kêu gào đuổi bắt con mồi, Lâm Duyệt nhướn mày, biếng nhác nói: “Xem ra đã co ngưới bắn trúng con mồi rồi, Thái tử điện hạ mà còn không hành động thì hôm nay phải về tay không rồi?”

Nói đến đây, Lâm Duyệt liền cảm thấy tư duy của người cổ đại đúng là phức tạp, bất kể là đi săn mùa xuân hay mùa thu, bất kể mũi tên đầu tiên mà Hoàng đế bắn ra mạnh hay yếu thì mọi người cũng sẽ nghĩ hết cách để Hoàng đế bắn trúng cái gì đó. Nếu là Thái tử và hoàng tử mà không bắn trúng, thì sẽ bị người các âm thầm chê cười là không cường tráng không đủ can đảm, nhưng nếu hoàng tử săn được nhiều hơn Thái tử thì lại bị cho rằng đang diễu võ dương oai với Thái tử. Nếu Thái tử bắn trúng nhiều hơn Hoàng đế thì lại có kẻ nói rằng không tôn trọng Hoàng đế.

Tóm lại người có thân phận hoàng tử khó sống hơn những quan viên bình thường rất nhiều, quan lại thông thường nếu săn được rất nhiều con mồi thì Hoàng đế chỉ vui mừng ra lệnh ban thưởng mà thôi, người khác dù trong lòng có ý kiến cũng chỉ dám nói nhà nào đó có một bậc kiêu dũng.

Cũng may là Hoàng đế Đại Tề hiện giờ không phải hôn quân, cũng không mắc chứng hoang tưởng bị hại, lúc nào cũng cho rằng mấy đứa con đang nhớ mong cái ghế kia của mình. Bằng không thì Lâm Duyệt dám chắc Tề Nhiễm không thể thoải mái mà ngồi ở vị trí Thái tử, thậm chí mỗi giờ mỗi phút còn bị đề phòng bị nghi ngờ, đảm bảo là sống rất uất ức.

Tề Nhiễm không biết Lâm Duyệt đang nghĩ gì, nhưng y cảm thấy ánh mắt Lâm Duyệt nhìn mình nửa thông cảm nửa thích thú. Tề Nhiễm chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Duyệt là không muốn biết suy nghĩ của hắn rồi, y nhìn vào sâu trong rừng rậm, nói: “Nghe nói ở hành cung Lạc Sơn từng có cáo bạc xuất hiện, cáo bạc vốn tính xảo trá, hành động nhanh nhẹn lại thích yên tĩnh, chắc hẳn phải vào sâu bên trong mới có thể tìm thấy nó. Hôm nay Cô muốn bắt con cáo bạc này, Lâm công tử thấy sao?”

Trước câu hỏi không tính là hỏi của Tề Nhiễm, Lâm Duyệt rất nể tình mà gật đầu đáp: “Tất nhiên là Thái tử có thể thành công rồi.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, sau đó nhìn lại Lâm Duyệt, hỏi: “Vậy còn Lâm công tử?”

Lâm Duyệt xòe tay, đáp: “Thái tử điện hạ biết rõ còn hỏi, ta chỉ là loại trói gà không chặt, có thể cưỡi ngựa đến đây cũng là vì lời nói của Phỉ tiểu hầu gia làm ta tức giận. Bảo ta đi săn thì không phải làm khó ta hay sao?”

Tề Nhiễm nhướn đôi chân mày dài mảnh của mình, đáp: “Nếu đã vậy thì Cô không làm phiền Lâm công tử tản bộ trong rừng nữa, Cô đi trước.” Dứt lời Tề Nhiễm liền giục ngựa chạy đi.

Trong mắt Lâm Duyệt lóe lên một tia sáng đùa cợt, hắn nghĩ một lát rồi siết chặt cương ngựa, lao theo Tề Nhiễm. Cũng may là Tề Nhiễm cách hắn không xa, chẳng bao lâu đã đuổi kịp. Khi Tề Nhiễm đầy vẻ thắc mắc nhìn về hắn, Lâm Duyệt cười cười: “Vừa nghe đã thấy cáo bạc này rất hiếm có rồi, ta còn chưa từng thấy, cũng muốn được nhìn nó một cái, ta đi cùng Thái tử điện hạ. Hơn nữa, ngươi xem bãi săn đông người thế này, nếu có người muốn cướp con mồi của ngươi, ta còn có thể làm nhân chứng nữa đó.”

Khi Lâm Duyệt nói, con ngựa mà Tề Nhiễm đang cưỡi ngẩng đầu hí lên, khiến y phải nắm chặt dây cương giữ nó bình tĩnh lại, sau đó y mới nhìn Lâm Duyệt mà nói: “Trong rừng nhiều con mồi, nếu gặp phải nguy hiểm, Cô không có cách nào bảo vệ Lâm công tử.”

Lâm Duyệt lười biếng nói: “Sống chết có số, phú quý do trời, nếu gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ không trách Thái tử điện hạ.”

Tề Nhiễm mỉm cười, gương mặt bừng sáng, tư thế hiên ngang.

Hai người cùng cưỡi ngựa chạy vào sâu trong rừng, con đường mà bọn họ chọn vắng vẻ hơn những nơi khác rất nhiều, cây cối bên trong che kín cả bầu trời, khiến khu rừng toát ra cảm giác âm u lạnh lẽo. Nhưng cái nơi có vẻ nguy hiểm này thật ra lại rất an toàn. Bởi vì tổ chức hội săn mùa xuân ở đây nên ngoại trừ cách núi dốc đứng hiểm trở, ba mặt còn lại đều có thị vệ bao vây. Trước khi Hoàng thượng đến đây, ngọn núi đã bị lục soát vài lần rồi.

Thợ săn xung quanh cũng không được phép lên núi trong thời gian tổ chức hội săn, chứ đừng nói đến kẻ có ý đồ xấu. Tất nhiên là trừ trường hợp bọn chúng có thể trèo lên vách núi mà qua.

Cưỡi ngựa một lúc lâu, Tề Nhiễm dừng lại xuống ngựa, y đứng trên mặt đất, lưng đeo cung tên, nhìn sang Lâm Duyệt mà nói: “Loài cáo bạc thích yên tĩnh, cưỡi ngựa đến gần sẽ khiến nó hoảng sợ.”

Lâm Duyệt cũng chậm rãi xuống ngựa, cầm theo cung tên của mình, bốn bề vắng lặng, ngay cả tiếng côn trùng cũng trở nên rõ ràng. Lâm Duyệt nhìn Tề Nhiễm, bình tĩnh như không nói: “Thái tử điện hạ đã xác định là có cáo bạc, vậy tại hạ cũng chỉ có thể liều mạng cùng ngài thôi.”

Tề Nhiễm nghiêm chỉnh đáp: “Tất nhiên là có.”

Ngày này của kiếp trước, cửu đệ Tề Tĩnh của y đã bắt được một con cáo bạc toàn thân trắng như tuyết, Hoàng đế vô cùng yêu thích, An quý phi còn nhân lúc đó mà xin được không ít lợi ích. Năm đó hẳn là Mai phi cho rằng y ngã bệnh, liền muốn giúp Tề Anh nổi bật.

Tề Anh từ ra chiến trường, đi săn quả thực chỉ là chuyện nhỏ, hôm đó chắc hẳn là muốn bù đắp cho y nên thu hoạch càng phong phú. Nhưng tất cả thành tích của Tề Anh đều bị con cáo bạc của Tề Tĩnh che phủ.

Mà điều quan trọng nhất là ngày hôm sau khi Tề Tĩnh bắt được cáo bạc, có thích khách trốn vào rừng bắn gã bị thương, trên mũi tên đó còn có ký hiệu đặc biệt của Đông cung. Khi đó, cả Tề Tĩnh đang bị thương và Tề Anh đều thành khẩn bày tỏ với Hoàng đế rằng việc này không thể do Tề Nhiễm làm.

Nguyên nhân mà Tề Anh và Tề Tĩnh đưa ra thì giống nhau, ký hiệu Đông cung này quá rõ ràng, y chắc chắn sẽ không làm ra cái việc khiến cho mình không thể rửa sạch hiềm nghi như thế. Lý do mà Mai phi và nhà họ Phỉ đưa ra để biện minh cho y cũng tương tự, nhưng thế lực ủng hộ Tề Tĩnh trong triều, đứng đầu là nhà họ An thì lại khẳng định việc này chắc chắn có liên quan đến y, rằng y cố ý dùng ký hiệu của Đông cung, mục đích là làm rối loạn suy nghĩ của người khác.

Nhà họ Phỉ thì lấy cớ rằng biết đâu việc này do chính bản thân Tề Tĩnh làm ra để phản bác luận điệu của nhà họ An, hai gia tộc lớn đại diện cho Thái tử và Cửu hoàng tử tranh cãi không ngừng trước mặt Hoàng đế, sau cùng cũng không đưa ra được một kết luận nào.

Bọn thích khách kia sau khi bị bắt đầu cắn lưỡi tự sát, sau cùng thì y cũng không rửa sạch được mối hiềm nghi này. May mắn là Hoàng đế vẫn tin tưởng y, không hề cho rằng y đã làm gì đó. Sau cùng sự kiện ám sát này lại bị đổ hết lên đầu Nam Chiếu, cộng thêm việc của công chúa Thanh Ca trước đó, số lượng vàng bạc và ngựa chiến mà Đại Tề đòi của Nam Chiếu lại tăng thêm ba lần.

Mãi đến lúc y chết đi vẫn không thể điều tra ra hung thủ của vụ ám sát lần này, đương nhiên, người sắp đặt không phải là y. Y không có mặt tại hiện trường, sau khi biết được sự việc này, y hiển nhiên hoài nghi An quý phi, vì thời điểm mà con cáo bạc đó xuất hiện quá tình cờ. Nhưng đến khi y điều tra thêm lần nữa, tất cả chứng cứ đã bị tiêu hủy sạch sẽ.

Năm xưa, còn một nguyên nhân khác khiến cho y không hề hoài nghi Mai phi, chính là vì y luôn cho rằng nhà họ Phỉ trung thành một lòng với Thái tử, bọn họ là một thể, nhưng y không nghĩ đến việc trong mắt những người đó, Tề Anh cũng là cháu ngoại nhà họ Phỉ. Khi Thái tử là y ngã xuống, tất nhiên sẽ có người muốn ủng hộ Tề Anh.

Sự kiện lần đó không phải là An quý phi và Tề Tĩnh bày ra, mà chính là Mai phi sắp đặt. Kiếp này y đến tham gia hội săn chính là vì muốn xem thử ai là hung thủ. Bên cạnh y vốn có người của Đông cung theo sát, nhưng vì việc này mà y cố ý tách bọn họ ra, hơn nữa y còn muốn mượn cơ hội này để tặng cho đám người kia một món quà đặc biệt.

Tề Nhiễm vừa nghĩ vừa im lặng đi sâu vào rừng, Lâm Duyệt đi theo bên cạnh. Lâm Duyệt đột nhiên cảm thấy mình đúng là tự gây khó dễ cho mình, lưng thì vác cung tên nặng trịch, còn phải cuốc bộ khắp nơi trong rừng cùng với một Thái tử bên ngoài lạnh nhạt bên trong điên cuồng, nhìn thế nào cũng không thấy đây là một hành động thông minh.

Vào lúc Lâm Duyệt còn đang lơ đãng, đột nhiên có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, ngoài ra còn có tiếng kêu của động vật đang chạy trốn. Lâm Duyệt và Tề Nhiễm nhìn nhau một tích tắc, đồng loạt đứng lại, sau đó cùng rút tên giương cung, nhắm thẳng về phía trước.

Tề Nhiễm nhíu mày nhìn Lâm Duyệt một cái rồi lại quay đầu nhìn thẳng, nhẹ giọng hỏi: “Lâm công tử có ý gì đây?”

Lâm Duyệt không chớp mắt, đáp: “Con mồi ấy mà, tuy rằng ta không biết săn, nhưng nó chạy đến trước mặt thì ta cũng phải tự vệ chứ. Hơn nữa, nếu như gặp phải thứ gì hiếm có, ta mà bắn trúng thì không phải là lập công lớn sao?”

Tề Nhiễm bị da mặt dày của Lâm Duyệt chấn kinh, đến nỗi không thốt thành lời.

Đúng lúc này, đằng xa bỗng nhiên có một vệt màu trắng vụt qua, mũi tên của Tề Nhiễm bay vút theo nó. Kỹ thuật bắn cung của Tề Nhiễm hiển nhiên là cực tốt, mũi tên đó bắn trúng ngay vào chân con mồi, nó kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, mà cũng vừa hay, nó chính là con cáo bạc mà Tề Nhiễm đang tìm.

Lâm Duyệt thấy mình không còn cơ hội thể hiện nữa, bèn cất cung tên đi. Tề Nhiễm nhìn thoáng qua hắn một cái rồi tiến lên bắt con mồi. Lâm Duyệt nhìn theo bóng lưng y mà buồn cười, ánh mắt của Tề Nhiễm vừa rồi còn ẩn chứa một chút đắc ý, thế mà cũng giống như một thiếu niên ngây thơ.

Tề Nhiễm vừa ôm cáo bạc lên thì người đang đuổi theo nó cũng xuất hiện trong tầm mắt, không ngoài dự kiến của Tề Nhiễm, chính là Tề Tĩnh.

Tề Tĩnh thấy Tề Nhiễm đang ôm cáo bạc thì nhướn mày, sau đó cưỡi ngựa đến gần, gã bật cười, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt, gương mặt xinh đẹp đến mức sức bén có vẻ cực kỳ ngông cuồng dưới ánh mặt trời lác đác xuyên qua tán cây, gã nói: “Thái tử điện hạ thật may mắn, ta đuổi theo con súc sinh này lâu như thế, không ngờ cuối cùng nó lại là con mồi của Thái tử điện hạ.”

Tề Nhiễm nhướn mày, thản nhiên đáp: “Nếu cửu đệ thích, vậy tặng nó cho ngươi là được.”

Tề Tĩnh phì cười đáp: “Nếu Thái tử điện hạ đã bắn trúng, tất nhiên nó là đồ của Thái tử điện hạ, ta lại đi săn thứ khác là được.”

Tề Nhiễm bình thản ừ một tiếng, sau đó thần sắc hơi dao động, đột nhiên ném cáo bạc xuống đất, chính mình thì giương cung nhắm thẳng vào Tề Tĩnh.

Tề Tĩnh thấy động tác của Tề Nhiễm thì biến sắc, bàn tay đang cầm cung cũng siết chặt vài phần. Nhưng cuối cùng thì gã cũng không hành động, mà mũi tên của Tề Nhiễm thì hơi chếch xuống dưới, trúng vào chân con ngựa mà Tề Tĩnh đang cưỡi.

Con ngựa bị đau bất ngờ nên hí vang, Tề Tĩnh một tay chống trên lưng ngựa nhảy xuống, sau đó thuận theo quán tính lăn vài vòng trên đất. Mà từ đằng sau Tề Tĩnh, một mũi tên âm thầm bắn đến, chệch khỏi mục tiêu, cắm sâu vào đất.

Nếu vừa rồi Tề Nhiễm không bắn ngã con ngựa,vậy thì mũi tên kia sẽ bắn trúng vào lưng Tề Tĩnh. Nghĩ đến đây, dù còn nằm trên mặt đất trông rất chật vật, nhưng Tề Tĩnh không thể ngăn được mình toát mồ hôi lạnh.

Tề Nhiễm kéo Lâm Duyệt tránh ra đằng sau một gốc cây lớn, nâng cung, lạnh giọng quát: “Là ai?”

Bốn bề chỉ có tiếng gió thổi, dường như ngoại trừ bọn họ thì không còn ai khác.

Tề Tĩnh tránh ra nơi an toàn rồi mới lấy pháo hiệu cầu cứu sử dụng khi gặp nguy hiểm ra bắn, người đi săn trong rừng rất đông, thị vệ cũng đông, chẳng mấy chốc sẽ có người đến tìm.

Lâm Duyệt nhìn hết tất cả hành động của y, hắn chớp chớp mắt, chỉ thấy hình như ánh nắng hơi chói mắt, hắn hơi ngẩng lên nhìn sang phía Tề Nhiễm, bọn họ đứng rất gần nhau, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Đúng lúc này Lâm Duyệt nhận thấy dường như đối diện với phương hướng của Tề Nhiễm là một tia sáng lóe lên giữa tàng cây, trông vô cùng chói mắt, Lâm Duyệt nghĩ, có thể là đầu mũi tên.

Đầu hắn nghĩ như vậy, nhưng phản ứng cơ thể thì nhanh hơn cả suy nghĩ, hắn tiến lên ôm lấy Tề Nhiễm rồi lăn xuống đất, sau đó, mũi tên kia không bắn trúng Tề Nhiễm, mà lại trúng vào cánh tay hắn.

Lâm Duyệt nhìn vào đôi mắt đang cực kỳ kinh ngạc của Tề Nhiễm, thầm nghĩ, chẳng trách mà trúng tên có thể chết người, bị bắn trúng đau thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.