Chắp Cánh Cũng Khó Thoát

Chương 15: Vốn dĩ anh có thể giả ngốc coi như không hiểu ý tôi, nhưng anh không làm vậy




Biên tập: B3

Sau đó quả nhiên tôi không thể tìm được Doãn Lệ. Ban đêm khi anh trở lại, biểu tình lại dửng dưng bất ngờ, dấu son môi trên mặt đã được lau sạch.

Anh tự đi vào phòng tắm, tắm xong mới mang theo mái đầu ướt sũng ra khui rượu.

Tôi nịnh nọt anh: “Tối nay cám ơn vì anh đã phối hợp!”

Thế nhưng anh lại không phản ứng gì, chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi đứng dậy, lấy ly rót một chút rượu, ngồi xuống ghế salon kiểm tra email.

Mắt thấy ly rượu rất nhanh đã sắp thấy đáy, lúc anh tỏ ý muốn đứng lên, cuối cùng tôi không nhịn được nữa mà kéo anh lại: “Haizz, em cũng không cố ý mà, đây là lần đầu tiên em làm chuyện này, kỹ thuật chưa thành thạo, nên sao em có thể nghĩ đến việc sẽ có tác dụng phụ chứ? Trước kia anh cũng chưa từng trải qua chuyện này ư? Anh nên tự có ý thức kiểm tra xem trên mặt có dấu son không mới phải!”

Rốt cuộc Doãn Lệ cũng mỉm cười, hai mắt khẽ híp lại: “Nhan Tiếu, từ trước đến nay, không có ai dám tự tiện hôn má anh khi chưa được anh cho phép.”

Tôi cười ha ha, có thể nhìn ra được tâm trạng Doãn Lệ không tồi, vì thế tôi liền bắt đầu ăn nói bậy bạ: “Cái này gọi là giúp anh phá vỡ liêm sỉ, người muốn làm đại sự thì phải không để tâm đến chuyện vặt vãnh. Điều đầu tiên anh cần làm là phải vứt bỏ đi liêm sỉ của mình, người không biết xấu hổ mới là vô địch thiên hạ, sau này rồi anh sẽ hiểu.”

Doãn Lệ không trả lời, dạo gần đây càng ngày anh càng dung túng tôi. Sự dè chừng không dám lại gần anh lúc ban đầu của tôi dường như cũng đã sụp đổ từ đây.

Tôi nhìn anh uống cạn chỗ rượu trong ly, nghe anh tự nói với mình: “Em của bây giờ với trước kia chẳng khác nào hai người.” Rồi anh cúi người xuống, lại hôn lên môi tôi: “Hãy cùng nhau tạo thêm những kỷ niệm trong buổi tối ngày hôm nay nào.”

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình mang theo dục vọng, điều này khiến tôi đột nhiên không dám nhìn thẳng.

Cũng may là anh luôn lễ độ kiềm chế, sau cùng anh chỉ hôn lên trán tôi rồi đi tới thư phòng.

Chờ khi Doãn Lệ vào trong thư phòng, tôi mới lấy điện thoại di động ra, trên màn hình là tin nhắn mà Mạc Hành Chi gửi cho tôi, chính là cách để liên lạc với vị Hoa kiều kia.

Hai ngày nay bất kể là vô tình hay cố ý, việc của Nguỵ Nghiêm chính là một cái cớ để tôi trốn tránh chuyện này. Nhưng tôi vẫn biết, suy cho cùng thì kiểu gì tôi cũng phải đối mặt, gương mặt giống nhau đến kinh người như vậy, không phải chỉ dùng hai chữ trùng hợp là có thể giải thích.

Nếu đổi về tôi của mấy tháng trước, chỉ sợ lúc này tôi sẽ không chần chừ dù chỉ một giây, vì khi đó tôi không có gì cả, cho dù quá khứ có tồi tệ đến đâu thì tôi cũng sẽ chẳng có gì để mất.

Nhưng bây giờ không giống vậy, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tôi không muốn đón nhận thêm bất kỳ thay đổi nào.

Tôi nhìn tên người trong điện thoại, vẫn không thể hạ quyết tâm.

Chuyện này kéo dài suốt cả tuần lễ, tôi vờ như bỏ quên nó.

Tôi dùng tiền kiếm được sau vụ Nguỵ Nghiêm mua cho Doãn Lệ một cái cà vạt, dùng tiền lẻ còn thừa mua một bộ bát, mua thêm cho Doãn Lệ một cái tạp dề để khích lệ vì anh đã làm tốt công việc nội trợ.

Trong một tuần này, Doãn Lệ đặc biệt phối hợp rửa bát mỗi ngày.

***

Hôm nay là Chủ Nhật, Doãn Lệ xuống bếp nấu ăn xong liền đeo tạp dề đi rửa bát.

Tôi sờ bụng ngồi trước bàn ăn chơi game, ánh mặt trời sau giờ Ngọ rất mạnh, khiến người ta không khỏi cảm thấy lười biếng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Doãn Lệ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ phòng bếp, chiếu lên gò má của anh, trông vừa ấm áp vừa tuỳ ý.

Cũng giống như khi làm việc, lúc anh rửa bát cũng khiến cho bạn cảm thấy cẩn thận đáng tin, phảng phất như đang làm một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.

Tôi ngáp một cái, híp đôi mắt sũng nước nhìn sườn mặt của Doãn Lệ, miệng lẩm bẩm: “Ôi, thật là đẹp.”

Tiếng nước chảy quá lớn, Doãn Lệ không nghe thấy gì, anh tắt vòi nước đi rồi “Hử?” một tiếng, xoay mặt nhìn về phía tôi, biểu tình ôn hoà dịu dàng.

Một mặt dịu dàng nhất của người đàn ông này, tất cả đều thuộc về tôi. Tôi thoả mãn đắc ý nghĩ thầm.

Doãn Lệ luôn có một loại ma lực, đó là trong lúc lơ đãng cũng sẽ không ngừng công kích bạn, khiến bạn một lần nữa bị sức hấp dẫn của anh thu hút.

Lúc anh lạnh lùng thì khiến tôi cảm thấy anh có một vẻ đẹp cấm dục không thể chạm tới, cả người toát lên vẻ cao ngạo quý khí. Còn lúc anh ôn hoà, tôi lại cảm thấy anh vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

Trong mắt người khác, anh có thể là một Doãn Lệ hô mưa gọi gió nắm giữ sinh tử, nhưng chỉ tôi mới có thể thấy cảnh anh nhíu mày đọc mấy tin đồn của mình trên tạp chí, chỉ tôi mới có thể thấy vẻ mơ màng của anh sau khi rời giường, cũng chỉ tôi mới có thể đến gõ cửa phòng anh lúc nửa đêm.

Quá khứ của anh và tôi vẫn rất mơ hồ, tôi đã từng đề phòng anh, căm thù anh, nhưng vậy thì sao chứ? Vào thời khắc này, mỗi một giây đều rất mới mẻ, giờ phút này tôi càng ngày càng thích anh, chỉ mong là anh cũng thích tôi giống vậy.

“Em vừa nói gì?”  Doãn Lệ đã rửa bát xong, trên người vẫn còn mang theo mùi hương nước rửa bát thanh khiết.

“Doãn Lệ, anh ăn lẩu bao giờ chưa?”

Doãn Lệ lắc đầu đúng như dự đoán.

“Là thế này, tối nay mấy người trong khoa chúng em định đi ăn lẩu, được phép dẫn người nhà theo, anh có muốn đi với em không?”

Tôi biết những người giàu có không ăn lẩu vì sẽ làm giảm đi đẳng cấp của họ, một người sống trong gia tộc giàu có N đời như Doãn Lệ cũng thế, tôi đoán đến tám phần là món lẩu ra sao anh cũng không biết, nhưng hiện giờ tôi thích anh, tôi muốn kéo anh cùng thể nghiệm những điều mà anh không có cơ hội trải qua. Anh đã dạy cho tôi rất nhiều điều, bầu bạn với tôi, dẫn tôi bước vào thế giới của anh, tôi cũng muốn để anh biết thế giới của tôi.

Tôi chịu ảnh hưởng của anh, nên cũng muốn anh chịu ảnh hưởng của tôi.

Doãn Lệ ngẫm nghĩ một lát: “Buổi tối nay anh có một bữa tiệc.”

Anh từ chối rất uyển chuyển, nhưng tôi vẫn có chút mất mát, chỉ “Ồ” một tiếng.

Dù sao tôi cũng biết Doãn Lệ rất bận rộn, vừa tới hoàng hôn, chuông điện thoại của anh đã liên tục reo vang, không lâu sau thì vội vã ra ngoài, vậy mà trước khi đi anh còn hỏi tôi địa chỉ quán lẩu ở đâu.

***

Lúc đến cửa quán lẩu tụ họp với mấy người Ngô Mai, tôi vẫn còn hơi thấp thỏm.

Chủ nhật nên quán lẩu buôn bán rất tốt, chúng tôi phải xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt vào phòng bao, nhưng chỉ mười phút này thôi cũng đã khiến cho tôi cảm thấy rất là đau khổ, vì xung quanh không phải là học sinh thì chính là tình nhân, bầu không khí vừa ồn ào lại vừa ngọt đến sâu cả răng. Phần lớn mấy cô bạn gái đều ôm tay bạn trai mình, ăn mặc trang điểm thì xinh đẹp, càng làm một người cô đơn như tôi đây thêm nổi bật.

“Nhan Tiếu, tối nay Nguỵ Nghiêm có một bản dịch sắp đến hạn nên mới không tới, sao cậu cũng tới một mình vậy?” Tô Lâm Lâm giẫm lên đôi giày cao gót, vênh mặt lên như con gà mái nhỏ kiêu ngạo.

Thật ra thì những bạn học nữ còn lại cũng vẫn lơ đãng nhìn tôi, trong tiềm thức của mỗi cô gái, ngoại trừ việc ganh đua về khuôn mặt, gia cảnh và học tập ra thì chính là bạn trai. Dù chỉ có Tô Lâm Lâm là khiêu khích hỏi thẳng, nhưng dĩ nhiên là tất cả đều tò mò.

“Bạn trai tôi cũng bận công việc. Sự nghiệp quan trọng mà.”

Tô Lâm Lâm nghe xong câu trả lời của tôi thì cười cười, hiển nhiên không hề tin, vẻ mặt giống như đang muốn nói “Không có bạn trai thì cũng không cần phải bịa ra làm gì.”

Cũng may lẩu lên kịp thời, mọi người đều ăn đến hào hứng, không còn ai quan tâm đến đề tài bạn trai tôi nữa.

Mọi người chọn nồi lẩu chua cay, nên ăn càng đặc biệt hợp khẩu vị.

Cả bàn bắt đầu trò chuyện về việc những đàn chị khoá trước đã tìm được công việc tốt ra sao, chúng tôi có thể học tập theo như thế nào, sau đó lại chuyển sang bàn tán về mấy tin tức trong cả khoa ngoại ngữ, khoa tiếng Anh buôn chuyện về khoa tiếng Đức, mấy giáo sư khoa tiếng Nhật thì đang tranh nhau cái chức chủ nhiệm khoa.

Đáng tiếc là sau khi nói xong những đề tài này, mấy cô gái lại bắt đầu chuyển sang giới thiệu về bạn trai mình.

“Đúng, tôi làm luật sư, hành nghề ở cả Trung và Mỹ. Ồ, đúng vậy, tôi mở phòng luật tại gia, đây là danh thiếp của tôi.”

“Ôi chao, Trương Tình, bạn trai cậu làm luật sư thật là giỏi quá!”

“Quên đi, mệt muốn chết luôn ấy, có nhiều vụ án phải họp liên tục, lần trước có vụ niêm yết IPO mà đến nửa tháng trời bọn mình không có thời gian nói chuyện với nhau, bạn trai cậu làm công chức vẫn là tốt nhất.”

“Sao có thể so với bạn trai Đan Đan được, cậu ấy với bạn trai học cùng khoá, bạn trai cậu ấy là sinh viên giỏi ngành kiến trúc của trường chúng ta. Học chung với nhau thật tốt, ngày nào cũng có thể ở bên nhau, bạn trai mình làm công chức, ngày nào cũng phải đi làm, đâu thể ở bên mình được.”

Lần này trên bàn cơm chỉ có tôi và Tô Lâm Lâm mắt to trừng mắt nhỏ không chen nổi một lời, tất cả thanh niên trai gái còn lại đều bận rộn làm quen với nhau, muốn mở rộng mối giao thiệp.

Tô Lâm Lâm chán nản nghịch điện thoại di động, tôi thì rất thực tế ngồi ăn thịt bò.

“Haizz, sớm biết nhàm chán như vậy thì đã không tới.” Tô Lâm Lâm nhỏ giọng oán trách.

Tôi vừa hì hục nhét thịt bò vào miệng vừa liếc cô ấy: “Nên tự biết hài lòng đi, nếu như mọi người ở đây đều đã kết hôn sinh con thì lúc này không phải là giao lưu về bạn trai nữa, sợ là đã nói đến chuyện cứt đái của trẻ con rồi.” Con người đều thích khoe khoang những gì thuộc về mình, đó hầu như đã thành bản tính.

Đúng lúc đó có một bạn nữ tốt bụng giới thiệu với tôi: “Nhan Tiếu, công ty bạn trai mình có một đồng nghiệp rất tốt, có vẻ rất thích hợp với cậu, có muốn mình giới thiệu cho hai người làm quen không? Điều kiện của đối phương cũng không tệ đâu.”

Tôi đang muốn nói rằng mình là người đã có “gia thất” thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, tôi chỉ có thể cười cười xin lỗi: “Mình ra ngoài nghe điện thoại đã.”

Người gọi đến là Doãn Lệ, anh gọi đến khiến tôi hơi oán giận, khi nghe máy giọng nói cũng không tốt lắm. Nhưng anh không thèm để ý mà chỉ hỏi: “Nhan Tiếu, em đang ở đâu? Ăn lẩu xong rồi sao?”

Tôi hạ giọng: “Không.”

“Anh đã kết thúc bữa tiệc trước thời hạn, bây giờ đang đứng ở cửa quán lẩu, nhưng không biết em ở phòng nào, em đến dẫn đường đi.” Tôi có thể nghe được tiếng ồn xung quanh Doãn Lệ, những tiếng ồn này khiến giọng anh đứt quãng.

Tuy giọng điệu của anh vẫn hờ hững, nhưng lại khiến trái tim tôi nhảy lên.

Vậy mà anh ấy lại tới.

Có đôi lúc tôi rất sợ sự thông minh của Doãn Lệ, nhưng cũng chính vì sự thông minh đó đã làm tôi thích anh.

Tôi biết Doãn Lệ hẳn là đã hiểu ý định của tôi khi muốn mời anh tới ăn lẩu, anh biết tôi muốn cố gắng để anh trải qua những điều mới lạ. Vốn dĩ anh có thể giả ngốc coi như không hiểu ý tôi, nhưng anh không làm vậy. Bây giờ anh tới đây, đó là anh đang hết sức nhân nhượng tôi, chẳng qua anh không hề nói ra, anh luôn là một người đàn ông trầm tĩnh không bao giờ tranh công như vậy đấy.

Tôi cầm điện thoại, chờ khi trái tim tôi một lần nữa quay trở về nhịp đập bình thường, tôi mới chạy về phòng bao: “Mình muốn mang thêm một người nữa tới, không có vấn đề gì chứ? Bạn trai mình vừa tới, mình sẽ ra ngoài đón anh ấy.”

Nữ sinh vừa rồi còn muốn bắt chuyện với tôi vội le lưỡi: “Không sao không sao, Nhan Tiếu cậu đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm nha, thấy cậu lúc nào cũng đi một mình, hoá ra là đã sớm có bạn trai, chuyện mình giới thiệu linh tinh với cậu vừa rồi, cậu đừng nói với bạn trai cậu nhé.” Sau khi cô ấy nói xong câu này, căn phòng chợt trở nên xôn xao. Nhưng giờ phút này tôi đã chẳng còn có thể nghe rõ bọn họ nói gì, suy nghĩ của tôi đều đã bị thứ khác chiếm trọn.

Đi tới cửa quán, tôi vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Doãn Lệ.

Anh ăn mặc rất khiêm tốn giản dị, nhưng có lẽ người đàn ông này vốn không hợp với từ khiêm tốn giản dị, phong thái mạnh mẽ cao quý đã ăn sâu vào trong xương tuỷ của anh, khí chất của anh chính là như vậy. Cho dù mặc đồ ra sao, anh cũng đều vô cùng nổi bật.

Giờ phút này, khi anh đứng ở cửa, bên cạnh là khách hàng đang xếp hàng chờ vào quán, mấy cô nữ sinh đều không ngừng liếc trộm anh, còn có mấy người giơ điện thoại lên chụp lén.

Tôi õng ẹo chạy tới kéo quần áo anh: “Trong phòng bao vẫn còn nhiều người lắm.”

Doãn Lệ chỉ vỗ đầu tôi mỉm cười.

Đáng tiếc là tôi đã đánh giá thấp lực sát thương của gương mặt này của Doãn Lệ, dù sao thì những người ở trong phòng bao đều không giống tôi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy gương mặt này nên mới có thể giữ được vẻ bình tĩnh.

Lúc tôi mang Doãn Lệ đi vào phòng bao, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không thể tin được. Mà Doãn Lệ thì ngược lại, anh vẫn ung dung như thường.

Dưới sự chỉ dẫn của tôi, anh ngồi xuống, vô cùng tự nhiên gật đầu với mọi người đang ngồi, rồi sau đó mạnh mẽ ôm chặt lấy eo tôi: “Doãn Lệ, vị hôn phu của Nhan Tiếu.”

Tôi khẽ nhếch mép với cái chức vị “vụ hôn phu” này, bổ sung tiếp: “Thật ra thì chính là bạn trai.”

Nói xong tôi liếc trộm Tô Lâm Lâm, lúc Doãn Lệ bước vào cửa, hai mắt cô ấy trợn trừng lên, trong số những người ở đây thì chỉ có một mình cô ấy là biết Doãn Lệ.

Doãn Lệ rất low-key (*), nên trên tạp chí có không ít những tin tức bát quái về anh.

(*) Bê: Low-key là ngôn ngữ mạng, chỉ những người sống ẩn mình, không để công chúng biết gì về cuộc sống riêng tư. Ý ở đây là chỉ Doãn Lệ sống quá kín tiếng nên không ai biết chuyện đời tư của anh thế nào, nên trên báo toàn viết mấy tin lá cải.

Người phản ứng lại đầu tiên chính là bạn trai luật sư của Trương Tình, anh ta cười lễ độ: “Lưu Thiệu Dương, rất hân hạnh khi được gặp Doãn tiên sinh.” Nói xong, Lưu Thiệu Dương nhìn tôi đầy nghiền ngẫm, đại khái là anh ta cũng đã nhận ra Doãn Lệ.

Những người còn lại thì tuỳ ý hơn rất nhiều, chỉ toàn gọi thẳng tên Doãn Lệ. Doãn Lệ cũng rất phối hợp, biểu hiện tương đối hoà đồng, hơn nữa không hề soi mói khó chịu, anh không tìm chủ đề nói chuyện, cũng không hùa theo ai, mà chỉ đợi đến một thời điểm thích hợp biểu đạt đôi lời, tỏ ra khiêm tốn mà không hề chậm lụt.

Nhân dịp bọn họ đang nói chuyện, tôi vớt chút thịt trong nồi lẩu, chấm tương mè rồi đưa cho Doãn Lệ: “Hơi cay một chút.”

Doãn Lệ không hề quen với cách ăn này, nhưng anh có thể gọi là khôn khéo cầm đũa của tôi đưa thịt vào trong miệng.

Tôi lại gắp cho anh ít nấm kim châm và rau cải, anh đều ngoan ngoãn ăn hết.

Cách ăn của anh rất tao nhã, thật sự không hợp với không khí khi ăn lẩu chút nào, nhưng khi thấy anh vì ăn cay mà chóp mũi với gò má hơi ửng đỏ, tôi lại cảm thấy thật mới mẻ đáng yêu.

Mà khi chứng kiến toàn bộ cảnh này, vẻ mặt Tô Lâm Lâm giống như đang dán một biểu ngữ thật to viết chữ: “ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT, NHẤT ĐỊNH LÀ MẮT TÔI MÙ RỒI, TÔI ĐANG BỊ ẢO GIÁC.”

Đợi đến khi tôi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, cô ấy mới sực tỉnh mà đuổi theo, đưa tay kéo tôi lại trước cửa nhà vệ sinh: “Nhan Tiếu, đừng có giả ngu với tôi, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?” Cô ấy cười nhạt: “Bây giờ trong đầu cậu đang nghĩ gì thì hãy nói ra điều đó.”

Tôi không còn cách nào khác là thành khẩn đề nghị: “Cậu buông tay ra trước đã được không? Tôi buồn tè.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.