Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 16




Chính là Phó Tư Dịch như thế đáp ứng.

Cô như ý nguyện lấy được vị trí chủ biên, lại hối hận hứa hẹn đáp ứng ly hôn với Phó Tư Dịch. Đồng thời, chuyện đầu tư của anh trai cô xảy ra chuyện, ở trên mặt kinh thế rốt cuộc không thể áp chế được Phó Tư Dịch, cô không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể cùng hắn ly hôn.

Thúy trúc vờn quanh, liễu bên bờ rào tre rue xuống lục bình bên hồ, ngẫu nhiên có mấy cánh bướm nhẹ nhàng bay qua. Trầm Hoan không có tâm trạng để nhìn, ngón tay vô thức ngắt một mảnh lá trúc.

Đột nhiên cảm thấy trên ngón tay hơi nóng, Trầm Hoan nâng tay lên, nguyên lai là ngón trỏ bị răng cưa trên lá trúc cứa một đường. Chỉ một hồi, liền chảy ra chút máu

Cô ngơ ngẩn mà nhìn, không có tâm trạng xử lý, tùy ý lau đi tơ máu, lại lâu thêm vài lần, mới sạch sẽ.

Vừa rồi thanh âm Phó Tư Dịch cùng Thẩm Dung nói chuyện, rõ ràng không phải rấ hài hòa. Trầm Hoan nhìn từ xa, thần sắc Phó Tư Dịch không phải rất tốt. Vừa rồi, bộ dáng cô cùng Phó Tư Dịch------- không biết Thẩm Dung nhìn thấy không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Còn đang bất an, dư quang thoáng nhìn thấy Phó Tư Dịch và Thẩm Dung cùng đi về phía cô, Trầm Hoan xoay người, hơi hơi cúi đầu.

“Trầm Hoan, tôi có việc tạm thời phải đi trước, một lúc nữa Trần Băng sẽ đưa cô về.” Phó Tư Dịch dừng cách cô năm bước chân, thật lâu sau khi nhìn chăm chú Trầm Hoan, chậm rãi mở miệng.

Trầm Hoan trừng lớn mắt, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Thẩm Dung đứng song song bên cạnh Phó Tư Dịch, trong chớp mắt vạt áo hai người còn như chạm vào nhau, “Cô kêu là Trầm Hoan? Thực xin lỗi a, tôi đang có việc gấp, Tư Dịch muốn đưa tôi đi, cho nên.....”

Thẩm Dung nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển.

Trầm Hoan lui về phía sau một bước, liên tục xua tay, “Không có gì không có gì, thầy Phó, ta chính mình có thể đón xe về. Không cần phiền toái như vậy.”

Phó Tư Dịch liếc nhìn cô một cái, “Nơi này không có xe taxi, cũng không có xe bus.”

Trầm Hoan cứng lại, cắn môi, cúi thấp đầu xuống.

“Không phải nói có chuyện gấp. Còn không đi.” Phó Tư Dịch nâng chân lên, vòng qua Trầm Hoan, dẫn đầu rời đi. Thẩm Dung hướng cô cười xin lỗi, nhấc chân cũng đi theo.

Cô nhìn bóng dáng Phó Tư Dịch cùng Thẩm Dung rời đi, trong lòng giống như trỗng rỗng, hít một ngụm khí....

Cô lặp lại cảnh báo cho bản thân, hai người đó là vợ chồng, không mang theo mình chính là việc bình thường, huống chi còn đang có việc gấp. Chính là, cô là lần đầu tiên tới nơi này, đối với địa hình nơi này không rõ, Phó Tư Dịch hoàn toàn có thể mang theo cô, sau đó tùy ý dừng ở một trạm xe bus nào đó đều được.

Đem cô ném ở chỗ này, là chuyện gì chứ?

Nghĩ như vậy, Trầm Hoan ủy khuất lan tràn như cỏ dại, thực mau hơi nóng bốc lên, đôi mắt liền đỏ.

Trần Băng không tiếng động nhìn hồi lâu, yên lặng thở dài, “Đi thôi, trời cũng không còn sớm, tôi cũng không giữ cô lại ăn bữa trưa, hiện tại đưa cô ra ngoài.”

Trầm Hoan yên lặng gật đầu, đi theo Trần Băng lên xe. Dọc theo đường đi, hai người đều không lên tiếng.

Vào nội thành, Trầm Hoan không nghĩ sẽ làm phiền Trần Băng, kiên trì muốn xuống xe ngồi phương tiện giao thông công cộng. Trần Băng cân nhắc một phen, chỉ đành đồng ý.

Khi xe dừng ở một bến xe bus, Trần Băng đột nhiên hỏi một câu, “Cô biết quan hệ của Phó Tư Dịch cùng Thẩm Dung sao?”

Thân hình Trầm Hoan đột nhiên cứng đờ, kinh nghi bất định nhìn về phía Trần Băng.

Kiếp trước, Phó Tư Dịch che giấu tình huống trong nhà thật kỹ, bằng không truyền thông phát hiện ra tình huống cũng là sau khi hắn kết hôn đã được bảy tám năm.

Nếu, hiện tại chính mình biết Phó Tư Dịch có vợ, như vậy sẽ thế nào?

Trần băng bình tĩnh nhìn cô, Trầm Hoan khẩn trương mà siết chặt bản thảo vừa rồi Trần Băng đưa cho cô.

“Thôi, để chính hắn đến nói cho cô đi.” Trần Băng đột nhiên lắc đầu, tay đặt trên vvo lăng.

Trầm Hoan mê man, không hiểu được lời này là có ý gì, lại ngại không muốn hỏi, cúi đầu nói lời cảm ơn với Trần Băng liền xuống xe.

Lúc này đã gần 12 giờ, cô cũng không biết đang ở chỗ nào, cũng không biết ngồi xe nào để về. Chính mình yên lặng ở bến xe bus nghiên cứu số xe.

Trên bảng làm bằng kính, bám một tầng bụi dày, chiếu ra khuôn mặt Trầm Hoan thất hồn lạc phách. Son môi buổi sáng cô dốc lòng tô hiện giờ càng thêm thảm đạm, giống như đóa hoa tàn sai cơn mưa.

Trầm Hoan nhìn càng thấy chói mắt, nâng tay lên, dùng mu bàn tay hung hăng lâu một hồi. Thẳng đến khi khóe miệng tê dại, mới dừng tay, lại nhìn lại, môi hơi hồng lại sưng, lộ ra chút chật vật.

Cô nhắm mắt, xoay ngườ, không nhìn xem hình ảnh chật vật của bản thân trên kính.

Trần Băng về đến nhà không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Phó Tư Dịch gọi tới, câu đầu tiên liền hỏi, “Cô ấy đã về tới nhà chưa?”

Trên vai Trần Băng kẹp di động, tay phải chạm lên bông hoa được chạm khắc lên khung ảnh, tay trái cầm chiếc khăn trắng nghiêm túc lau, “Không biết.”

“Tôi không phải kêu anh đưa cô ấy về sao?” Thanh âm trở lên nghiêm khắc.

“Tôi để cô ấy ở một trạm xe bus. Chắc là đang đợi xe bus.”

“Vì sao không đưa nàng về đến nhà?”

“Lại không phải tôi đưa cô ấy đến, dựa vào cái gì mà tôi phải đưa về.” Trầm Hoan đem ảnh chụp lau lau, không chút để ý nói.

Phó Tư Dịch đuối lý, lập tức không có âm thanh.

Trần Băng thở dài một hơi, “Tư Dịch, anh làm thế nào thì làm, tôi không phản đối, nhưng phải giữ tốt chừng mực. Đừng để đến cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo.”

Trong điện thoại là sự trầm mặc như dự đoán,Trần Băng đợi một chút liền nghe một tiếng “Đô”

Phó Tư Dịch cúp điện thoại.

Trần Băng không ngại mà cười cười, thấp giọng nỉ non với bức ảnh, “Chi Nhi, Tư Dịch tìm được người mình thích. Chính là, với anh xem ra, thực khó......”

Một tầng ánh sáng bạc phủ lên khung gỗ bao lấy bức ảnh đen trắng, người con gái trong ảnh tóc dài đến eo cười đến xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.