Chàng Vợ Nghèo Của Hầu Gia Dịu Dàng

Chương 4




Trước lạnh sau đau, thống khổ vô cùng. Nói ra thì nhẹ nhàng như bay, nhưng chân chính trải qua mới biết cảm giác đó không khác gì dạo một vòng nơi quỷ môn quan.
Vu y dùng ngân châm ghim xuống ba huyệt đản trung, kiên tỉnh và hoàn khiêu của Hầu gia khiến y rơi vào hôn mê, dùng cách này để làm giảm cơn đau. Mặc dù đã cố gắng giảm bớt nhưng thiếu niên ngồi trong bồn nước ôm lấy y vẫn cảm thấy đau lòng khôn nguôi.
Nước thuốc lạnh dần theo thời gian, thân thể của Hầu gia lạnh như băng, lạnh đến thấu xương. Song, thiếu niên lại như không cảm nhận được mà dùng sức ôm y vào lòng, hy vọng có thể dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm y.
Nội y mỏng ướt sũng nước dính sát vào da thịt làm cho khi ôm, cơ thể đôi bên như trực tiếp ma sát, từng đường cong trên người đều cảm nhận được.
Nhưng giờ phút này cậu nào có thời gian nghĩ đến những chuyện ôn hương diễm ngọc kia. Cậu chỉ biết trách bản thân vô dụng, hận không thể thay Hầu gia chịu đau chịu khổ.
Môi Hầu gia vốn đã tái nhợt, giờ phút này càng không có chút máu nào, thiếu niên áp trán lên má y, lẩm bẩm không biết nói cho ai nghe, "Hầu gia, ngài nhất định sẽ khỏe lại, nhất định sẽ khỏe."
"Hiệt Kính..."
Thanh âm đột nhiên vang lên, thiếu niên còn ngỡ nghe lầm mà kề sát tai bên môi y, lúc bấy giờ mới nghe rõ ràng tên mình được gọi.
"Ta đây." Cậu vội đáp, "Hầu gia, ta ở đây."
Trán y đổ đầy mồ hôi lạnh, lông mày cau lại, mí mắt vô lực không thể hé mở. Y hít thở một lúc mới lấy lại sức, chậm rãi nói: "Ngươi không cần phải thế."
Không cần phải thế... Thiếu niên bỗng cảm thấy mất mát, cậu do dự một chút rồi nhỏ giọng đáp: "Hầu gia ghét bỏ Hiệt Kính sao?"
Hầu gia nghe vậy bèn cười nói: "Không ghét, chỉ là ở đây rất lạnh, ta nhớ rõ ngươi sợ nhất là lạnh."
Thiếu niên giật mình, tình cảm chôn trong lòng như bị chọc một cái, đồng thời lại có chút tủi thân.
Cậu thường nghĩ Hầu gia có thể đừng đối xử với mọi người cẩn thận quan tâm như thế hay không. Bởi vì nếu ai cũng được y quan tâm, vậy cậu sẽ không thể trở thành ngoại lệ.
Quên đi, vẫn không nên tham lam.
Đôi tay đặt bên eo Hầu gia siết chặt, "Ta không lạnh, ngài đừng lo lắng."
Hầu gia gật đầu, rất nhanh lại rơi vào hôn mê.
Ngâm thuốc khoảng ba canh giờ, y dựa theo chỉ dẫn của vu y ôm người lên giường. Cơ thể Hầu gia tuy tương đối gầy yếu nhưng dẫu sao vẫn cao hơn thiếu niên một cái đầu, tứ chi lại không cử động, muốn đưa người lên giường phải mất chút công sức.
Vất vả đặt người xuống giường, tiếp đó phải thay nội y ướt đẫm.
Làn da Hầu gia do nhiều ngày không tiếp xúc ánh mặt trời mà trắng nõn, song làn da trắng ấy lại chằng chịt vết sẹo. Thiếu niên thấy mà rung động, trước mắt chợt hiện ra hình ảnh Dung An Hầu rong ruổi trên sa trường, cưỡi ngựa mặc giáp, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đáng tiếc cậu không có duyên tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc huy hoàng đó.
Không thể chậm trễ, thiếu niên nhanh chóng thay đồ cho hai người, sau đó mời vu y chờ sẵn ngoài phòng tiến vào.
Vu y nhìn một hồi, cười nói: "Không tồi, thuốc đã bắt đầu có tác dụng, đợi ta thi châm xong chịu đựng thêm mười hai canh giờ là sẽ thành công."
Sau khi tất cả châm đã được cố định, vu y vừa thu dọn hòm thuốc vừa dặn dò, "Nhớ lấy, dù ngươi có dùng phương pháp gì cũng không được để y cử động, cũng không được để y tổn thương chính mình. Một ngày một đêm này ta sẽ chờ ở ngoài, có thể gọi bất cứ lúc nào."
Thiếu niên vâng dạ từng câu, tiễn người rời phòng.
Cửa phòng lần thứ hai đóng lại, thiếu niên quay về giường, xóc một góc chăn lên chậm rãi nằm bên người Hầu gia.
Khuôn mặt bình thản, thoạt nhìn trông y như đang ngủ say, nhưng cậu biết y chỉ đang chịu đựng cảm giác lạnh lẽo bên trong cơ thể, không lâu nữa sẽ có cơn đau dữ dội truyền đến.
Những thứ đó một người bình thường sao có thể chịu đựng nổi.
Thiếu niên cảm thấy hốc mắt cay cay, cậu mím môi, nghiêng người ôm siết Hầu gia.
Khác với cảm giác khi ngâm trong nước thuốc, giờ phút này hai cơ thể dán vào nhau, một nóng một lạnh, tựa như tia lửa nơi đồng cỏ lập lòe cháy dưới bầu trời đêm.
Lúc mới đầu người còn yên tĩnh, dần dần đúng như lời vu y đã nói, kinh mạch toàn thân đau đớn khó chịu khiến y theo bản năng giãy dụa lung tung. Y nhíu chặt mày, bàn tay vói ra khỏi chăn muốn chạm vào ngân châm trên đầu. Thiếu niên cuống quít đè lại tay y, giọng điệu như dỗ trẻ con nói: "Không đau, không đau đâu, sẽ nhanh hết thôi."
Hai tay bị nắm, cơ thể lại đau nhức kêu gào, ngoại trừ hai tay những bộ phận khác trên người cũng bắt đầu chuyển động.
Thiếu niên không thể dùng tay chỉ đành dùng chân cố định thân thể trong chăn của Hầu gia, dùng lực đẩy đối phương vào lòng mình. Để thuận tiện dùng sức, bàn tay nắm cổ tay y di chuyển xuống dưới, mười ngón giao nhau đặt trước ngực.
Đồng thời còn không ngừng dụ dỗ, "Sắp hết rồi, không đau nữa đâu. Sau này sẽ không đau nữa."
Nhưng lúc bấy giờ, người đến xương cốt còn đau nào còn nghe được những gì cậu nói.
Cả người đau đớn không có chỗ phát tiết, Hầu gia trong cơn hôn mê theo bản năng cắn môi. Thiếu niên rất nhanh liền chú ý, ánh mắt dừng trên môi y, cánh môi bị cắn đến sưng đỏ, nhìn vô cùng dọa người.
E rằng người còn chưa tỉnh đã không cẩn thận khiến bản thân bị thương, đáng tiếc lúc này hai tay không thể buông ra.
Không thể nghĩ nhiều, cậu ngửa đầu, áp môi.
Môi chạm môi, thiếu niên như ngửi được mùi hương lạnh lẽo, lại như nếm được cả một miệng thuốc đông y. Cậu ngừng thở, chậm chạp dùng đầu lưỡi tách mở khớp hàm cắn chặt kia.
Quả nhiên không biết nặng nhẹ, đầu lưỡi lập tức bị cắn chặt truyền đến cơn đau. Cậu không vì thế mà lùi bước, vừa lẳng lặng chịu đựng, vừa nhẹ nhàng siết lòng bàn tay Hầu gia, tỏ ý an ủi.
Không biết bao lâu trôi qua, môi thậm chí đã tê dại.
Bỗng, một mùi máu tươi hòa quyện giữa hai đôi môi. Cùng lúc đó, lực cắn trên đầu lưỡi cũng thả lỏng, lông mi y run rẩy, chậm rãi mở mắt.
"Hiệt Kính..." Hầu gia dường như vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, ánh mắt chưa tìm được tiêu cự.
Thiếu niên cúi đầu, "Hầu gia, là Hiệt Kính mạo phạm."
Cậu không ngờ Hầu gia sẽ nửa đường tỉnh lại, nhưng cậu cũng không hối hận.
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, thiếu niên không nhịn được ngẩng đầu, bắt gặp Hầu gia dùng ánh mắt thương tiếc nhìn đôi môi cậu, "Là ta khiến ngươi bị thương."
Thiếu niên lắc đầu, "Không sao, ngài đã thấy tốt hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiềui."
Thiếu niên mỉm cười, "Vậy ngài ngủ tiếp đi, sau khi tỉnh lại sẽ hết bệnh thôi."
Hầu gia như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng huyệt đạo của y đã bị phong bế, thật sự không còn sức. Y khẽ gật đầu, một lần nữa rơi vào hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.