Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 61




Lễ Giáng Sinh, trường học cực kỳ náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, đèn đuốc rực rỡ.

Sân thể dục có không ít người cầm cây pháo, vẫy tay vui vẻ với trái tim trẻ thơ, trời rất ít tuyết, dù đã gần cuối đông nhưng nhiệt độ vừa vặn, áo bông mỏng có thể tránh được cái lạnh.

Mộc Miên ôm một đống táo trở về ký túc xá, mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy những hộp quà nhỏ xinh chất đống trên bàn, cô nhìn đống trên tay, nghĩ ngợi rồi gọi điện cho Mạc Hàn.

“Alo, sư huynh, hiện tại anh có rảnh không?”

“Hôm nay là đêm Giáng sinh, anh có mua cho em quả táo…”

“À được, vậy lát nữa gặp.”

Mộc Miên cúp điện thoại, đi tìm túi, cuối cùng ở trong góc ngăn tủ nhảy ra một cái túi giấy miễn cưỡng có thể vào mắt, cái này chắc là hồi nghỉ hè Lâm Mộ An mua bánh quy thủ công cho cô còn dư lại.

Mộc Miên thấy túi đẹp độc đáo đen đi vứt thù tiếc quá, cho nên vẫn luôn giữ tới hiện tại.

Hai người hẹn ở quán lẩu Trùng Khánh ngoài trường, mùa đông thích hợp ăn nóng, huống hồ ăn lẩu ngươi tới ta đi sẽ không tẻ ngắt, bọn họ cũng có thể ăn cay người.

Mạc sư huynh là người hay nói, hơn nữa hai người cũng tương đối quen thuộc, trò chuyện với nhau cũng khá thú vị, lúc ăn xong cũng đã qua hơn một tiếng đồng hồ, Mộc Miên ăn xong đến khi lấy di động ra, mới phát hiện đã pin yếu nên đã tắt máy.

Bọn họ chậm rãi đi trở về trường học, đêm Giáng Sinh nên trên đường rất nhiều người, cho dù là thời tiết vẫn âm trầm như cũ cũng không ngăn được cái nóng của bầu không khí, mới vừa ăn lẩu xong, cả cơ thể từ trong ra ngoài đều là ấm áp dào dạt.

Ở bên ngoài bị gió lạnh thổi một cái, ngược lại cảm thấy có vài phần thích ý.

Mộc Miên bỏ tay vào túi, câu được câu không cùng Mạc Hàn bên cạnh trò chuyện1.

Vào cổng trường, anh khăng khăng muốn đưa Mộc Miên về ký túc xá, cô thoái thác hai câu, cũng mặc anh. Mạc Hàn là người rất có phong độ thân sĩ, mỗi lần hai người cùng nhau ra cửa, anh cũng đều muốn đưa cô về ký túc xá mới đi.

Đến khi đến dưới lầu, Mạc Hàn tình cờ trò chuyện với cô về người hướng dẫn, ông họ Trương, ngày thường mọi người đều gọi ông là giáo sư Trương, là một ông lão nghiêm túc và nghiêm nghị.

“Có đoạn thời gian, giáo sư Trương cạo trọc đầu phải không?”

“A, đúng đúng đúng!!!”

Mộc Miên đối chuyện này ấn tượng phi thường khắc sâu. Vào thời điểm đó, trường học đã náo loạn rất nhiều, rốt cuộc không ai có thể làm được. Chấp nhận một giáo sư ăn mặc nghiêm chỉnh ngày thường đột nhiên cạo trọc đầu.

“Sao lại thế?”

“Đó là bởi vì mỗi ngày ông ngâm mình ở phòng thí nghiệm thường xuyên quên gội đầu, buổi tối lúc đi ngủ sư mẫu rốt cuộc chịu không nổi, trực tiếp dùng kéo cắt cho ông.”

“A?! Ha ha ha” Mộc Miên tức khắc cười đến ngã trước ngã sau, không khép miệng được, trước mắt không tự chủ được liền hiện ra một màn kia, đôi mắt cong thành một đạo trăng non.

Mạc Hàn nhìn cô, cũng mỉm cười, liên tục lắc đầu.

Người ở bên ngoài nhìn thấy, rất giống một đôi tình nhân đang nói giỡn, đặc biệt là, ánh mắt nhà trai nhìn nhà gái, sống động sủng nịch bao dung, huống chi ngoại hình hai người cũng thập phần xứng đôi, người đi đường lui tới đều nhịn không được lưu lại vài giây.

Mộc Miên tạm biệt Mạc Hàn ở ký túc xá, cô vẫy tay tạm biệt với anh, quay người định lên lầu, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi, âm thanh quen thuộc, ngữ điệu cực dễ phân biệt.

Cô khó có thể tin quay đầu lại, cách đó không xa dưới tàng cây, một cái bóng người quen thuộc đang đứng đó.

Anh chậm rãi đi tới.

Dáng người đĩnh bạt, hơi mảnh khảnh, mặc một bộ quần áo bông màu xanh nước biển cùng kiểu với cô, và một chiếc khăn len rộng quanh cổ che gần hết khuôn mặt.

Anh ở trước mặt hai người.

Giờ phút này Mộc Miên đã phục hồi lại tinh thần, cất bước đi đến trước mặt anh, ngửa đầu cười khẽ: “Sao anh đến đây?”

“Nhớ em.” Lâm Mộ An rũ mắt, ngữ khí nhợt nhạt.

Nghe vậy, Mộc Miên chớp chớp mắt, sau đó choàng lấy cánh tay anh, quay đầu hướng Mạc Hàn giới thiệu.

“Mạc sư huynh, đây là bạn trai em.”

“Vị này chính là Mạc Hàn, Mạc sư huynh vẫn luôn phụ đạo em thi lên thạc sĩ, để cảm tạ anh ấy đã hỗ trợ trong khoảng thời gian này, vừa rồi mới mời anh ấy ra ngoài ăn lẩu.” Ngay sau đó Mộc Miên nghiêng đầu giải thích với Lâm Mộ An.

“Chào cấu,” Mạc Hàn gật đầu mỉm cười với anh.

Lâm Mộ An mặt mày lạnh nhạt, nhìn chằm chằm anh đánh giá một lát, sau đó mới nhàn nhạt phun ra hai chữ.

“Chào anh.”

Không khí hơi hơi cứng đờ, Mộc Miên có chút xấu hổ đối Mạc Hàn cười cười, anh phi thường rộng lượng thu tay lại, ánh mắt dừng lại trên hai người một lát, nhún vai.

“Anh đây đi về trước.”

“Vâng, tạm biệt sư huynh.”

“Tạm biệt.”

Sau khi anh rời đi, Mộc Miên ngẩng cao đầu, cô nhìn người bên cạnh đang nghĩ cách an ủi anh thì Lâm Mộ An đã lên tiếng trước.

Thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, lại làm người càng bất an.

“Lần trước cũng là ở cái nơi này, nhìn em cùng Tống Đường trở về, không nghĩ tới, còn sẽ trải qua lần thứ hai.”

“Loại chuyện này thật là muốn mệnh.”

“Dẫu biết giữa hai người không có gì, nhưng vẫn khống chế không được muốn nổi điên.”

“Mộc Miên, anh nghĩ anh nên tăng tốc hơn nữa.”

Lâm Mộ An bay về trong đêm, Mộc Miên muốn đi tiễn anh, lại bị cự tuyệt, anh nói, để em một thân một mình trở về anh không yên tâm.

Nhìn theo bóng dáng anh biến mất ở trong tầm mắt, Mộc Miên xoay người lên lầu, khi đi vào ký túc xá sạc pin điện thoại rồi bật lên, mới phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ của anh.

Tuy rằng Lâm Mộ An thoạt nhìn không có quá nhiều khác thường, nhưng Mộc Miên cũng vẫn hoảng loạn, luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh, anh vẫn như thường.

Ngày thi càn ngày càng tới gần, Mộc Miên cũng bắt đầu không rảnh bận tâm, mỗi ngày trời còn chưa sáng liền rời giường đi đến phòng tự học chiếm vị trí, mãi cho đến đêm dài mới trở về ký túc xá.

Như thế cho đến gần nửa tháng sau, rốt cuộc nghênh đón kỳ thi.

Vài ngày trước nhiệt độ giảm mạnh, thời tiết lạnh khủng khiếp, gió rất mạnh. Mộc Miên lấy khăn quàng cổ Quý Đường tự tay làm ra, bịt kín mít hơn phân nửa khuôn mặt, mới dám ra cửa.

Bên ngoài âm trầm đáng sợ, làm lòng người vô cùng áp lực, nhớ tới sắp phải đối mặt với kỳ thi, tầng áp lực kia lại sâu thêm một phân.

Mộc Miên kéo áo khoác, than nhẹ một hơi cúi đầu vội vàng đi trước.

Căng thẳng tinh thần kết thúc một ngày thi, lúc chạng vạng sắc trời càng u ám, tùy tiện ở bên ngoài ăn chút gì, Mộc Miên lại chui đầu vào trong sách.

Ngày hôm sau, thời tiết không những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại tí tách tí tách mưa.

Không thể khống chế nhớ tới người nào đó, vẫn luôn thích cúi đầu đi trong mưa, mặc cho nước mưa ướt nhẹp tóc đen, sắc mặt tái nhợt khuôn mặt đạm mạc.

Mộc Miên cắn cắn môi, bọn họ đã một tuần không liên lạc.

Gần đây cô vội đến mức không rảnh xem di động, anh cũng không có chủ động gọi điện thoại cho cô.

Sự hụt hẫng dường như làm mờ đi gợn sóng trong lòng, lan ra một cách dày đặc, Mộc Miên hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần bước vào phòng thi.

Buổi chiều sau khi kết thúc kỳ thi, mưa đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn âm trầm vô cùng, như là ngay sau đó liền sẽ sập xuống, nhưng cả người lại là nhẹ nhàng không ít, như trút được gánh nặng, thân thể như bay bay.

Mặt đường vẫn ướt dầm dề, Mộc Miên chuyên chú nhìn dưới chân, vừa đến cổng trường, dư quang phát hiện một hình bóng quen thuộc.

Lâm Mộ An đứng ở cách đó không xa, mặt mày mang ý cười nhìn cô.

“Sao anh lại tới đây!” Mộc Miên lập tức chạy chậm qua ôm lấy anh, sau đó ngửa đầu hỏi.

“Kết thúc công việc, anh liền tới đây.”

Anh vẫn mang khăn quàng cổ len sợi lớn, tiếp được Mộc Miên đang chạy tới, sau đó một bàn tay ôm cô, một bàn tay cởi khăn quàng cổ, từng vòng bọc trên cổ cô.

“Anh làm gì nha, đợi lát nữa bị người ta thấy được thì sao.” Mộc Miên rũ mắt, nhìn động tác của anh, thấp giọng oán giận, tay lại gắt gao ôm lấy hông anh, nhéo. áo lông mền mại của anh.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp cách vải dệt truyền ra, tia âm u trong lòng cuối cùng cũng bị đuổi đi, áp lực trầm trọng nhiều ngày qua cũng biến mất không còn thấy tăm hơi.

Lâm Mộ An sửa sang lại khăn quàng cổ cho cô, giơ tay đem mũ áo phía sau đội lên, che khuất cả khuôn mặt, sau đó nắm cằm cô, hôn lên môi.

Trên mũ anh có một vòng lông chim, nhẹ nhàng mềm mại đảo qua trên tháu dương Mộc Miêb, có chút ngứa, nhiệt độ nóng bỏng trên môi anh khiến cô khó thở.

Khăn quàng cổ vừa mới được anh quấn lên, tản ra nhiệt khí nhè nhẹ, như thể có những hạt mồ hôi mịn túa ra từ cổ, mặt bắt đầu nóng lên.

Mộc Miên lại ôm chặt anh, nhón chân để nụ hôn càng sâu hơn.

Hôn xong, Lâm Mộ An kéo cô đi vào trong trường học, trời gần như tối, không nhìn rõ mặt người đi đường.

Mộc Miên nhìn anh không hề che chắn để gương mặt lộ ra ngoài, lo lắng thử mở miệng: “Thật sự không sao sao?”

“Ừ. ” Anh nắm tay cô, nhàn nhạt lên tiếng.

“Đợi lát nữa đi ký túc xá thu thập đồ vật, cùng anh đi đến sống ở đường Bắc Nhạn.”

“A? Anh mang hành lý đến đây sao? Lần này sẽ ở bao lâu?” Mộc Miên nhịn không được dừng bước.

Lâm Mộ An quay đầu cô, mặt mày dưới ánh đèn mờ nhạt hết sức xinh đẹp xen lẫn ấm áp nhè nhẹ, bầu trời buồn tẻ như bị xua đuổi, lộ ra tia nắng.

Anh cong cong khóe miệng, nhợt nhạt cười, thanh âm ôn hòa như gió xuân.

“Đợi cho đến khi em muốn rời

nơi này.”

Mộc Miên là sau khi tắm rửa xong mới nhìn đến tin tức kia, lúc đó phòng khách vô cùng an tĩnh, tiếng điều hòa ầm vang rung động nhỏ nhẹ, cô mặc áo ngủ thoải mái rộng thùng thình, ngồi xếp bằng ngồi trên sô pha.

Trên màn hình hiện ra một tuyên bố.

Trên nền trắng, phông chữ đen tuyền trên đó đặc biệt rõ ràng.

Nó là từ weibo của Lâm Mộ An, được Triệu Địch, Hà đạo và blog chính thức của công ti chuyên tiếp.

—— Anh tuyên bố rời khỏi giới giải trí.

Khi Mộc Miên nhìn thấy nó, chuyện này đã ở trên hot search Weibo, cư dân mạng có thể nói là bùng nổ. Số lượt nhấp vào chủ đề đã vượt mốc 30 triệu và bình luận trên Weibo đạt tớ 150.000.

Mộc Miên thật lâu đã không chú ý tin tức trên mạng của anh, nhưng lần này lại nhịn không được click mở.

Toàn bình luận, đều là đau lòng không nguôi còn có khó lòng tin tưởng.

Không có người nào sẽ nghĩ đến, cũng không có người sẽ tin tưởng, một nam minh tinh đang nổi, sẽ ở chính thời điểm nổi bật nhất của anh lựa chọn rời khỏi giới giải trí.

Năm nay Lâm Mộ An nhận được ba bộ phim điện ảnh lớn còn có đại ngôn, chờ sang năm lúc các tác phẩm được công chiếu, địa vị của anh sẽ không thể lay động.

Fans quả cầu tuyết ngày càng lớn mạnh, thế nhưng người mà họ theo đuổi và tin tưởng lại sắp biến mất khỏi tầm mắt của họ mãi mãi.

Mộc Miên nhìn những bình luận đó, giữa những hàng chữ đều lộ ra bi thương, quả thực làm người đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Không hiểu sao, tâm trạng có chút nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.