Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 57




Sáng sớm, tia nắng mặt trời xuyên thấu tầng mây, nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên bên tai, người ngủ say trong chăn giật giật, sau đó mở mắt.

Trời xoay đất chuyển, chung quanh là bài trí quen thuộc lại xa lạ, Lâm Mộ An xoa xoa đầu ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đây là phòng khách phòng mình.

Anh nghi hoặc mà nhìn tấm chăn trên người, sau đó chợt phản ứng lại.

Ngày hôm qua đoàn phim liên hoan, các đại đầu tư đều tới, cho nên không thể từ chối, trong bữa tiệc bọn họ vẫn luôn chuốc rượu, Triệu Địch giúp anh chắn hơn phân nửa, nhưng cuối cùng vẫn uống say.

Chỉ có mấy nữ diễn viên may mắn thoát nạn.

Triệu Địch… Triệu Địch cuối cùng giống như cũng uống say.

Vậy là ai đưa anh trở về?!

Tối hôm qua bên tai giống như mơ hồ nghe được có giọng nữ?!

Lâm Mộ An mau điên rồi.

Anh lập tức cúi đầu xem xét quần áo trên người, sau đó miễn cưỡng buông lỏng một chút, lập tức cầm lấy di động trên bàn trà bấm số của Triệu Địch.

Đầu kia thật lâu mới nhấc máy, nghe giọng như là vừa mới tỉnh lại, Lâm Mộ An lập tức nhíu mày.

“Tranh thủ thời gian đi rửa mặt cho tỉnh đi!”

Một hồi tiếng xột xạt truyền đến, giọng của Triệu Địch khôi phục bình thường, “Hôm nay không phải được nghỉ sao! Sáng sớm em gọi tới làm gì!”

“Em hỏi anh, tối hôm qua là ai đưa em về?!”

“A…”

Đề cập đến vấn đề này, Triệu Địch cũng có chút mơ hồ, anh nhíu mày nghĩ nghĩ.

Hình như tối hôm qua một đám người đoàn phim bọn họ kết bạn về khách sạn, sau đó tới trước cửa phòng của anh, sau đó… Bọn họ liền tách ra.

“Anh, anh với em cùng nhau trở lại khách sạn!” Anh thề son sắt bảo đảm, ý đồ giấu đầu lòi đuôi.

“Ừ, sau đó làm sao em trở về phòng đâu?”

“Cái này… Cái này anh cũng không nhớ quá rõ…” Triệu Địch chột dạ mở miệng.

Lâm Mộ An đau đầu xoa xoa thái dương, hít sâu một hơi, đáy mắt đờ đẫn.

“Triệu Địch, em không hy vọng loại tình huống này lại xuất hiện lần thứ hai.”

Tửu lượng của anh không tốt lắm, uống hơi nhiều một chút liền sẽ mất đi ý thức, ngày hôm sau tỉnh dậy cái gì cũng không nhớ rõ.

Nếu, giả thiết nếu, trong đoạn thời gian đó anh làm cái gì thực sự có lỗi với Mộc Miên, chỉ sợ chết cũng không đủ để tạ tội.

Giới nghệ sĩ ngư long hỗn tạp, mà gương mặt này của anh lại sinh ra ấn tượng tốt đối với không ít người, thậm chí mỗi lần khi mới gặp nữ diễn viên khác, trong mắt tất cả các cô như có ánh sáng chói lóa.

Lâm Mộ An thực phản cảm, bởi vậy ngoại trừ đóng phim anh sẽ không bao giờ có tiếp xúc khác với con gái.

Càng miễn bàn đến tình huống xảy ra sau khi say rượu.

Anh ngồi ở đó, nỗ lực tìm lại ký ức tối qua, trong đầu trước sau như một chỉ có loáng thoáng một giọng nữ, cái khác đều không nhớ nổi.

Đầu óc đau đớn như muốn nổ tung, anh mở di động ra, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp chung trên màn hình, đáy mắt tối đen giảm đi một chút, tâm tình miễn cưỡng dịu xuống.

Click vào góc phải để tìm đến dãy số quen thuộc, quay số, giây lát, tiếng đô đô vang lên, cùng lúc đó, tiếng chuông quen thuộc từ phòng ngủ truyền ra.

Lâm Mộ An: “……”

Anh dừng hai giây, lập tức xoay người bước xuống, để chân trần chạy tới trước phiến cửa kia, đẩy ra, trên giường đang nằm một hình bóng quen thuộc.

Cho dù chăn bao lấy hơn phân nửa khuôn mặt của cô, Lâm Mộ An liếc mắt vẫn có thể nhận ra cô.

“Miên Miên!” Anh khó có thể tin mở to hai mắt nhìn kêu lên.

Lông mi Mộc Miên run rẩy hai cái, mơ màng tỉnh lại, ký ức nháy mắt quay lại, cô dụi mắt, ôm chăn ngồi dậy.

Rũ mắt, thấp thấp, lên tiếng, “Ừ…”

“Em tới đây khi nào?!” Tâm tình Lâm Mộ An có chút kích động lại có chút phức tạp, còn trộn lẫn chột dạ không nói rõ.

Mộc Miên duỗi tay, đem sợi tóc trên trán vắt sau tai, ngước mắt, bình tĩnh mở miệng: “Vào lúc có một cô gái xa lạ đang cho anh uống nước hồi tối hôm qua.”

Tựa như một đạo sét đánh giữa trời quang, Lâm Mộ An cứng còng ở nơi đó, ánh nắng chói chang ngày hè, anh như rơi vào động băng, hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, nhắm thẳng vào cơ thể.

Anh nuốt nuốt nước miếng, thanh âm khô khốc khàn khàn.

“Miên Miên ——”

“Anh…”

Anh uống say? Nhớ không rõ? Đoàn phim liên hoan? Này hết thảy nói ra toàn bộ đều như là lấy cớ.

Lâm Mộ An mím môi, rũ mắt xuống thấp thấp xin lỗi.

“Thực xin lỗi…”

“Về sau anh sẽ không bao giờ uống say nữa”

Nói xong, không khí vô cùng an tĩnh, anh đứng ở cửa, tay còn đặt ở tay cầm, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, như một đứa trẻ phạm lỗi.

Ánh mắt Mộc Miên dừng lại ở trên chân anh, anh không mang dép, bàn chân trắng nõn trực tiếp dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, đầu ngón chân bất an khẽ nhúc nhích.

“Anh mang dép vào trước đi”, cô nói.

Khi Lâm Mộ An đi vòng ra phòng khách mang dép rồi quay lại, Mộc Miên đã xuống giường bắt đầu rửa mặt, anh ở cửa phòng tắm chần chừ hai cái, cuối cùng vẫn sợ hãi tiến lên ôm lấy cô.

Đôi tay anh ôm chặt eo cô, Lâm Mộ An nhẹ nhàng đem đầu vùi vào cần cổ cô, tinh tế ngửi.

Hương chanh quen thuộc, anh nhịn không được nhẹ nhàng cọ cọ.

“Miên Miên…”

“Anh rất nhớ em.”

Mộc Miên phun bọt biển trong miệng ra, từ trong gương liếc mắt nhìn anh, cúi đầu, rửa mặt.

Skincare xong, Mộc Miên rửa tay, sau đó lấy khăn lông lau khô, gỡ đôi tay bên hông kia ra.

“Đi tắm rửa nhanh đi, một thân mùi rượu.”

Lâm Mộ An cắn cắn môi, yên lặng đi lấy quần áo.

Tắm rửa xong đi ra ngoài, phòng bếp đã vang lên chiên trứng xèo xèo, anh ngồi vào bàn ăn, lưng thẳng tắp, đôi tay ngoan ngoãn đặt ở đầu gối.1

Mộc Miên bưng mâm ra tới, mắt nhìn dáng ngồi của anh, không tỏ ý kiến.

Hai người an tĩnh ăn xong bữa sáng, Lâm Mộ An lập tức ân cần đứng dậy thu thập bát đĩa vài phòng bếp.3

Mộc Miên ngồi trên sô pha mở TV phòng khách lên, bấm qua bấm lại vài đài, cuối cùng lại thiếu hứng thú nên tắt đi.

Cô nhìn bóng dáng trong phòng bếp kia, nghĩ nghĩ, lấy di động ra.

Trên màn hình người kia cười giống như đứa ngốc, lại thường thường kéo góc áo biểu tình giận dữ, cuối cùng lúc anh than thở khóc lóc hát bài Cảu thìa nhỏ, Mộc Miên khống chế không được cười đến ngã trước ngã sau.1

Cô gắt gao che miệng lại, e sợ phát ra một tia thanh âm.

Chờ khi Lâm Mộ An rửa chén xong đi ra tới, chỉ nhìn thấy bả vai Mộc Miên run rẩy không ngừng, ngẫu nhiên truyền ra một hai tiếng nức nở, trái tim anh nhảy dựng, lập tức vội vàng chạy qua.

“Miên Miên!”

“Em đừng khóc, anh sai rồi, về sau anh không uống rượu nữa!”

Mộc Miên nghe tiếng, lập tức ân tắt màn hình, ngẩng đầu, vẻ mặt không thể hiểu được nhìn chằm chằm anh.

“Anh…” Lâm Mộ An nghẹn họng.

“Anh cho rằng em đang khóc…”

“Chẳng lẽ em không nên khóc sao?” Mộc Miên hỏi lại.

“Thức đêm giải quyết cho xong công việc trong tay mua vé máy bay muốn tạo bất ngờ cho bạn trai, kết quả lại phát hiện hắn lại cùng một nữ nhân một mình một phòng ——”

“Em lúc ấy có phải nên lập tức mua vé trở về sau đó chúc các ngươi đêm xuân vui vẻ?”

“Miên Miên ——”

Vẻ mặt anh tức khắc tràn ngập bi thương, trong mắt bắt đầu tràn ngập sương mù, ánh mắt trông mong nhìn cô, sau đó đem mặt chôn vào lòng bàn tay của cô, thanh âm nhẹ nhàng truyền ra.

“Em đừng nói nói như vậy, anh rất khổ sở.”

“Ngày hôm qua là đoàn phim liên hoan, người đầu tư đều ở, bọn họ kính rượu với anh, lại không thể từ chối, Triệu Địch giúp anh chắn hơn phân nửa, cuối cùng hai người tụi anh đều uống nhiều quá.”

“En biết đấy, tửu lượng của abh không tốt, người trong đoàn phim toàn bộ mơ màng hồ đồ cùng nhau trở về khách sạn, từng người về phòng, anh cũng không biết được là ai đưa anh vào…”1

Mộc Miên rũ mắt, đầu của anh chôn ở trong lòng bàn tay cô, thấp giọng giải thích, mái tóc sẫm màu mềm mại, cọ qua cổ tay cô, nổi lên một trận tê dại.

Như là cọ vào trái tim cô.

Anh còn đang lo lắng giải thích.

“Không có lần sau đâu Miên Miên, nhất định sẽ không có.” “Em tin tưởng anh…”

“Ừ, em tin anh.”

Cái đầu chôn ở lòng bàn tay cô chợt nâng lên, Lâm Mộ An kích động nhìn chằm chằm cô, chóp mũi hồng hồng, hốc mắt cũng hồng hồng, đáy mắt vui sướng nhảy nhót như là muốn bay ra.

Anh gắt gao nắm tay cô, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Loại cảm giác được tha thứ này, giống như là nháy mắt được cứu rỗi, áp lực khủng hoảng cả người hóa thành hư không, bay bổng như là muốn bay lên trời.

“Miên Miên ——”

“Ừ.”

“Anh yêu em.”

Ba chữ này tự nhiên buột miệng thốt ra, trong lúc nhất thời hai người đều sửng sốt, bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc không biết tên ở trong đó lan tràn.

Thật lâu khó có thể dời đi tầm mắt.

Giật mình tỉnh lại, Lâm Mộ An lấy tốc độ mắt thường có thể thấy, trên má nổi lên chút hồng nhạt.

Vẫn là Mộc Miên phản ứng lại trước.

Cô cong khóe miệng, ý cười đáy mắt nhẹ nhàng, lộng lẫy sáng chóa.

“Em cũng yêu anh.”

Giữa trưa, Mộc Miên phân phó Lâm Mộ An kêu Triệu Địch qua đây, nói rằng làm một bàn đồ ăn, mời anh ăn cơm, mà Triệu Địch ở một khắc biết được Mộc Miên qua đây, nháy mắt sợ tới mức hồn phi phách tán.

Anh ở trong điện thoại kinh hoảng thất thố, “Trời ạ, các em vẫn tốt chứ, không có phát sinh hiểu lầm nào chứ, anh đây đúng là tội nhân thiên cổ mà!”

Lâm Mộ An còn không kịp trả lời, anh lại tự mình lải nhải.

“Chết rồi chết rồi cái này muốn xong rồi.”

“Vạn nhất các em bởi vì anh chia tay, em khẳng định sẽ đem nồi ném lên trên đầu anh, sau đó yêu cầu đổi người đại diện…”

“Hà đạo nhất định sẽ nổi trận lôi đình, anh sắp thất nghiệp…”

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ ——” “Câm miệng, qua đây.” Lâm Mộ An không có hứng nghe, bang một tiếng cúp điện thoại.

Trên bàn cơm màu trắng ngà, đồ ăn tản ra nhiệt khí, mùi hương nhè nhẹ nhắm thẳng trong mũi tỏa ra, Triệu Địch nhìn chằm chằm mặt bàn, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

“Trong khoảng thời gian này, Triệu ca vất vả rồi.” Mộc Miên mỉm cười, cầm đũa gắp đùi gà bỏ vài trong chén cho anh.

“Không vất vả không vất vả”, Triệu Địch sợ hãi, liên tục xua tay.

Mộc Miên lại cực lực hàn huyên, thái độ thân thiết ngữ khí chân thành tha thiết, làm người cảm thấy thoải mái.

Trong lòng Triệu Địch khó khăn lắm mới giãn ra vài phần, vừa mới chuẩn bị bắt đầu động đũa ăn cơm, bên tai lại truyền đến thanh âm của cô, ngữ điệu vẫn giống như vừa rồi, nhưng nháy mắt lại làm cho anh phải dừng tay.

“Chỉ là hy vọng Triệu ca về sau chú ý nhiều hơn một chút, đừng xuất hiện sự việc như tối hôm qua nữa.”

“Rốt cuộc làm một người đại diện đủ tư cách, đầu tiên chính là phải bảo đảm an toàn của nghệ sĩ.”

“Ai cũng không biết dưới cái loại tình huống này, cuối cùng sẽ phát sinh cái gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.