Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 107: Trở về




Đối mặt với nghi vấn của nàng, Hoàng Phủ Tế Tuyết không thể trả lời, nàng chỉ biết đây là thứ Hoàng Phủ Tễ Nguyệt thích nhất, theo nàng ta rơi vào trong hồ, sâu xa lại có một cố lực lượng làm cho Liễu Nha tìm được nó ở trong hồ.

Có phải là tín vật của Ngự kiếm sơn trang hay không chỉ có thể tự mình đi một chuyến tới Ngự kiếm sơn trang mới biết được.

Trời lạnh, bông tuyết rơi đầy, trên mặt tuyết toàn là dấu chân.

Hà hơi cho nóng, lúc nắm chặt tay nam tử Liễu Nha mới tin chắc Kim Minh vẫn còn tồn tại. Kim Minh hái một bông hoa cắm lên búi tóc cô gái, hắn mím môi cười cười, nụ cười hết sức đơn thuần, không biết tại sao nàng lại nhớ đến tiểu Nhật, trước kia hắn cũng ở chỗ này nhìn nàng, cười xinh đẹp, nhưng hôm nay trước mắt chỉ là một nửa của Kim Minh.

Nàng rũ mắt, khóe môi nhúc nhích, ánh mắt có chút né tránh.

Trong nháy mắt Kim Minh cảm nhận được có gì đó thay đổi, hắn bây giờ không phải là cường giả mà là một con rối, lúc nào cũng có thể bị Kim Lang cắn nuốt. Hắn ta vẫn trú ngụ trong thân thể mình, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, ngay cả lúc mình tỉnh dậy cũng không thể tha thứ, huống chi… Hắn thu hồi cánh tay, khẽ thở dài một hơi.

Không ngờ tiếng thở dài vẫn lọt vào tai Liễu Nha, nàng ngẩn ra, bản năng nhìn hắn, ánh mắt nam tử cô độc, hết sức vô dụng, nàng mím môi ôm chặt lấy nam tử.

Nàng không bài xích hắn, mà là bài xích ác ma trong lòng hắn.

Đêm trước năm mới, thân thể nàng mới tốt hơn một chút, U Dạ La mang hai vạn quân về nước, còn mang theo một tin tức khiến mọi người khiếp sợ, Thái tử Hách Diệp dẫn theo hai mươi vạn tướng sĩ vượt qua sông Lưu Sa đang bị đóng băng, vượt qua biên giới, vây hãm ba tòa thành trì, trước mắt đóng quân tại thành Dương quan. Đồng thời Tiên Nô lấy lý do Kim Lang vương giết hại công chúa Tiên Nô, cùng Đại Hách kết minh, từ phía Bắc xuất quân, chiếm hai tòa thành trì, người lãnh binh là Thái tử Tiên Vu.

Đại điện nghị sự, các đại thần đầy lo lắng. Hoàng Phủ Nam bởi vì cái chết của Hoàng Phủ Xa Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng, cúi đầu không nói câu nào, chỉ có Mộ Dung Dẫn và U Dạ La hai người không ngừng thương lượng đối sách.

“Hoàng thượng, Đại Hách và Tiên Nô xâm phạm biên giới, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, nhưng không biết Thái tử Tiên Vu không phải vẫn ở trong Ngọc Hoa cung hay sao, làm sao…” Mộ Dung Dẫn hoài nghi tình báo quân sự.

Ánh mắt Kim Minh tối sầm, nhỏ giọng phân phó Mạc Tang, một lúc sau người hầu của Tiên Vu được mang tới đại điện, hắn đứng nghiêm trong điện, thấy Kim Minh cũng không quỳ.

“Hoàng thượng, không thấy Thái tử Tiên Vu ở Ngọc Hoa cung, chỉ có thị vệ này, sợ rằng…” Mạc Tang mở miệng.

Kim Minh nhíu mày, ánh phát lóe sáng. Từ ngày đó, trong Ngọc Hoa cung vẫn truyền đến tin tức Thái tử bệnh nhẹ, hôm nay xem ra là Kim thiền thoát xác.

Kim Huy đứng đầu các vị đại thần cũng nhíu mày, như có điều suy nghĩ, ánh mắt liếc Kim Minh một cái, trong lòng kinh ngạc, Ngọc Triệt chết, tin tức đã bị hắn phong bế rất chặt, làm sao có thể lộ? Trừ khi… Hắn lạnh lùng cười một tiếng, trừ khi có người cố ý.

“Hoàng thượng, hôm nay Tiên Nô muốn báo thù cho công chúa, tinh thần dâng cao, không thể khinh thường, Đại Hách nhân cơ hội đánh, Đại Hách từ lâu đã nhìn chằm chằm vào chúng ta, chắc chắn có chuẩn bị mà đến, xem ra chiến tranh là khó tránh khỏi” Vẻ mặt U Dạ La hết sức nặng nề.

Ngọc Triệt chết đi là lý do tốt nhất cho Tiên Nô, hơn nữa chuyện Kim Minh bị Kim Lang khống chế đã phơi bày cả thiên hạ đều biết, hiện tại mọi người đều lo lắng, các vị đại thần cũng đối với tin đồn này nửa tin nửa ngờ.

Kim Minh cau mày, hiểu được tình thế ngàn cân treo sợi tóc của Kim Lang vương triều, hắn đưa mắt nhìn Kim Huy vẫn không nói gì, Kim Huy cảm nhận được ánh mắt nhìn mình nhưng không ngước mắt nhìn lại.

Hắn không biết người ngồi đó là Kim Minh hay là Kim Lang vương.

Cảm nhận được sự lạnh nhạt của Kim Huy, Kim Minh từ từ ra lệnh: “U tướng quân, ngươi dẫn theo mười vạn tướng sĩ đến thành Dương quan, ngăn Đại Hách xâm chiếm, còn về phía Tiên Nô…” Kim Minh như có điều suy nghĩ, trong triều còn có ai có thể đảm đương? Cuối cùng hắn cắn răng: “Trẫm tự mình lãnh năm vạn binh, chặn Tiên nô”

Lời nói vừa dứt, Kim Huy ngẩng đầu nhìn. Nam tử ngồi ngay ngắn trên Long ỷ vẻ mặt nặng nề, khuôn mặt buồn bã. Trong lòng hắn vừa động, bước chân ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, Thần đệ có thể tiến cử một người, Nhung Thiên, hắn có thể mang năm vạn tinh binh ngăn chặn Tiên Nô, còn Hoàng thượng, người phải trấn giữu Lang Thành, có lẽ còn có chuyện quan trọng hơn cần Hoàng thượng tự mình làm lấy”.

Kim Minh thở phào một cái, Kim Huy không vứt bỏ hắn. Hắn gật đầu một cái, đồng ý với lời đề nghị của Kim Huy.

Ban đêm, Kim Minh vẫn không hồi cung, Liễu Nha nghe được tin Đại Hách và Tiên Nô cùng xâm lược, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Nàng chuẩn bị mấy ngày nữa đến Ngự kiếm sơn trang, nhưng chuyện xảy ra lúc này làm cho nàng trở tay không kịp.

“Nguyệt Mi, mang ta đến Minh điện” Mặc Trạc nhận binh đi tiền tuyến, bây giờ người có thể thương lượng chỉ còn mỗi Kim Huy.

Nguyệt Mi vâng lời, cẩn thận đỡ nàng ra cửa, đi hai bước Liễu Nha liền cảm thấy lúc trước luôn mệt mỏi, hiện tại ngày ngày đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao, thân thể đã sớm khỏe mạnh, không cần Nguyệt Mi đỡ, bước chân đi nhanh về phía trước. Nguyệt Mi lo lắng nhưng cũng chỉ có thể chạy phía sau.

Minh điện, bên trong thư phòng, Kim Huy nhìn bản đồ trên bàn, cúi đầu suy nghĩ.

“Vương gia, Thanh phi nương nương đã đến” Nhung Thiên đi rồi, có người đến thay thế làm thủ lĩnh thị vệ.

“Mời nàng vào” Kim Huy vội vàng nói.

Liễu Nha đi vào, nhìn bản đồ ba nước trên bàn trong lòng thở phào nhẹ nhóm, hiện tại nàng sợ nhất là hắn cũng bỏ mặc Kim Minh.

“Rốt cuộc hắn muốn gì!” Câu nói của Kim Huy làm cho lòng nàng trầm xuống.

Hắn lạnh lùng nhìn Liễu Nha, chán nản cười cười, từ lúc nghe được tin tức Đại Hách và Tiên Nô cùng nhau tiến cung, hai ngày nay hắn không thể nào yên giấc.

“Huy, không phải như vậy!” Liễu Nha vội vàng mở miệng giải thích.

“Không đúng? Thanh Thanh, hiện tại ngươi còn tin tưởng hắn sao? Ngươi khẳng định trong người hắn tồn tại người khác sao? Có lẽ… Có lẽ hắn vốn là một người, nhưng hắn đang diễn trò cho chúng ta mà thôi, chơi đùa chúng ta như tên ngốc, vây quanh hắn, cho chúng ta một kích trí mệnh, sau đó làm như người vô tội, không liên quan đến hắn, hắn bị lợi dụng? Thanh Thanh, hắn là vua một nước, trên người hắn gánh vác không chỉ một người, mà là hàng vạn sinh mạng của Kim Lang vương triều” Kim Huy càng nói càng kích động, buồn bực mấy ngày nay toàn bộ đều bộc phát.

Bởi vì chuẩn bị vội vàng, bởi vì quốc sư lên tiếng,vì truyền thuyết Kim Lang, tinh thần người dân Kim Lang vương triều dao động, hai ngày ra đều truyền đến tin tức bại trận, mắt thấy ranh giới biên giới dần nhỏ lại, nhưng hắn vẫn không tin tưởng nam tử ngồi trên ghế rồng.

Liễu Nha nhìn ánh mắt bi thương của nam tử, hàng lông mi kịch liệt run rẩy, khó khăn lên tiếng: “Ta tin, ta tin hắn là Kim Minh lương thiện”

Kim Huy nhắm mắt lại, Nha Nha, tại sao ngươi lại tin hắn, mà không nguyện ý tin tưởng ta một lần?

Hơi nhếch môi, sắc mặt trắng bệch, khóe môi Liễu Nha run run, nhỏ giọng: “Huy, hôm nay ta tới đây chính là hy vọng ngươi có thể giúp ta, ta muốn mang Kim Minh rời khỏi đây”

Hai mắt Kim Huy mở to, nhìn nàng kinh ngạc: “Rời đi?”

“Không sai, đến Ngự kiếm sơn trang, nhưng ngươi cũng biết Kim Minh bị người kia khống chế, ta không chắc trên đường đi hắn có chạy trốn hay không, Huy, giúp ta đem Kim Minh trói lên xe ngựa, phải người đắc lực đi theo ta, ta nhất định sẽ giải được Huyết chú trên người hắn” giọng nói kiên quyết, lộ ra sự kiên nghị.

“Nhưng…” Kim Huy ngẩn ra, bắt cóc Hoàng thượng, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có.

“Không phải ngươi nghĩ rằng giờ phút này Kim Minh ở trong cung sẽ an toàn hơn hay sao? Huy, không phải ngươi muốn nhìn thấy thảm kịch lần nữa xảy ra chứ?” Liễu Nha mở miệng, nàng hiểu chiến tranh bộc phát đối với Kim Lang vương triều mà nói là cơ hội tốt. Nàng sẽ không để cho Kim Lang vương triều bị hủy trong tay Kim Lang vương, nàng không muốn cho Kim Minh gánh thêm tội yêu nghiệt.

Kim Huy gật đầu, hắn không phải sợ nhất là cái này, mục đích của Kim Lang vương đã rõ, hắn chính là muốn Kim Lang vương triều bị diệt vong.

Sáng sớm bên ngoài hoàng cung, một chiếc xe ngựa đơn giản từ từ tiến về Lang thành. Trên xe ngựa, Liễu Nha nhìn Kim Minh bị điểm huyệt trói lại, hốc mắt ướt lên.

Nam tử nhìn cô gái rơi lệ, lắc đầu: “Nha Nha, là ta cam tâm tình nguyện, không cần đau lòng, thật ra thì, nàng không cần phải làm như vậy, mặc dù hắn không phải là ta, nhưng ở trong người ta, mọi chuyện là trách nhiệm của ta!”

Gần tới biên quan, có thể nhìn thấy dân chúng chạy trốn vì chiến tranh, mỗi một lần nhìn thấy cảnh này, lòng nàng lại càng nặng nề. Kim Lang vương triều liên tục thua, đã lui về trong biên giới, vì không muốn đưa tới những phiền toái không cần thiết, Liễu Nha cởi dây thừng cho Kim Minh, nhưng vẫn điểm huyệt đạo của hắn. Ngày ngày, nàng mang theo hắn đi đến một trấn nhỏ nơi vùng biên giới, bên trong hoang vu, hết sức trống trải.

“Tiểu thư, đã tới Uyển thành, sắp tới Ngự kiếm sơn trang rồi” Mạc Tang cải trang thành thị vệ, mở miệng.

“Uyển thành?” Liễu Nha ngẩn ra, vén màn che lên, chốn phồn hoa ngày xưa đã không còn, quán rượu mọc như rừng, quán đánh bạc, thanh lâu đều dỡ biển, ngay cả bán nô lệ cũng không còn dấu vết.

“Tiểu thư, hình như có một khách sạn chuẩn bị khai trương, chúng ta có nên vào đó nghỉ ngơi một chút không?” Mạc Tang ở bên ngoài mở miệng.

Liễu Nha nhìn sắc trời, trời dần tối, một chút ánh sáng ở chân trời, thật lâu cũng không biến mất. Suy nghĩ một chút, Liễu Nha gật đầu một cái, bảo Mạc Tang dừng lại, vì không muốn bị chú ý, nàng che mũ kín đầu cho Kim Minh, che màu tóc vàng và ánh mắt màu xanh bắt mắt của hắn.

Vừa mới vào ngồi, tiểu nhị tiến lên chào hỏi, “Khách quan mời vào bên trong, mời vào”

Tìm một chỗ ngồi kín đáo,để Kim Minh ngồi quay lưng lại với cửa, Liễu Nah ngồi cạnh hắn, lựa chọn một ít món ăn, Mạc Tang và thị vệ khác canh giữ hai bên.

“Lão Vu, có mặt hàng mới sao?” Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng người, sau đó một thương nhân đi vào, ngênh ngang nhìn vào Liễu Nha.

“Dụ đại gia, bây giờ là lúc nào rồi, tại sao ngài lại tới vào lúc này?” Chưởng quỹ tên gọi là Lão Vu lập tức tiến lên, mở miệng nói.

“Hiện tại vẫn chưa đến buổi tối, không phải ngài không biết buổi tối ở đây không an toàn sao? Quân đội Đại Hách thường xuyên ra ngoài giết người cướp của” Hán tử lên tiếng. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, từ trong đám bụi mù, một đội nhân mã bống nhiên phi tới.

Cầm đầu là một nam tử thân cao chín thước, đai lưng màu bạ, mang theo đao hình bán nguyệt, bộ quần áo màu đen sát người càng tôn thêm vóc dáng hoàn mỹ của hắn, râu quai nón, làn da màu mạch nha lại làm cho hắn thêm mấy phần ngỗ ngược, đôi mắt sáng quắc lại làm cho người ta liên tưởng đến con Hùng ưng vô cánh giữa sa mạc.

Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua nhóm người Liễu Nha, chân mày hơi nhíu lại.

Mạc Tang nắm chặt hàn kiếm, Liễu Nha ra hiệu cho hắn bình tĩnh chớ nóng vội.

Hán tử kia gọi là Dụ Thái Minh, hôm nàng bị biến thành nô lệ bán đi đã từng nhìn qua chủ nô, xem ra chiến tranh làm cho việc làm ăn của hắn không tốt lắm, vì vậy mới mở khách sạn xuống tay, không biết hôm nay vì sao lại gấp gáp như vậy, không đợi cho khách đi ngủ đã không kiên nhẫn được mà hành động.

Chỉ cần không đánh chủ ý tới Kim Minh, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Dụ Thái Minh ưỡn chiếc bụng to, đi tới trước đội nhân mã, nói nhỏ cái gì với nam tử mặc áo đen, người nọ nhìn Liễu Nha, quan sát một chút liền gật đầu.

Sau đó Dụ Thái Minh xoay người, đi tới trước mặt Liễu Nha: “Tiểu nương tử, ta nhìn ngươi thật quen mắt, mau xưng tên, để bản đại gia nhìn một chút, có phải là đầy tớ thất lạc của ta hay không?”

Không đợi Liễu Nha mở miệng, Mạc Tang và thị vệ khác đã thiếu kiên nhẫn, hàn kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng đánh về phía Dụ Thái Minh, không nghĩ tới vóc người như hắn nhưng rất linh hoạt, như con diều lật lên lật xuống, sau đó cánh tay duỗi ra bắt được áo choàng của Liễu Nha.

Liễu Nha ngẩn ra, không nghĩ tới hắn lại giảo hoạt như vậy, thân thể khẽ cong, mặc cho hắn kéo áo choàng, không sợ hãi chắn trước mặt Kim Minh.

Không bắt được người mà chỉ bắt được áo choàng, Dụ Thái Minh có chút thất vọng, tức giận, hắn vứt áo choàng đỏ trên mặt đất, thân thể lắc lư một cái, lại tiếp tục tấn công.

Phía sau hắn, những người cưỡi ngựa như sơn tặc nhàn nhã huýt sáo, không ngừng nghị luận bản lĩnh của Liễu Nha.

Mạc Tang và thi vệ che chở công kích của Dụ Thái Minh, để Liễu Nha có cơ hội mang Kim Minh chạy trốn, nhưng Kim Minh bị điểm huyệt đạo, nàng không đỡ được hắn, chỉ có thể cảnh giác nhìn Mạc Tang và Dụ Thái Minh so chiêu.

Đao quang kiếm ảnh, Mạc Tang hai người khó phân thắng bại, dần dần nhảy ra khỏi khách sạn, đợi lúc nàng ý thức được nguy hiểm trước mặt nàng có người chợt lóe, thủ lĩnh đội nhân mã rút đao ra khỏi vỏ, đâm về phía Kim Minh.

“Đừng” Liễu Nha hét to một tiếng, bàn tay nhỏ bé đỡ kiếm, máu tươi chảy ra, chảy dọc theo kiếm của nam tử.

Nam tử ngẩn ra, không nghĩ tới nàng lại lấy tay đỡ đao, đành rút kiếm về.

Liễu Nha bị đau hô lên một tiếng, loảng xoảng, nhẫn Phượng trong ngực rơi xuống, lăn tới trước mặt nam tử.

Kim Minh đưa lưng lại nên không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên chân mày nhíu lại, muốn dùng nội lực phá giải huyệt đạo. Bất chợt cánh tay bị Liễu Nha kéo lấy, “Không nên” Nàng nói, ánh mắt như cầu xin, sắc mặt tái nhợt.

Nàng thà để chính mình bị thương chứ không muốn hắn cứu nàng? Trong lòng Kim Minh đau đớn cùng tổn thương.

“Không phải như vậy, chàng biết ta sợ điều gì, không nên suy nghĩ bậy bạ” Liễu Nha cắn môi, dần dần ngửi được mùi máu tanh. Nàng kiên trì đứng dậy, lạnh lùng nhìn nam tử áo đen.

Nam tử áo đen nhìn nhẫn Phượng rơi xuống đất, ánh mắt có chút chần chờ, khóe môi nhếch lên, nhặt nhẫn, như có điều suy nghĩ nhìn Liễu Nha.

Cô gái kiên trì đứng trước mặt hắn, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, không biết qua bao lâu nàng mới ngửa đầu: “Đến đây đi, các ngươi muốn chém muốn giết cứ làm ta sẽ không khuất phục”

“Ngươi không phải là Tố Cầm?” Nam tử đột nhiên lên tiếng.

Liễu Nha ngẩn ra, nhìn hắn, hắn quen biết Tố Cầm? “Ngươi là người Ngự Kiếm sơn trang?” Liễu Nha hỏi hắn.

Hắn gật đầu một cái: “Ta là Lưu Quần của Ngự kiếm sơn trang, Lưu quản gia là cha ta”

Liễu Nha ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới quản gia già trong miệng Lão phu nhân.

“Cô là Liễu Nha cô nương?” Ánh mắt Lưu Quần tối sầm.

Liễu Nha ngẩn ra, gật đầu một cái.

“Vậy thì tốt rồi, Thiếu chủ vẫn tìm cô nương, tốt nhất cô nương nên theo chúng ta trở về” Lưu Quần nhướng mày.

Liễu Nha cắn môi, không phản kháng, nàng quả thật muốn đi Ngự kiếm sơn trang, còn Ngự Phong, nàng đều sẽ phải đối mặt.

“Ngươi không được gây tổn thương cho đám người Mạc Tang” Liễu Nha mở miệng, có chút lo lắng.

Xa xa còn vang đến tiếng đánh nhau.

“Yên tâm đi, lúc đầu vì cho rằng cô là Tố Cầm mới bảo Dụ Thái Minh động thủ” Nam tử cười lạnh một tiếng, đặt ngón tay lên môi huýt gió một tiếng.

“Được rồi, ta đã thông báo cho Dụ Thái Minh, hắn sẽ mang hai người họ đến Ngự kiếm sơn trang” Lưu Quần cười nhạt, nhưng thái độ vẫn còn khách khí, xách đèn lồng đi trước dẫn đường, đi về phía Ngự kiếm sơn trang.

Đợi đến được Sơn trang thì đã là nửa đêm, cửa son mở ra, lòng Liễu Nha không kìm được mà treo lên. Lần này trở lại nàng dùng thân phận gì nhờ hắn? Nàng vĩnh viễn không thể quên được nàng là vợ đã bái đường thành thân với Ngự Phong.

An bài Kim Minh ở tiểu Lâu, Lưu Quần dẫn nàng đi gặp Ngự Phong.

Giày cao cổ màu trắng đạp trên mặt đất, chiếc váy màu hồng theo ngọn gió bay lên, mái tóc dài như suối, ở trong bóng đêm Liễu Nha như một tinh ling, cùng tâm trạng lo lắng bất an từ từ bước lên bậc thang, đưa mắt nhìn lên trời, tuyết rơi không hay biết, rơi trên đầu vai nam nhân đang đứng trong đình.

Tròng mắt màu xanh đen không nhìn ra một tia cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái.

Liễu Nha cảm nhận được ánh mắt của nam tử, mọi thứ trước kia thoáng qua trong đầu, nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn hai người không biết nói gì, cho đến khi ánh mắt nam tử nhìn vào cánh tay bị thương của nàng, trong nháy mắt lóe lên sự đau lòng, không vui nhíu mày.

Lưu Quần đứng sau lưng lập tức quỳ trên mặt đất: “Xin thiếu chủ tha tội, vết thương trên người cô nương là do thuộc hạ gây ra”

Chân mày nam tử càng nhíu sâu hơn, ánh mắt xanh đen dâng lên sự khát máu, nhưng vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Liễu Nha ngẩng cao đầu nhìn nam nhân, nàng tự nói với mình hiện tại nàng đến đây vì Kim Minh, vì Kim Lang vương triều, mà nam tử trước mặt là đối tượng giao dịch của nàng, không bao giờ trở thành kẻ địch nữa.

Cuối cùng Liễu Nha cũng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Ngự Phong trang chủ, đã lâu không gặp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.