Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 33: 33: Dám Không





Vẻ mặt Trình Kiêu bình tĩnh, thản nhiên nói: “Xem tiếp đã.”
Lôi Hồng Húc gật đầu, đảo mắt nhìn như trông thấy thằng ngốc: “Vẫn chưa đến phút cuối, kích động cái gì chứ?”
Lý Ngôn cười lạnh nói: “Để xem mạnh miệng được bao lâu, giờ đã cắt tận hai phần ba, nếu có gì đó thật thì phải thấy từ lâu rồi.”
“Lục, đại lục, đại lục rồi!”
Lý Ngôn vừa dứt lời đã thấy có người hô lên.
Vào giờ phút cuối cùng, khối nguyên thạch kia đã ra lục, hơn nữa còn là đại lục.
“Sao lại thế được!” Lý Ngôn trợn mắt há mồm.
Bàn tay Lưu Tào Khang cũng âm thầm nắm chặt, nhìn cảnh ấy với vẻ khó tin cực kỳ.
“Đây, đây đúng là trái với lẽ thường!” Tôn bán tiên cũng thốt lên đầy khiếp hãi.
Miệng Lôi Hồng Húc cũng há hốc, ngơ ngác nhìn thợ mài nguyên thạch.
Nguyên thạch đã bị cắt gần hết, đó là một viên đế vương xanh.
Tuy chỉ là một viên nhỏ chừng quả trứng chim nhưng chắc chắn nó là một thứ vô giá.
Người chủ trì thấy vậy cũng ngây ra giây lát rồi bỗng hô lên: “Phồng, phồng to rồi! Xin chúc mừng vị khách này!”
“Lần trước có người bán một viên đế vương xanh cực phẩm giá 300 tỷ, viên này còn to gấp đôi viên đó, ít nhất phải 600 tỷ!”
“Hừ, 600 tỷ? Anh coi thường giá trị của đế vương xanh cực phẩm quá rồi đó.

Tuy nó chỉ to gấp đôi viên trước đây nhưng giá cả ít nhất phải gấp năm lần!”

“Ý anh là… 1500 tỷ?”
“Ừ, nếu nó được gia công bởi bàn tay của thợ kim hoàn thì giá trị còn có thể tăng gấp đôi nữa!”
“Trời ạ, tên nhóc này lời to rồi!”
Lôi Hồng Húc vui đến mức suýt thì chảy nước miếng, điếu xì gà trong tay cũng rơi xuống đất vì kinh ngạc.
“Ha ha ha, đế vương xanh cực phẩm! Ha ha ha…”
“Lý Ngôn, cái đồ ngu xuẩn, nhìn rõ chưa? Phục chưa!” Chỉ có thể nói giờ đây Lôi Hồng Húc rất rất đắc ý, anh bật dậy múa may quay cuồng.
Phần lớn mọi người có mặt ở hiện trường đều muốn đấm anh ta một cái.
Thoáng chốc, Lý Ngôn thẫn thờ ngồi trên ghế, mặt dại ra: “Sao lại thế được? Như vậy thì quá may mắn rồi!”
Triệu Cương cũng ngu người y như thế, nhìn Lôi Hồng Húc sung sướng múa may với vẻ ngẩn ngơ, gào: “Con mẹ nó gian lận à?”
Chỉ có Lưu Tào Khang nhìn về phía Trình Kiêu với vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt lộ rõ vẻ không dám tin.
Lôi Hồng Húc sung sướng cầm viên đá quý cực phẩm trở lại, yêu thích không rời tay.
Có người ra giá với Lôi Hồng Húc ngay tại hiện trường: “Này nhóc, tôi trả 900 tỷ cho viên này, bán tôi được không?”
Lôi Hồng Húc khinh thường nhìn lại, cười quái gở: “Anh thấy tôi giống người thiếu tiền à?”
Một câu này làm người nọ mặt đỏ tai hồng ngay tức khắc.
Lý Ngôn nhìn Lôi Hồng Húc đang sướng rơn cũng giận đến mức đỏ bừng mặt.

Nếu không phải bọn họ mắc mưu của Lôi Hồng Húc thì viên đá quý này là của bọn họ.
“Trình Kiêu, chắc chắn là do Trình Kiêu gợi ý cho anh ta, đều do cái tên vô dụng Trình Kiêu đó!” Lý Ngôn không dám chọc vào Lôi Hồng Húc, chỉ đành giận chó đánh mèo, trút hết mọi thứ lên đầu Trình Kiêu.
Thấy Trình Kiêu vẫn im lặng ngồi đó không lên tiếng, Lý Ngôn lạnh lùng cười khẩy: “Trình Kiêu, đã nói là muốn chơi một ván lớn với bọn này mà, thế mà mày chẳng trả giá một lần nào, không dám chơi hay không chơi nổi thế?”
Lôi Hồng Húc trừng mắt nhìn Lý Ngôn, quát: “Mày thì biết cái gì, mấy cục nguyên thạch này không lọt nổi vào mắt Trình Kiêu, méo cần ra giá nhé! Chẳng giống mày, cái đồ chỉ biết mua hàng lỗ vốn!”
Đánh người không đánh vào mặt, nói chuyện không động đến điểm yếu.

Lôi Hồng Húc lại làm ngược lời này, mỗi câu nói đều có thể làm Lý Ngôn tức chết.
Lý Ngôn cố nén giận, phớt lờ Lôi Hồng Húc, chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Kiêu cười khẩy: “Trình Kiêu, tuy đấu giá đã xong nhưng vẫn còn rất nhiều nguyên thạch, mày dám chơi một trận với tao không?”
Trình Kiêu thản nhìn liếc anh ta, hơi lạnh dâng lên trong mắt: “Anh muốn chơi kiểu gì?”
Mặt Lý Ngôn u ám, thầm mắng trong lòng: “Hôm nay tao thua hơn 30 tỷ là do cái thứ vô dụng mày cả.

Nếu không cho mày biết tay, tao không nuốt nổi cục tức này!”
Lý Ngôn đảo mắt, bày trò: “Trình Kiêu, ngoài này có rất nhiều nguyên thạch.

Hai ta mỗi người chọn một khối, của ai giá trị cao hơn thì người đó thắng, thế nào?”
Trình Kiêu thản nhiên: “Thắng hay thua thì sao?”

Lý Ngôn cười lạnh: “Bên thua phải dập đầu xin bên thắng tha cho, thế nào?”
Lưu Tào Khang nhíu mày, cất lời can ngăn: “Lý Ngôn, bình tĩnh!”
Lý Ngôn bị đả kích liên tục, lúc này cơn thịnh nộ không có chỗ trút, mà anh ta không thể chọc vào Lôi Hồng Húc, chỉ đành trút hết mọi thứ lên Trình Kiêu.
Bây giờ ngay cả Lưu Tào Khang cũng không khuyên nổi anh ta.
“Cậu Lưu, anh chớ xen vào, lần này tôi nhất định sẽ cho thằng kia đẹp mặt!” Lý Ngôn hung tợn nói.
“Tôi đồng ý.” Trông Trình Kiêu vẫn bình thản như thế, có vẻ như chẳng để Lý Ngôn vào mắt.
Mà điều khiến người ta lấy làm lạ là Lôi Hồng Húc lúc nào cũng lắm mồm nay lại ngoan ngoãn ngồi tại chỗ ngắm đá quý, chẳng nói câu nào.
“Phiền người chủ trì làm chứng cho chúng tôi.” Lý Ngôn nói với người chủ trì.
“Rất vinh hạnh!” Đương nhiên người chủ trì rất sẵn lòng.
Mấy người cùng đến trước đám nguyên thạch.
Y Linh hơi lo lắng nhìn Trình Kiêu, nhưng trước mặt đám Lý Ngôn cô không tiện nhắc nhở.
Tôn Mạc và Vương Hiểu Hi đều đứng về phía Lý Ngôn, chỉ ước sao Trình Kiêu thua.
“Mày chọn trước!” Lý Ngôn nói với Trình Kiêu.
Trình Kiêu nhìn lướt qua, chỉ khối số ba, trông khối nguyên thạch này khá bình thường: “Cái này.”
Lý Ngôn cười lạnh, vốn còn đang lo Trình Kiêu hiểu rõ đổ thạch, giờ thấy Trình Kiêu chọn khối nguyên thạch kia là Lý Ngôn yên tâm rồi.
“Chắc chắn chưa?” Lý Ngôn hỏi lại.
Trình Kiêu nhìn người chủ trì cũng cùng lại đây nói: “Mở thạch đi.”
Người chủ trì nhìn khối nguyên thạch kia, nói: “Anh này, tuy khối anh chọn không tốt lắm những vẫn cần 390 triệu, anh muốn lấy nó thật chứ?”
Trình Kiêu không nói nữa, vứt tấm thẻ tử kim sang: “Thanh toán đi.”
“Anh đừng hiểu lầm, ý tôi không phải thế.

Anh cứ cất thẻ đi, tôi sẽ gọi thợ cắt đá đến cắt khối này cho anh.” Mắt nhìn của người chủ trì rất độc đáo, chỉ thoáng lướt qua tấm thẻ kia là biết không tầm thường.

Người chủ trì nói với Lý Ngôn: “Đến lượt anh chọn rồi.”
Lý Ngôn chăm chú chọn một lúc rồi chỉ vào một khối nguyên thạch có hình thù kỳ quặc: “Chọn cái này đi.”
“Giá 1,5 tỷ, mời anh xem!” Người chủ trì nói.
“Cắt luôn đi!” Lý Ngôn nói.
“Trình Kiêu, mày thua chắc rồi!” Lý Ngôn cười khẩy như đã tính trước kỹ càng.
Trình Kiêu không nói gì cả nhưng Lôi Hồng Húc lại cười đểu: “Lý Ngôn, loại người ngu xuẩn như mày cứ chờ quỳ xuống xin Trình Kiêu tha cho đi.”
“Thật ra có chuyện này tao quên không nói, hai khối nguyên thạch đầu tiên tao chọn đều được Trình Kiêu nhắc nhở, nếu không tao đã mua hai khối đó rồi.”
“Những lời cuối cùng tao nói kia cũng do Trình Kiêu dạy.

Cho nên nếu chúng mày nghĩ Trình Kiêu không hiểu gì về đổ thạch, muốn dùng nó để bắt nạt anh ấy thì sai, quá sai rồi đó!”
Trước mắt Lý Ngôn tối sầm, chân lảo đảo suýt ngã úp mặt xuống đất.
“Mày nói cái gì? Lúc nãy Trình Kiêu ngầm nhắc nhở mày?” Lý Ngôn nhìn Lôi Hồng Húc, ánh mắt thảng thốt.
“Con mẹ nó sao mày không nói sớm!” Lý Ngôn bỗng có cảm giác muốn liều mạng với Lôi Hồng Húc.
Triệu Cương cũng khó mà tin được.
Vương Hiểu Hi kéo tay Tôn Mạc, lắc lắc liên tục: “Mạc, sao lại thế được? Chẳng phải cậu nói Trình Kiêu không biết đổ thạch à?”
Tôn Mạc cũng ngớ người, nhìn bóng dáng đơn sơ gầy gò của Trình Kiêu, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
“Sao lại thế được? Anh ta biết đổ thạch từ bao giờ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.