Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 15: 15: Ánh Mắt Tốt





Trình Kiêu trong nháy mắt đã hiểu được suy nghĩ trong lòng của ông chủ, có điều tiền bạc đối với anh mà nói chỉ là một con số, huống hồ không phải Lôi Chấn Vũ vừa mới đưa cho anh 15 tỷ sao?
"Gói lại cho tôi đi!" Trình Kiêu nhàn nhạt nói.
"Được rồi." Ông chủ mặt mày rạng rỡ trong nháy mắt, đôi mắt vốn nhỏ thì giờ đã hầu như không tìm thấy đâu nữa
Trình Kiêu trả tiền, nhận lấy tượng Phật từ tay ông chủ, chuẩn bị rời khỏi.
Lúc này, ông lão mặc một bộ đồ luyện võ màu xám trong cửa tiệm, bỗng nhiên tò mò nói: "Cậu em, tượng phật này rõ ràng chính là đồ giả, giá trị không quá triệu rưỡi, vì sao cậu lại dùng giá gấp mười lần để mua nó?"
Trình Kiêu liếc mắt nhìn ông già kia, cảm giác ánh mắt ông ta đầy sự cơ trí, ông ta hỏi anh chỉ vì sự tò mò đơn thuần.
Nhưng mà Trình Kiêu sẽ không nói thật, dù sao họ cũng không thân quen.
"Tôi thấy đẹp mắt nên liền mua nó."
Ông lão cười lắc đầu nói: "Tuyệt đối không phải là cậu tùy tiện mua, tôi đã để ý cậu từ khi cậu bước vào cửa hàng.

Sau khi đi vào, cậu chưa từng xem cái gì cả, trực tiếp đi tới tượng phật nhìn chằm chằm một hồi.

"
"Hơn nữa người bình thường mua đồ, đều phải mặc cả, nhưng cậu lại trực tiếp trả tiền, hoàn toàn không phù hợp lẽ thường."
"Tôi cảm thấy được tượng phật này nhất định không đơn giản!"
Trình Kiêu có chút bái phục ông lão này, quan sát rất chi tiết.


Nhưng Trình Kiêu cũng không muốn nói nhiều, khẽ mĩm cười nói: "Tạm biệt.

"
"Cậu em chờ đã!" Ông lão vội vàng lên tiếng
Trình Kiêu dừng lại, lạnh lùng nhìn lão, anh ghét bị người khác quấy rầy.
Ông lão bỗng nhiên cúi người, nói: "Cậu em đừng nóng giận, tôi là Mộc Nhĩ, là cố vấn danh dự của trung tâm giám định bảo vật thành phố.

Tôi cảm thấy được bức tượng phật này có chút không đơn giản, nhưng lại nhìn không ra rốt cuộc không đơn giản ở đâu, mời cậu em vui lòng chỉ giáo cho!"
Ông chủ mập nghe được Ông lão giới thiệu danh tính nhất thời ngạc nhiên: "Ngài là đại sư Mộc Nhĩ! Ai ya, thất lễ thất lễ!"
"Tôi thường xem chương trình của ngài, ngưỡng mộ học vấn của ngài, mỗi lần nghe ngài giảng giải, tôi đều được lợi không ít!
Mộc Nhĩ cười ha ha, có chút đắc ý nói: "Ông chủ quá khen.

"
Nói xong, Mộc Nhĩ nhìn Trình Kiêu, lần thứ hai khom mình hành lễ: "Mong cậu em chỉ điểm!"
Từ trong ánh mắt Mộc Nhĩ, Trình Kiêu thấy được sự chấp nhất và khát khao kiến thức, Trình Kiêu dựa vào cảm ứng dao động linh lực mới phát hiện ra sự khác biệt ở bức tượng Phật này
Xét riêng về học vấn, Trình Kiêu không bằng Mộc Nhĩ.
"Ông đã muốn biết, tôi đây sẽ nói cho ông biết." Nói xong, Trình Kiêu mở hộp, đem tượng phật kia lấy ra một lần nữa rồi bày ra trên bàn.
Trình Kiêu cầm lấy dao khắc trên bàn, nhẹ nhàng cào lên tượng Phật.
Tượng Phật trong suốt, bỗng nhiên biến thành dương chi bạch ngọc
Trình Kiêu cào càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát, tượng phật kia biến thành một pho tượng bạch ngọc cổ.
"Đây chính là bạch ngọc thượng hạng Miến Điện!" Mộc Nhĩ kích động nói.
Mặt ông chủ béo tái xanh.
Một khối bạch ngọc lớn như vậy, giá trị hơn mấy trăm triệu, được điêu khắc thành tượng phật thì giá trị càng tăng lên gấp bội.
Bức tượng phật này ít nhất phải hơn tỷ!
Vốn dĩ cho rằng Trình Kiêu coi tiền như rác nhưng không ngờ kẻ bị oan đó lại là ông ta.
Ông chủ bỗng nhiên tiến lên, dùng hai tay bảo vệ tượng phật kia, cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Kiêu.
"Tôi không bán nữa, tôi trả lại gấp đôi tiền cho cậu, không bán nữa!"
Mộc Nhĩ tức giận quát lớn: "Nào có cái lý ấy!Buôn bán trong giới cổ vật toàn bằng bản lĩnh của mình.

Tựa như chơi cờ, tuyệt không hối hận! Thật tiếc cho cậu mở tiệm đồ cổ nhiều năm như vậy, thật đáng xấu hổ!"
Ông chủ lúc này cũng không thèm để ý đại sư Mộc gì cả, quát như điên: "Mất mặt thì mất mặt, cho dù mở tiệm đồ cổ cả đời cũng không kiếm được bức tượng như này.


Tùy cho các ông nói như thế nào, tôi cũng sẽ không bán bức tượng này!"
Mộc Nhĩ nhìn về phía Trình Kiêu, áy náy nói: "Cậu em, chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, bây giờ cậu gọi cảnh sát, tôi sẽ làm chứng.

Cậu yên tâm, tất cả tổn thất để tôi làm gánh chịu!"
Trình Kiêu lắc lắc đầu nói: "Không cần phiền toái như vậy.

"
Trình Kiêu lạnh lùng nhìn ông chủ mập, nhàn nhạt nói: "Tránh ra!"
Ông chủ mập trong lòng bỗng nhiên khẽ run rẩy, Trình Kiêu rõ ràng là người trẻ tuổi, tuy nhiên lại cho ông một loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
Thế nhưng, chấp niệm đối với tiền, khiến ông chủ mập không sợ hãi: "Không cho, chết cũng không cho! Đây là đồ trong tiệm tôi, cậu đừng mơ lấy đi!"
Trình Kiêu lười đối đáp với ông ta, trực tiếp một tay nắm lấy cổ áo ông chủ mập, quăng ông ta trên mặt đất.
Ông chủ mập kinh hãi, không nghĩ tới Trình Kiêu thoạt nhìn gầy khô lại có sức mạnh lớn như vậy.
Cho ông ta báo cảnh sát ông ta cũng không dám, thậm chí giờ anh còn không thể chơi xấu.
Ông chủ mập chỉ có thể khóc lớn, kêu gào Trình Kiêu cướp đồ, hy vọng có thể gây chú ý với người đi đường
Thế nhưng, khi người qua đường kéo lại thành đám đông, Mộc Nhĩ trực tiếp đứng ra làm chứng, ông chủ mập không nhận được sự đồng tình của mọi người mà là sự phỉ nhổ.
Nếu tiếp tục, thì cửa hàng của ông ta chỉ có thể đóng cửa.
"Được rồi, tôi thừa nhận, các người đi đi!" Ông chủ mập bất đắc dĩ nói.
Trình Kiêu cùng Mộc Nhĩ rời khỏi, đi trên lối đi bộ, Mộc Nhĩ xin lỗi: "Cậu em, ban nãy đều tại tôi nhiều chuyện, không nghĩ tới ông chủ tiệm kia là tiểu nhân vô sỉ!"
"Không việc gì, đằng nào cũng không mất gì." Trình Kiêu nói
"Cậu em, tôi xem cậu có mắt nhìn không tệ, đối với đồ cổ hẳn có nghiên cứ.

Bây giờ trên tay tôi có một kiện đồ vật, vẫn có chút không chắc chắn, tôi muốn mời cậu em đi theo giúp tôi xem một chuyến, không biết cậu em có thể nể mặt không?" Trong ánh mắt Mộc Nghĩ mang theo khẩn cầu.

Khi Trình Kiêu mua bức tượng, kỳ thực nhìn trúng không phải là tiền mà là linh lực của bức tượng
Trình Kiêu tu luyện Thần công thôn thiên, có thể nuốt chửng linh lực của bức tượng, đây mới là nguyên nhân Trình Kiêu mua nó,
Mộc Nhĩ nói trong nhà cũng có một thứ không chắc chắn, Trình Kiêu nhất thời hứng thú, nếu như lại là một vật chứa linh lực thì anh có thể thương lượng mua lại với Mộc Nhĩ.
“Dù sao cũng không có việc, tôi đi cùng ông xem một chút!” Trình Kiêu nói.
"Vậy thì tốt quá!" Mộc Nhĩ vui mừng
Hai người ngồi taxi đến nhà Mộc Nhĩ
Trong ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, sau khi cánh cửa được mở ra, một cô gái xinh xắn trong chiếc váy ngắn màu đỏ buộc hai búi tóc đuôi ngựa đang nằm trên ghế sô pha xem TV.
"Ông ơi, sao hôm nay ông về sớm vậy? Ông không đi tập thể dục à?" Cô gái thản nhiên hỏi mà không thèm nhìn lại.
"Tứ Tứ, mau đứng lên, nhà chúng ta có khách." Mộc Nhĩ nói một câu, quay lại nhìn Trình Kiêu mỉm cười nói: "Cậu em Trình, mời vào!"
Trên đường tới, Mộc Nhĩ hỏi tên của Trình Kiêu, Trình Kiêu nói tên của anh là Trình Thương Sinh.
"Trời ạ, ông nội, sao ông lại tùy tiện đưa người lạ về nhà!" "Tứ Tứ hét lên sợ hãi khi nhìn thấy Trình Kiêu, vội vàng chỉnh lại quần áo.
"Cậu em Trình không phải ai xa lạ, là một người bạn mới được ông nội kết giao, có nghiên cứu về đồ cổ."
Mộc Tứ Tứ chỉnh xong quần áo, nghiêng đầu khinh thường quan sát Trình Kiêu, cười nhạo nói: "Thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn con một hai tuổi, có thể nghiên cứu cái gì?"
"Chớ xem thường cậu em Trình, ông tận mắt chứng kiến sự lợi hại của cậu ấy.

Lần này mời cậu ấy đến, là muốn giúp ông nhìn đồ." Mộc Nhĩ đối với Trình Kiêu vô cùng kính trọng.
Mộc Tứ Tứ lại càng không tin: "Xời, con muốn coi xem anh ta lợi hại đến đâu!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.