CHƯƠNG 1219
“Nếu không có lời gì muốn nói vậy thì chết đi.” Người thanh niên nhìn Tô Loan Loan, nói xong liền giơ cây trường thương lên, chuẩn bị kết liễu cô.
“Kít!”
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên trước cổng toà nhà Lê thị.
Có sự thay đổi!
Vẻ mặt người thanh niên hơi thay đổi, dường như anh ta đã phát hiện ra điều gì, quay đầu nhìn ra ngoài toà nhà Lê thị qua cửa sổ sát đất.
Thị lực của anh ta rất tốt, vừa nhìn đã thấy một chiếc Maybach đang đỗ trước cửa toà nhà Lê thị.
Có chuyện gì vậy?
Không hiểu sao sự xuất hiện của chiếc Maybach này lại khiến da đầu anh ta tê dại một cách khó hiểu, khiến anh ta có dự cảm không lành.
“Rầm!”
Cánh cửa mở ra, Trần Xuân Độ xuất hiện bên ngoài chiếc xe Maybach.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn về phía tầng chín mươi chín của toà nhà.
Xuyên qua làn mây dày đặc, ánh mắt hai người dường như đã chạm nhau.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, giây tiếp theo vẻ mặt anh hiện rõ sát ý.
Ngay sau đó anh chậm rãi gập gối, ngồi xổm xuống, mặt đất không ngừng rung lên, lấy dưới chân Trần Xuân Độ làm trung tâm, vô số vết nứt lan ra tứ phía, tạo thành vết nứt giống như mạng nhện.
“Là mày…” Khoé miệng Trần Xuân Độ chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, trong nụ cười còn có một tia điên cuồng nhàn nhạt.
Vừa liếc mắt Trần Xuân Độ đã nhận ra thân phận của người thanh niên này.
“Vẫn còn sống? Không thể nào!” Trên tầng chín mươi chín, người thanh niên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ với ánh mắt ngỡ ngàng và khó tin.
“Rầm!”
Trần Xuân Độ nhún chân, cả người anh đột nhiên vọt lên trời như tên lửa.
“Rắc rắc rắc!”
Trần Xuân Độ bò lên tấm kính của toà nhà, sức mạnh khủng khiếp khiến cho tấm kính vỡ tan.
Anh như một con thằn lằn bò lên tầng chín mươi chín với tốc độ cực nhanh mà không cần bất cứ công cụ hỗ trợ nào, chỉ có duy nhất một con dao găm Long Nha.
Trần Xuân Độ cắm con dao găm vào lớp xi măng giữa hai tầng của toà nhà, người anh vọt lên với tốc độ kinh hoàng.
Một lúc sau, Trần Xuân Độ đã đứng trên tầng chín mươi chín, lạnh lùng nhìn thanh niên kia, vẻ mặt lạnh như băng sương.
“Không ngờ mày vẫn còn sống!” Người thanh niên kia nhìn Trần Xuân Độ, đột nhiên lên tiếng.
Trần Xuân Độ hung dữ nhìn chằm chằm anh ta, gằn từng chữ: “Năm đó người giết cả gia tộc tao là mày, người ép tao phải rời khỏi nước C cũng là mày, không ngờ mày còn dám xuất hiện ở thành phố T!”
Người thanh niên từ tốn nói: “Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, ngay cả người nhà của anh, tôi đã chẳng còn nhớ trông như thế nào.”
“Cấp trên của mày là ai?” Trần Xuân Độ hỏi.