Chàng Rể Chiến Thần

Chương 33: Mặt người dạ thú




Lúc Hùng Vĩ nghe được lời Tần Luân, hận không thể xông lên giết anh ta, nếu như không phải vì tên khốn này, ông ta sẽ không gặp phải hai ác ma như vậy.

Dương Chấn hé mắt nhìn Tần Luân một cái, giống như nhìn một người chết.

Mã Tuân sau khi phế hai tay hơn mười người, vẻ mặt bình tĩnh quay lại sau lưng Dương Chấn, trên người anh ta không nhiễm một hạt bụi giống như là người vừa mới động thủ không phải anh ta.

“Bảo chúng tôi tự phế hai tay, ông có tư cách này sao?”

Dương Chấn cười lạnh một tiếng, cả người đều là sát ý mãnh liệt.

“Bùm” một tiếng, Hùng Vĩ không thể chống đỡ áp lực Dương Chấn gây ra cho ông ta, hai đầu gối nặng nề quỳ xuống đất.

Ông ta vội vã cầu khẩn nói: “Đều là vì tên khốn Tần Luân này, cậu ta đưa cho tôi một khoản tiền, nói để tôi ngủ với em họ cậu ra, chỉ cần tôi quay video lại gửi cho cậu ta.”

Lúc Tần Luân nhìn thấy Hùng Vĩ quỳ gối dưới chân Dương Chấn, đã bị dọa té đái.

Trong mắt anh ta, Hùng Vĩ là một tồn tại vô cùng lợi hại, nhưng sự tồn tại lợi hại như vậy, lúc này lại quỳ gối dưới chân một người một anh ta vẫn cho là phế vật..

Lại nhìn mười tên to con bị bẻ gãy hai tay kêu rên đầy đất trong phòng, nhớ lại những ngày đó, hắn ta sỉ nhục Dương Chấn, xúc phạm Tần Nhã, hắn không chịu nổi nữa, đũng quần đã ướt sũng rồi.

“Năm năm trước, sự kiện chấn động Giang Châu kia, cũng là Tần Luân tìm ông làm?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Nghe Dương Chấn nhắc đến chuyện đã qua, toàn thân Hùng Vĩ run lên: “Ngài là nói chuyện nào?”

“Xem ra, chuyện xấu anh ta tìm ông làm quá nhiều, nhiều đến mức ông không nhớ rõ là cái gì rồi, đã như vậy, vậy thì để tôi nhắc nhở cho ông một chút.”

Dương Chấn nhìn như bình tĩnh, chỉ có Mã Tuân biết rõ, đây mới là Dương Chấn đáng sợ nhất, chỉ nghe anh nói tiếp: “Năm năm trước, chủ tịch đẹp nhất Giang Châu, chủ tịch tập đoàn Tam Hòa Tần Nhã, cùng với bảo vệ của công ty, một đêm tiêu hồn.”

Hùng Vĩ cuối cùng cũng nhớ lại chuyện này, không dám giấu diếm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này, cũng là tên khốn Tần Luân này tìm tôi làm, trừ lần đó ra, cậu ta còn ba ngày hai lần tìm tôi đến tập đoàn Tam Hòa làm loạn, cuối cùng người phụ nữ đó vì không chịu nổi sự quấy nhiễu của chúng tôi, sinh non rồi.”

Ông ta không chú ý đến, sắc mặt Dương Chấn đã vô cùng âm trầm, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm mất độ, khi ông ta ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt Dương Chấn thì toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

“Đại ca, tôi nói những chuyện này, đều là Tần Luân tìm tôi làm, tôi vốn là sống ở thế giới ngầm, làm những chuyện này cũng là bình thường…”

“Bùm!”

Hùng Vĩ còn chưa nói hết lời, Dương Chấn đã một cước đạp bay ông ta, nặng nề rơi vào người Tần Luân, vừa đáp đất, đã phun một búng máu ra.

Tần Luân sớm bị dọa đến không khống chế được lại nhìn Hùng Vĩ hấp hối bên người, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.

“Mấy người đã thích chơi đùa người khác như vậy, vậy thì để mấy người nếm thử, cảm giác bị chơi đùa.”

Dương Chấn vẻ mặt lành lạnh, tiện thể căn dặn Mã Tuân: “Hiện trường đã chuẩn bị sẵn rồi, cũng không thể lãng phí, cho bọn họ chút thuốc, nhớ ghi hình lại.”

Mã Tuân không khỏi rùng mình một cái, vội vàng đi làm việc.

“Đại ca, tôi biết sai rồi, cũng không dám nữa, xin anh tha cho tôi một mạng!”

Mã Tuân một tay xách Tần Luân, một tay xách Hùng Vĩ, nhốt hai người vào lại trong phòng.

“Anh qua đây!”

Mã Tuân chỉ vào tên to con dẫn bọn họ đến đây nói.

“Đại ca, ngài sai bảo.”

Đại Hán rất nghe lời nói, bởi vì sợ hãi, cơ thể cũng không ngừng run rẩy.

Mã Tuân lộ ra nụ cười tà ác, đưa một cái bình nhỏ đầy bột trắng cho tên to con: “Đem đồ trong bình này, cho bọn họ ăn, sau đó chờ quay video lại.”

Lúc tên to con nhìn thấy nội dung trên thân bình thì hiểu bọn Dương Chấn muốn làm gì, cả người run lên, cũng không dám từ chối, vội vàng cầm bình thuốc đi làm việc.

Rất nhanh, căn phòng cách vách truyền ra một tiếng đánh thanh thúy, sau đó là từng đợt gào thét lên, chỉ là âm thanh đó, cũng không giống như là đau khổ.

Không lâu sau, âm thanh cuối cùng cũng biến mất, tên to con cầm máy ảnh ra ngoài

Mã Tuân tùy ý xem qua, cười hắc hắc: “Kỹ thuật quay không tệ!”

“Anh Chấn, video xử lý như thế nào?”

Mã Tuân vừa nhìn về phía Dương Chấn hỏi.

Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Toàn bộ đăng lên mạng!”

Ánh mắt Mã Tuân cũng sáng lên, tên to con bên cạnh cũng cả kinh, một khi video phát lên trên mạng, mặt mũi nhà họ Tần và nhà họ Hùng đều sẽ hoàn toàn mất sạch, đây là một chút đường sống cũng không chừa!

Nhà họ Tần vốn là gia tộc nhỏ không vào giới được, nhưng nhà họ Hùng sau lưng Hùng Vĩ, cũng không giống như vậy.

Đúng lúc này, Ông cụ Tần vẻ mặt bối rối xông vào phòng bao.

Vừa xông vào, đã nhìn thấy trên đất đều là mấy tên to con bị làm gãy hai tay, mà Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi trên sofa.

“Dương Chấn, Tần Luân đâu?”

Ông cụ Tần thật sự sợ, giọng nói cũng đang run rẩy.

Ông ta ký thác tất cả hy vọng lên trên người Tần Luân, nếu như Tần Luân có gì không hay xảy ra, đối với ông ta mà nói, nhà họ Tần không có người kế tục.

Ánh mắt Dương Chấn ngập tràn ý lạnh nhìn ông ta một cái: “Đây là lần cuối cùng, nếu còn tái phạm thì nhà họ Tần và Tần Luân chôn cùng nhau đi!”

Dương Chấn lúc này vô cùng bá đạo, hơi thở toàn thân mạnh mẽ, Mã Tuân đứng bên cạnh anh, như một pho tượng chiến thần.

Trái tim ông cụ Tần run rẩy một cái, nhìn Dương Chấn, cắn răng nói: “Tôi thừa nhận cậu rất có năng lực, nhưng mà nhà họ Tần chúng tôi cũng không phải ngồi không.”

“Vậy bọn tôi đành mỏi mắt mong chờ.”

Dương Chấn cười lạnh một tiếng, lập tức nói: “Tần Luân đang ở phòng bên trong, ông có thể mang anh ta cút đi!”

Ông cụ Tần vội vàng đi vào phòng bên trong, chỉ là vừa mở cửa, đã bị một hơi thở vô cùng não nề đập vào mặt.

Khi ông ta nhìn hình ảnh bên trong thì chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Dược tính mạnh mẽ, làm Hùng Vĩ và Tần Luân đã hai độ mai tàn, lúc ông cụ Tần xông vào, nhìn thấy một màn cực kỳ không chịu nổi.

“Khốn nạn! Mày đang làm gì đấy?”

Ông cụ Tần lập tức tức giận, phẫn nộ gầm thét một tiếng.

Hùng Vĩ đang vào thời điểm mấu chốt, đột nhiên bị giọng nói của ông cụ Tần cắt ngang, gương mặt tràn đầy lửa giận: “Cút ra ngoài!”

Ông cụ Tần lúc này mới phát hiện, người đang ô nhục Tần Luân thế mà lại là người của nhà họ Hùng.

Tiếng quát lớn này, làm ông ta sợ đến mình run rẩy.

Lúc này, ông ta chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, nếu như không phải hai người mang đến bên người đỡ ông ta, ông ta đã ngã xuống rồi.

Cuối cùng, ông ta cũng không dám quấy rầy ‘chuyện tốt’ của Hùng Vĩ, đành phải uất ức rời đi.

“Dương Chấn, rốt cuộc cậu làm gì với bọn họ?”

Ông cụ Tần không ngốc, đương nhiên rõ ràng chuyện gì xảy ra.

“Bốp!”

Dương Chấn đập một chưởng lên bàn trà, mặt đá cẩm thạch cứng rắn lập tức nứt vỡ.

“Cháu của ông ngay cả em họ của mình cũng không buông tha, nếu như không phải tôi chạy đến kịp thời, ông biết sẽ xảy ra chuyện gì không? Bây giờ lại chất vấn tôi làm cái gì với cháu của ông sao?”

Gương mặt Dương Chấn ngập tràn tức giận, sát ý mãnh liệt làm cho anh hận bây giờ không thể giết luôn cả ông cụ Tần đi.

Ông cụ Tần bị sự tức giận của Dương Chấn chặn lại, không dám nói một câu, chỉ là sự phẫn nộ đối với Dương Chấn trong lòng đã lên đến đỉnh.

Cuối cùng, trong phòng truyền ra một tiếng gầm, mọi thứ đều đã xong.

“Ngay lúc tôi còn kiềm chế được sát ý, mang theo tên súc sinh kia cút đi!”

Dương Chấn đột nhiên lạnh giọng nói, sau đó lại dặn dò mấy người của Số 1 Công Quán: “Cũng mang chủ nhân mấy người đi đi!”

Ông cụ Tần nổi giận, mang theo Tần Luân rời đi.

Không còn ai nữa, Dương Chấn nhìn Tần Yên đang nằm trên giường còn đang ngủ say, trong lòng vô cùng tức giận.

Nếu như không phải anh xuất hiện kịp thời chỉ sợ trong trắng của Tần Yên đã bị hủy mất rồi.

Năm năm trước, Tần Nhã bị hãm hại, mất đi trong sạch, nhưng ít nhất anh xác định mình vẫn luôn yêu Tần Nhã, nhưng Tần Yên thì sao?

Nếu như thật sự bị Hùng Vĩ hủy đi, với sự kiêu ngạo của cô ấy, sao có thể chấp nhận sự thật được?

Thật lâu sau, Dương Chấn thở dài một hơi, nén lửa giận xuống, duỗi ngón trỏ ra, đặt trên huyệt đạo dưới đầu gối của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

Đây là huyệt vị có thể giải rượu rất nhanh, Dương Chấn chỉ mới xoa nhẹ mấy cái, Tần Yên đã tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Rất nhanh, cô đã ý thức được mình đang ở nơi nào, mà cô chỉ mặc một bộ váy ngủ, ngay cả nội y cũng không có.

“Bốp!”

Tần Yên đưa tay tát một cái, hung hăng đánh vào mặt Dương Chấn, nhất thời gương mặ tràn đầy nước mắt: “Dương Chấn, tên cầm thú này, anh làm như vậy với tôi, không thấy có lỗi với chị sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.