Chàng Rể Chiến Thần

Chương 15: Nói không giữ lời




Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người Dương Chấn.

“Ông Trương, đừng bận tâm đến tên phế vật này, đợi sau khi ký xong hợp đồng thì tính sổ với nó!” Ông cụ cũng cảm thấy không khí có chút không đúng, liền thúc giục.

“Ký cái rắm!”

Trương Quảng trực tiếp xé hợp đồng ra làm đôi, tức giận chỉ vào Dương Chấn: “Vốn dĩ tao muốn kiếm mày để tính sổ, không ngờ mày lại là người của nhà họ Tần. Hôm nay tao không những không hợp tác, còn phải chèn ép nhà Tần, cho mấy người biết hậu quả dám đắc tội Trương Quảng tao ”.

Ngày hôm qua, Trương Quảng bị Dương Chấn đá một cước, sau đó gọi một nhóm người tới, lạ bị Mã Tuân một mình chấp hết, thậm chí bản thân cũng bị đánh cho tơi tả, đang nghĩ cách trả thù, nhưng không ngờ cơ hội đã đến.

“Cái gì? Mày dám xúc phạm Trương tổng, thật không biết sống chết!”

Vẻ mặt kinh ngạc, Tần Luân vội nói: “Ông Trương, tên này không phải người nhà họ Tần, không liên quan gì đến chúng ta.”

“Con mẹ mày!”

Trương Quang đấm vào mặt Tần Luân: “Đều gọi là ông nội, còn nói là không liên quan, muốn hợp tác với tao, nằm mơ đi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”

Tần Nhã đã nghe Tần Yên nói chuyện đêm qua ở nhà trẻ, liền biết Dương Chấn đã ra tay đánh Trương Quảng, nhưng cô không ngờ hai người gặp lại nhau nhanh như vậy, lại trong một dịp quan trọng như vậy.

Ông cụ cũng thấp thỏm lo lắng, nhanh chóng bước tới: “Trương tổng, tên khốn kiếp này thật sự không liên quan gì đến nhà họ Tần. Chỉ cần ngài một câu, lập tức tôi sẽ đuổi bọn họ ra khỏi gia tộc, Mong ngài xem xét lại.”

“Tần Nhã, nhìn việc tốt thằng chồng rác rưởi của mày làm đi, ngay cả Trương tổng cũng dám xúc phạm.”

“Thật là là sao chổi của nhà họ Tần, năm năm trước suýt hủy hoại nhà họ Tần, hôm nay lại phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Tần.”

“Chủ tịch, bây giờ hãy tống khứ cả nhà bọn họ đi đi!”

Nhất thời toàn bộ phòng họp, Dương Chấn cùng Tần Nhã bị con cháu nhà họ Tần đuổi ra, còn hận không tự ra tay.

Trương Quảng vốn còn đang rất tức giận, thấy người nhà họ Tần không hoan nghênh Dương Chấn như vậy, cơn tức giận của ông ta liền giảm xuống.

Ông ta trầm ngâm liếc nhìn Dương Chấn một cái, sau đó nói: “Tiếp tục cùng hợp tác với nhà họ Trương cũng không phải là không được, nhưng tôi muốn tên nhóc này quỳ xuống, cầu xin tôi!”

Khi Trương Quảng nói ra những lời này, trong mắt Dương Chấn có một tia sát ý.

Nghe vậy, ông cụ không chút do dự, mắng Dương Chấn: “Đồ chó, còn không mau quỳ xuống cầu xin Trương tổng tha cho nhà họ Tần đi!”

Dương Chấn đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên rơi vào trên người ông cụ, lạnh lùng nói: “Ông còn không biết giữa tôi và ông ta xảy ra chuyện gì, đã muốn tôi quỳ xuống cầu xin ông ta?”

“Chính miệng ông nói tôi không liên quan gì đến nhà họ Tần, ông ta có tha cho nhà họ Tần hay không, liên quan gì đến tôi?”

“Bắt Dương Chấn tôi quỳ xuống, mấy người không đủ tư cách!”

Dương Chấn của giờ phút này, đội trời đạp đất, oai phong lẫm lẫm, toàn thân khí thế cường hãn.

Tần Nhã, người ở gần anh nhất cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy một Dương Chấn mạnh mẽ như vậy, sau năm năm không gặp, anh thực sự đã thay đổi. . Truyện Linh Dị

“Hỗn láo!”

Ông cụ bị lời nói của Dương Chấn làm cho tức đến cả người run lên, thật lâu mới mắng ra hai chữ này.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da vội vàng xông vào phòng họp, vội vàng nói: “Chủ tịch, Lạc tổng ở tập đoàn Nhạn Chấn đến rồi!”

“Tập đoàn Nhạn Chấn?” Ông cụ khi nghe những lời này đã rất kinh ngạc.

Sau đó, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước vào, đó là Lạc Khải, tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn

“Không biết Lạc tổng tới đây, không tiếp đón từ xa, mong thứ lỗi!” Ông cụ vội vàng bước tới, hơi cúi đầu, tư thế cực kỳ trầm thấp.

Trương Quảng cũng sửng sốt, không ngờ lại nhìn thấy Lạc Khải ở nhà họ Tần, vội vàng tiến lên, giang hai tay ra nịnh nọt: “Lạc tổng, xin chào! Tôi là Trương Quảng nhà họ Trương, còn là cha tôi là … ”

Lạc Khải chế nhạo: “Nhà họ Trương? Là cái thá gì vậy?”

Nghe vậy, tất cả đều sửng sốt, Trương Quảng ngẩn ra, trên mặt lộ ra một chút tức giận, đột nhiên nhớ tới lời ba hắn đã cảnh cáo: “Tập đoàn Nhạn Chấn đứng đầu Yến Đô, là sản nghiệp của gia tộc Vũ Văn, nhà họ Trương chúng ta chỉ là cái rắm! Đừng đắc tội bất cứ ai liên quan đến tập đoàn Nhạn Chấn. ”

Nghĩ đến đây, Trương Quảng đột nhiên nén giận.

“Ông bất mãn sao?”

Lạc Khải đột nhiên nhìn Trương Quảng.

Trương Quảng sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu: “Lạc tổng, ông nói đúng, nhà họ Trương trong mắt anh chỉ là cái rắm, không, còn không phải là cái rắm, mong ông đừng chấp nhặt với tôi.”

Cả người ông ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mặc dù Lạc Khải chỉ là tổng giám đốc chi nhánh, nhưng chỉ cần có thể liên hệ với gia tộc Vũ Văn, thì không thể đắc tội.

Lạc Khải hừ lạnh, không quan tâm nữa.

Ông ta quét mắt một cái, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng phía sau nhanh chóng bước lên trước, lấy ra một bản hợp đồng, đặt trước mặt ông cụ Tần.

“Đây là?”

Ông cụ Tần tỏ vẻ khó hiểu, khi nhìn thấy tiêu đề hợp đồng liền sửng sốt.

Lạc Khải lặng lẽ liếc nhìn Dương Chấn, sau đó nhìn về phía ông cụ Tần, khẽ cười: “Tôi cảm động trước sự chân thành của Tần Nhã công ty ông, cô ấy vì để gặp tôi, đã đợi ở cửa công ty cả ngày. Với lòng thành như vậy, nếu tôi vẫn không muốn hợp tác, thì tôi thật sự không phải rồi, hợp đồng này tôi đã ký rồi, chỉ cần Chủ tịch Tần ký là sẽ có hiệu lực. ”

Cảm động trước tấm chân tình của Tần Nhã?

Làm thế nào có thể như vậy được?

Kể cả Tần Nhã, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Chẳng mấy chốc, Tần Nhã nhớ tới chuyện ngày hôm qua Tần Yên nói sẽ giúp cô lấy hợp đồng, chẳng lẽ là vì Tần Yên sao?

Vừa rồi đám con cháu nhà họ Tần còn đuổi mắng cả nhà Tần Nhã, lúc này, tất cả đều ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Tần Nhã đều thay đổi.

Đặc biệt là Tần Luân, lại càng sửng sốt.

Anh ta đã tìm đủ cách để tiếp xúc với các quan chức cấp cao của tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng bên kia vốn dĩ không đoái hoài đến anh ta chút nào.

Nhiệm vụ của Lạc Khải đã hoàn thành, nhanh chóng rời đi.

Trương Quảng, người đã đe dọa sẽ chèn ép nhà họ Tần trước đó, cũng đã chán nản rời đi.

“Tôi thông báo một chuyện!”

Ông cụ Tần liếc nhìn mọi người rồi nói.

Tất cả mọi người đều có vẻ phấn khích, hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, tương lai nhà họ Tần sẽ rất rực rỡ, rất có thể sẽ là một trong những gia tộc hạng nhất ở Giang Châu trước cuối năm nay.

Tần Nhã lúc này cũng rất cao hứng, hai tay nắm chặt.

Tại cuộc họp thường lệ hai ngày trước, ông cụ Tần đích thân hứa, với ai có thể giành được hợp đồng của tập đoàn Nhạn Chấn, chức chủ tịch của tập đoàn Tam Hoà sẽ được giao cho người đó, bây giờ cô giành được hợp đồng, ông cụ Tần nhất định là thông báo điều này.

Những người khác cũng nhìn Tần Nhã đầy ghen tị.

“Không hổ là đại tài nữ của nhà họ Tần chúng ta, ngay cả hợp đồng của tập đoàn Nhạn Chấn cũng có thể giành được.”

“Nếu năm nay nhà họ Tần có thể xếp vào hàng ngũ các gia tộc hạng nhất thì Nhã sẽ là người có công lớn nhất.”

“Cố lên, Nhã, sau này tôi nhất định sẽ hợp tác tốt trong công việc với cô.”

Trước khi Lạc Khải tới, những người hùa theo đuổi Tần Nhã ra khỏi nhà họ Tần, lúc này sắc mặt của đã thay đổi, tất cả đều tỏ vẻ trung thành với Tần Nhã bằng vẻ mặt nịnh nọt.

Lúc này, ông cụ Tần đột nhiên nói: “Từ hôm nay, Tần Luân là chủ tịch tập đoàn Tam Hoà, người chịu trách nhiệm duy nhất về việc hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, những người khác sẽ dốc toàn lực hợp tác với anh ấy.”

Không ai ngờ tới quyết định của ông cụ Tần, ngay cả bản thân Tần Luân dường như cũng không ngờ tới, ngây ngẩn một hồi, Tần Luân cả người vui mừng, nhanh chóng đứng dậy nói: “Cảm ơn ông nội đã tín nhiệm, ông nội yên tâm, con sẽ không làm ông thất vọng!”

“Được rồi, cuộc họp kết thúc!”

Ông cụ Tần đứng dậy ra về, không hề nhắc đến lời hứa trong buổi họp thường lệ hai ngày trước.

“Ông nội!”

Tần Nhã trong lòng lo lắng, vội vàng đuổi ra: “Ông nội, không phải ông nói người nào có thể giành được hợp đồng tập đoàn Nhạn Chấn sẽ giao chức chủ tịch tập đoàn Tam Hoà cho người đó sao? Tại sao lại để Tần Luân làm chủ tịch, con không phục?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.