Chàng Rể Chiến Thần

Chương 13: Dẫn chị dâu đi




“Nhóc làm gì thế?”

Tần Yên thấy thế thì không kịp ngăn cản, chỉ có thể quát to một tiếng.

“Dì út!”

Nước mắt của Tiếu Tiếu cũng chưa ngừng rơi, gọi to một tiếng rồi xông về phía Tần Yên.

Cậu nhóc nhìn thấy người nhà đến rồi, đâu còn dám đẩy Tiếu Tiếu nữa? Xoay người muốn chạy.

Chỉ là cậu nhóc quá vội, vừa xoay người, trượt chân, ‘bịch’ một tiếng, ngã ra.

“Oa…”

Cậu nhóc sau khi ngã ra thì lớn tiếng khóc, nhất thời thu hút được ánh mắt của mọi người.

Tiếu Tiếu cũng khóc đến mơ hồ, vừa khóc vừa nói: “Cháu không phải đồ con hoang, cháu có ba.”

Tần Yên ôm chặt lấy Tiếu Tiếu, mắt đỏ lên, hai tay vỗ nhẹ vào lưng Tiếu Tiếu an ủi: “Tiếu Tiếu không phải đồ con hoang, Tiếu Tiếu cũng có ba.”

“Tiểu Đông!”

Một cặp nam nữ trung niên cũng xông đến, nhìn thấy con trai bị ngã, đau lòng không thôi: “Bảo bảo không khóc, ai bắt nạt con, mẹ giúp con dạy dỗ người đó.”

“Mẹ, bạn ấy đẩy con! Bảo bảo ngã rất đau!”

Cậu nhóc vừa khóc vừa nói, cái tay nhỏ còn chỉ vào Tần Tiếu Tiếu.

Tần Yên cũng tức giận, cô ta tận mắt nhìn thấy cậu nhóc muốn đẩy Tần Tiếu Tiếu, ngược lại cậu nhóc tự mình không cẩn thận trượt ngã, bây giờ lại quay lại cắn lại.

Cô ta còn chưa có bộc phát, mẹ của cậu nhóc đã không phân rõ trắng đen phải trái mà quát cô ta: “Con nhà cô thật sự vô pháp vô thiên, một chút giáo dưỡng cũng không có, ngay cả con trai của tôi cũng dám đánh, biết tôi là ai không?”

Tiếu Tiếu uất ức tranh luận: “Cháu không có đánh cậu ấy, là cậu ấy muốn đánh cháu, còn mắng cháu là không đồ con hoang không có ba.”

“Thì ra thật sự là thứ có người sinh không có người dạy, người nhà nhóc không dạy được nhóc, tôi đến dạy.”

Mẹ của cậu nhóc nói rồi thì đi đến chỗ Tiếu Tiếu, vậy mà thật sự muốn động thủ.

Tần Yên bỗng nổi giận, bảo vệ Tiếu Tiếu ở phía sau, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng động thủ được, quát: “Bà dám động vào con bé thử xem!”

“Hai phụ huynh, tuyệt đối đừng đánh nhau!”

Cô giáo cũng phát hiện tình hình bên này, vội chạy đến ngăn cản.

Chỉ là đã muộn rồi, mẹ của cậu nhóc xông về Tần Yên, đưa tay muốn cãi vào mặt cô ta: “Xem tôi có xé nát mặt của cô hay không!”

Tần Yên có tiếng là đanh đá trong nhà họ Tần, đâu để người phụ nữ già này chiếm được tiện nghi?

Đối phương còn chưa có chạm vào cô, cô đã đá một cước.

“Aiya!”

Mẹ của cậu nhóc bị giày cao gót đạp vào bụng, đau đớn rên lên một tiếng, quát ba của cậu nhóc: “Ông cứ nhìn tôi bị đánh vậy à?”

Người đàn ông trung niên khi nhìn thấy Tần Yên thì bị chấn nhiếp, nhưng lúc này vợ của mình đã bị đánh rồi, ông ta cũng không mải nhìn mỹ nữ nữa, xông đến định tát một cái.

Người xung quanh đều kinh ngạc, không ngờ một người đàn ông vậy mà ở trước mặt mọi người ra tay với phụ nữ.

“Dì út!” Nhìn thấy Tần Yên sắp bị đánh, Tiếu Tiếu hét to một tiếng thì muốn xông tới.

Tần Yên mặt mày thay đổi, muốn tránh né đã không thể nữa rồi, mắt trừng trừng nhìn cái tát của đối phương càng lúc càng gần, cô ta vô thức nhắm mắt lại.

“Bụp!”

Nhưng vào lúc này, bỗng một tàn ảnh xuất hiện, một tay túm chặt cổ tay của người đàn ông trung niên.

“Á!”

Đau đớn trên cổ tay, khiến người đàn ông trung niên đau đớn kêu lên một tiếng.

Tần Yên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng lưng dày rộng cản ở trước mặt cô ta.

“Ba!”

Tiếu Tiếu chỉ nhìn bóng lưng thì đã nhận ra ba, vui mừng gọi to một tiếng.

Dương Chấn không có buông tay, đột nhiên mở miệng nói: “Che mắt của Tiếu Tiếu lại!”

Nghe thấy giọng của Dương Chấn, Tần Yên lúc này mới biết là ai đã cứu mình.

Cô ta vội vàng ‘ồ’ một tiếng, nghe mắt của Tiếu Tiếu lại.

“Buông tôi ra!”

Người đàn ông trung niên đau đến mặt mày đỏ bừng, nhìn Dương Chấn mà quát: “Cậu biết tôi là…”

“Bụp!”

Lời trang bức của ông ta còn chưa nói xong, trên bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau kinh khủng, sau đó cả người giống như quả bóng, bay ra xa, đập mạnh ra đất.

Nơi này rơi vào khoảng lặng, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Tần Yên tận mắt nhìn thấy, Dương Chấn đá một người trung niên nặng 90kg ra xa 7-8 mét.

Trên gương mặt tinh tế của cô ta, tràn ngập sự bàng hoàng.

“Ba! Ba sao lại đến rồi?”

Tiếu Tiếu giãy khỏi tay của Tần Yên, mặt mày vui vẻ xông về phía Dương Chấn.

Bế con gái lên, trên mặt Dương Chấn đều là nụ cười dịu dàng: “Đương nhiên là đến đón Tiếu Tiếu về nhà rồi.”

Vừa rồi nhìn thấy Dương Chấn một cước đá bay người đàn ông trung niên, lại nhìn Dương Chấn lúc này dịu dàng như thế, Tần Yên không khỏi tự hỏi, đây vẫn là tên phế vật bị mọi người coi thường hay sao?”

“Tiểu Đông, cậu nhìn thấy rồi chứ? Tôi không phải đồ con hoang, tôi có ba, người này chính là ba của tôi!”

Tiếu Tiếu đột nhiên nhìn sang cậu nhóc, mặt mày đắc ý nói.

Cậu nhóc ‘oa’ một tiếng bật khóc càng to, vừa rồi cậu nhóc tận mắt nhìn thấy ba của Tiếu Tiếu, một cước đá bay ba của mình, một màn này để lại bóng ma tâm lý trong lòng cậu nhóc.

Dương Chấn sau khi nghe thấy lời của con gái, trong lòng nói không ra sự khó chịu gì, có một gia đình hoàn chỉnh đối với Tiếu Tiếu mà nói lại trở thành khát vọng, chỉ nhìn thấy ba thì có thể khiến cô bé vui vẻ thành như vậy.

Tần Yên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Tiếu vui vẻ như vậy, xoa đôi mắt có hơi đỏ, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

“Thằng nhóc, cậu vậy mà dám đánh tôi, đợi đấy cho tôi!”

Một lúc sau, người đàn ông trung niên mới đứng dậy được, trong mắt tràn ngập sự tức giận, trực tiếp gọi điện.

“Phụ huynh hai nhà, giữa trẻ con chỉ là đùa nghịch thôi, mọi người đừng tức giận, như thế ảnh hưởng không tốt với tụi nhỏ.” Hiệu trưởng của nhà trẻ cũng ra mặt hòa giải.

Người đó mặt mày ngang ngược nói: “Hiệu trưởng Lâm, bà đừng phí miệng lưỡi nữa, Trương Quảng tôi đường đường là người của nhà họ Trương, vậy mà bị một tên vô danh tiểu tốt đánh, nếu như không tìm lại danh dự, truyền ra ngoài, mặt mũi của tôi biết để đâu?”

Sắc mặt của Tần Yên vô cùng khó coi, cô ta ở bên cạnh Dương Chấn nhỏ giọng nói: “Ông ta là người của nhà họ Trương, anh mau dẫn Tiếu Tiếu rời khỏi đây, tôi là phụ nữ, ông ta không thể làm gì tôi được cả.”

Dương Chấn có hơi bất ngờ liếc nhìn Tần Yên, không ngờ cô gái này còn có một mặt nghĩa khí này, chỉ là đã muộn rồi.

Lúc này ba chiếc ô tô thắng gấp lại, dừng ở trước cửa nhà trẻ, trong mỗi chiếc xe đều có 5-6 người đàn ông vạm vỡ bước xuống.

“Ai động vào anh Quảng của tôi? Tự mình cút ra đây!”

Người đàn ông cầm đầu quát một tiếng.

Tiếu Tiếu bị dọa sợ mà cả người run rẩy, hai tay ôm chặt cổ của Dương Chấn.

Bỗng chốc một cỗ hàn ý tỏa ra từ trên người Dương Chấn, nhiệt độ không khí dường như hạ thấp vài độ, Tần Yên không khỏi rùng mình, mặt mày kinh hãi nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Tiếu Tiếu, không sợ, có ba bảo vệ, ai cũng không làm con bị thương được.” Dương Chấn dịu dàng nói.

Lời của Dương Chấn có tác dụng rất lớn, Tiếu Tiếu gật đầu không sợ nữa, đôi mắt to thông minh lóe lên: “Ba, thật không?”

“Ba trước từng gạt ai!”

Dương Chấn mặt mày trịnh trọng, nói xong, lại nhìn sang Tần Yên: “Cô dẫn Tiếu Tiếu rời khỏi đây trước, chuyện ở đây để tôi xử lý.”

“Ba, con không muốn rời xa ba!”

Tiếu Tiếu nghe thấy ba nói vậy, bỗng trở nên khẩn trương, hai tay túm càng chặt, trong giọng nói mang theo tiếng khóc.

“Anh Chấn, anh dẫn chị dâu đi trước đi!”

Không biết từ khi nào, một bóng người như tháp sắt xuất hiện ở bên cạnh Dương Chấn.

Nghe thấy lời của Mã Tuân, trán của Dương Chấn xuất hiện ba vạch đen, con mắt nào của cậu nhìn ra cô ta là chị dâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.