Chân Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 13: Long cơ




Trong mỗi con người luôn tồn tại một cực hạnVà đối với từng người cực hạn ấy lại khác nhauKẻ đứng trên đỉnh vinh quang, luôn là người phá vở những giới hạnĐôi khi điều đó không xuất phát từ bản thânMà phần nhiều là do ý chíThứ không phải sinh ra là đã có Mà do cuộc sống trui rèn mà thànhNgọc thô muốn thành khíPhải trải qua sự đẽo gọt Lại Câu đứng dưới núi nhìn đoàn người đông đúc đang gắng sức vượt lên, trong lòng lại có một dư vị khó tả, cảm giác trong đám cỏ khô, chồi non dần chớm nở. Là cỏ dại ven đường, hay là hoa thơm tỏa sắc.Thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Lại nói đến Triệu Phong lúc này đang vắt vẻo trên vách núi trông hết sức khổ nhọc. Ban đầu theo suy tính của hắn nếu như cứ theo phần đông số thí sinh đi theo đoạn đường thông thường thì năm nén nhan chỉ sợ không mấy người làm được, vì vậy tạo ra một lộ tuyến mới thì khả năng thành công sẽ cao hơn.Thế là hắn chọn leo lên mặt dốc của vách núi, nơi cũng có khoảng trăm người có cùng suy nghĩ như hắnNhưng cái gì cũng có mặt tích cực và tiêu cực của chính nó, thời gian tuy được rút ngắn nhưng đồng thời rủi ro cũng ngày một cao hơn. Đoạn đường này không chỉ dốc cao dựng đứng như tường. mà đá núi lại không mấy chắc, nhiều lúc phải đắn đo thật kỹ khi quyết định nơi để bám vào, nếu không đất đá chỗ ấy dễ bị sụt và gây nguy hiểm không cần thiết.

Ban đầu nhiều người chọn đọan đường này đều khá tự tin, nhưng khi leo lên giữa chừng thì mới thấy sự thật thường không như là mơ. Càng lên cao đường càng khó leo, cộng với việc thể lực đã bị bào mòn từ trước khiến cho việc di chuyển phải đối mặt với việc không còn đủ sức lựcĐôi bàn tay Triệu Phong đang tứa máu vì bị những mảnh đá cắt vào buốc thấu tận xương, đất bám vào vết thương càng làm cho chỗ đau thêm nhức nhối.

Quần áo thì bị cào xước không còn lành lặn, trông thật thảm nãoNhưng cơ bản điều đó không mấy khiến hắn quan tâm, hắn từng trải qua những chuyện còn kinh khủng hơn như thế này nhiều. hắn dựa vào một vách đá, dùng tay áo lau mồ hôi, hơi thở ngày một trở nên nặng nhọc.

Phải chăng đã đến giới hạn, chỉ là không muốn từ bỏ. Một chút chấp niệm này khiến hắn từng bước, từng bước leo lên.

Tính cách của Triệu Phong không phải là người cố chấp, nhưng trên vai hắn có quá nhiều gánh nặng phải đeo mang. Từ lúc bắt đầu con đường hắn chọn đã không bằng phẳng và đầy chông gai hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Có lẽ vì vậy mà ý chí không chấp nhận từ bỏ, như một cơn độc bệnh lan khắp toàn thân, ăn vào máu huyết và xuyên suốt tâm can hắn.

Không bỏ cuộcBa từ đơn giản nhưng lại gồm thâu cái dũng khí của bao người. Vì bởi lẽ kẻ không bao giờ bỏ cuộc là người không bao giờ thất bại, vì trong họ thất bại không phải là nỗi đau mà là động lực cho những bước tiến sau này.

Với những suy nghĩ như vậy khiến cho tâm hồn hắn nhẹ nhõm đi nhiều, đôi bàn tay dường như đã lấy lại sức lực, tiếp tục bám vào vách đá mà leo lênNhưng vẫn câu nói ấy “ đời thường không như là mơ”Rắc

Từ trên cao một âm thanh gẫy vở vang vọng lại, kèm theo đó là một ít vụn đá đang rơi xuống trúng vào người hắn. Triệu Phong ngước lên nhìn, có một cái bóng đen lao xuống với tốc độ rất nhanh.Như một bản năng hắn với tay ra tóm lấy vật ấy. Chỉ là vật ấy khá là nặng cộng với tư thế đang phải bám vào vách núi khiến tay phải của hắn đang nắm vào một mỏm đá trở nên đau buốt.Là gì vậy?

Hắn tự hỏi mình. Hắn ngoái đầu nhìn xuống.Thì ra hắn đang nắm lấy tay của một thí sinh, nhìn từ góc độ này ắt hẳn là do trượt chân té xuống.- Đệt Đúng là nghèo mà còn gặp cái eo, một mình còn khó lòng leo lên giờ đây lại thêm một người. - Nên Làm gì đây?

Xem ra tên ngốc bên dưới bất tỉnh mất rồi, giờ mà để hắn ở lại đây chỉ có một con đường đó là đi chầu diêm vương.Bốp

Triệu phong đá nhẹ một viên đá dưới chân rơi vào đầu tên khờ đang được hắn cứu lấy, xem có thật sự bất tỉnh không. Không thấy động tĩnh gì, Triệu phong tiếp thêm một viên nữa, rồi hai, ba, bốn…. đến mười viên đá lớn nhỏ khác nhau được hắn đá xuống mà tên kia vẫn không mảy may động đậyTriệu Phong thốt lên:

- Lão thiên ơi, hắn bất tỉnh thật rồi. Ngài nói xem con phải làm sao đây.Lúc này Triệu Phong mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Hắn đang đắng đo không biết phải làm sao, đường tuy còn không quá xa, nhưng nếu vác thêm một người thật là quá sức mà.

Nhưng nếu để tên này ở đây, có lẽ hắn cả đời sẽ sống trong ăn năn mấtLàmKhông làmNhững suy nghĩ xen lẫn vào nhau làm hắn cực kỳ rối trí, giữa lương tâm và thành công chỉ có một con đường để hắn chọn, mà thời gian cho việc suy nghĩ thì không còn lại nhiều, còn xung quanh hắn giờ đây thì không còn ai.

Và cứ thế hắn vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùngMột canh giờ sauLai Câu không biết từ lúc nào đã có mặt trên đỉnh núi. Anh ta đang ngồi trên một cành cây, miệng ngậm một cành cỏ và ngắm cảnh chiều tà. - Bẩm tướng quân, thời gian thi đã hết rồi ạ.Một tên lính bên dưới kính cẩn tâu lên.Lai Câu nhìn tên lính bên dưới- Được rồi, vậy ngươi đi nghỉ đi ta muốn ở đây một lát- Tiểu nhân xin cáo luiNói rồi tên vệ binh quay gót đi để lại Lai Câu một mình.

Lúc này một bàn tay giơ lên chạm vào nền đất gồ ghề của đỉnh núi, không ai khác là Triệu Phong.Chỉ khác là trên lưng hắn lúc này đang cõng thêm một người nữa. Hắn đã dùng đai lưng của mình để buộc tên kia lại và từng bước lê lết leo lên.Khuôn mặt bơ phờ, mồ hôi nhễ nhại, quần áo tả tơi như hồn ma vất vưởng vừa thoát khỏi chốn cửu u lao lên vậy. Hắn chống hai tay vào hông, miệng hồng hộc thở không ngừng, hai mắt mơ màng kèm theo đó là cơn choàng váng không tên gọi về.Nhìn về phía trước đoạn đường trở nên vắng vẻ, tĩnh mịchKhông kịp rồi sao

Lòng hắn nặng trĩu, dẫu đáp án dường như đã biết trước, nhưng đối mặt với chính nó quả thật là không thốt nên lời. Đôi bàn tay nắm chặt, hắn nhắm mắt lại. Lặng nghe trong gió tiếng lá cây sào sạt rung lên.

Cảm giác này là gì đây?Thất vọng vì thất bại ư? Hắn đứng đó rất lâu. Rất lâu.Thời gian chầm chậm trôi qua, từ từ hắn mở mắt ra, mĩm cườiThất vọng ưNói đùa gì vậy, chỉ những điều này mà khiến ta gục ngả sao, nằm mơ đi. Phong ta cái gì có lẽ cũng không có, chỉ có sự gan lì là hơn người thôi, nếu làm sai cùng lắm là làm lại từ đầu.- A, u, aaa..aaaaaaa..Triệu Phong hét to nhằm giải tỏa tất cả cảm xúc ra ngoài- Này cậu bị hăm à!

Triệu phong như đứng hình, quả thật có một giọng nói văng vẳng từ sau lưng hắn.- Má ơi! Rõ ràng mình là người leo lên đỉnh trễ nhất mà, vậy giọng nói này từ đâu ra.Hắn hắn len lén nhìn lại- A!Đập vào mặt hắn một khuôn mặt chảy máu đầm đìa, không ai khác chính là tên đang được hắn cõng sau lưng- Quỷ!

- Quỷ cái đầu cậu. Người ta còn sống sờ sờ ra đây. Nhưng mà cái gì đây nhỉ?Tên sau lưng lấy tay chùi lên mặt, sau đó nhìn xem, mặt hắn trắng bệt- Máu

- Sao lại nhiều máu thế này, chuyện quái gì đã xảy ra lúc ta bất tỉnh thế này?- Này. Cậu có biết vì sao mà tớ ra nông nổi này không?Tên đó hướng ảnh mắt nhìn về Triệu Phong

Giờ này Triệu Phong mới nhớ ra ban đầu hắn đâu bị thương thế này, chắc có lẽ mấy viên đá ban nãy gây ra đây mà. Hức có khi nào hắn nghi mình ra tay không nhỉ- À, thật ra mình cũng không biết

- Lúc mới thấy cậu là đã như vậy rồi.Triệu phong khuôn mặt tỏ vẻ quan tâm cực độ, dường như vô cùng đồng cảm với người đang ở sau lưng mình vậyTên phía sau nói- Vậy cậu đã cứu tớ khi mà tớ rơi từ trên cao xuống ư?Triệu phong lèm bèm trong miệng- Không phải ta thì còn ai, ma chắc- Không phải vì cứu ngươi ta đâu đến nỗi thân tàn ma dại như thế này. Đã vậy còn trễ mất lượt về đích nữa chứ. Hức hức

Hắn đâu khổ lắc lắc đầu, nhưng sau đó Triệu Phong vẫn ráng nặng ra một nụ cười tươi khả dĩ- À không có gì, gặp người hoạn nạn phải giúp nhau là chuyện nên làm mà.Có một sự giả tạo không hề nhẹ trên khuôn mặt của hắn lúc này, dù sao cũng lôi tên kia từ dưới lên chẳng lẽ nói với tên ngồi sau lưng, vừa rồi quả thật có ý định cho hắn rơi tự do. Hức đành phải đóng vai người tốt đến cùng vậyVà quả thật hắn đóng khá tròn vai, cứ nhìn tên đằng sau tíu tít cảm ơn thì hiểu.- À cậu tên gì?

Tên đằng sau, sau khi rời khỏi lưng Triệu Phong cất tiếng hỏi- Mình Triệu Phong- Mình Long Cơ rất hân hạnh được gặp bạn

Đến lúc này Triệu Phong mới có dịp nhìn rõ Long Cơ. Một cậu bé có khuôn mặt lanh lợi, hai mắt tinh anh còn là một con người khá vui tính và biết nắm bắt cảm xúc của người khác. Tuy mới lần đầu gặp nhưng Triệu phong và Long Cơ nói chuyện khá hợp nhau, dù thân phận hai đứa khá chênh lệch.

Long Cơ là con của ngự sử đại phu Long Vũ ,một trong những trọng thần của Triều đình. Gia cảnh hay bối cảnh sống đều hơn xa người thường, nhưng Long Cơ không có mảy may một chút tự mảng mà luôn đối xử với người khác rất hòa đồng. Vì tính cách này mà đi đến đâu cũng được người khác yêu mến, và Triệu Phong cũng không ngoại lệTriệu phong hỏi

- Này vì sao cậu muốn tham gia cuộc thi này?Long Cơ trả lời- Không có gì vì đơn giản nó làm tớ cảm thấy thú vịNhìn khuôn mặt đang mỉm cười đầy hạnh phúc, Triệu Phong không khỏi nghệch người. Thú vị đến nỗi sắp mất mạng à, đúng là con nhà quyền quý có khác, thú vui thật khác người à nha.Long Cơ hỏi

- Còn cậu, Triệu Phong nếu đậu cuộc thi này cậu có ước muốn gì không?Triệu Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi ra quyết định

- Mặc dù không thích thú gì lắm, nhưng tớ phải trở thành thiên hạ đệ nhất đại tướng quân.Lời nói ra ý điệu như chém đinh chặt sắt, dù phong vũ ba đào cũng khó lòng lay chuyển được.- Thiên hạ đệ nhất đại tướng

Long Cơ nhẩm lại lời của Triệu PhongTrước giờ Long Cơ đã gặp rất nhiều người, nhưng người đầu tiên có thể nói ra những lời này, thì đây quả là lần đầu tiên. Thiên hạ đệ nhất tướng quân là cái gì kia chứ? Nó không chỉ đơn thuần là một danh xưng, mà đôi khi còn có ý nghĩa cao hơn nhiều những suy nghĩ đời thường. Trên đại lục Hi Nhĩ Mạc này có bao nhiêu người có được danh xưng này cơ chứ. Và cũng đã bao nhiêu trăm năm, từ khi vị đệ nhất đại tướng quân cuối cùng ra đi?

Ngẫm nghĩ một hồi, Long Cơ nhìn Triệu Phong cười thật sảng khoái- Thú vị! Thú vị. Ta nói rồi mà cuộc thi này quả thật hấp dẫn, những người kỳ lạ thật là nhiều a.- Được rồi Triệu Phong chúc cho ước mơ của cậu trở thành hiện thực.Triệu Phong ánh mắt ái ngại nhìn Long Cơ- Nhưng mà hình như vòng này chúng ta đâu có đậu!Long cơ đáp

- Để làm được điều ấy chúng ta phải… cậu … cậu nói gì cơ, không đậu là sao, chẳng phải chúng ta đang đứng trên đỉnh núi rồi à- Đúng là chúng ta đã ở đây nhưng mà Long Cơ cậu quên vụ thời gian à.- Éc. Tớ nhớ lúc chưa bất tỉnh đã ở gần đỉnh núi lắm mà. Chỉ một đoạn ngắn như vậy mà cậu leo chậm như vậy à.- Cậu cầm tinh con rùa ư

Triệu phong nóng nảy- Cậu nói chuyện với ân nhân mình vậy đấy à. Không phải vác theo cậu thì tớ đã lên đây từ sớm rồi!Long Cơ ngồi phịch xuống miệng làu bàu- Thế bây giờ phải làm sao đây. Thật là chán như con gián. Hức

Triệu Phong cũng ngồi xuống, miệng cũng than thở không ngừng- Còn làm gì nữa đành chờ lần sau vậy. Dù sao cái cuộc tuyển quân ác quỷ này dù có qua vòng này, hai vòng còn lại cũng khó lòng mà qua được

- Cậu cũng nghĩ vậy sao Triệu Phong. Quả thật kỳ thi này giống tra tấn hơn là tuyển người đấy.- Còn phải nói. Long Cơ cậu không để ý chủ khảo cuộc thi à. Lai Câu tướng quân ấy như hung thần ác sát vậy, toàn nghĩ ra những trò điên khùng để đọa đầy người ta mà thôi

Vừa nói xong Triệu Phong giả làm hồn ma, thè lưỡi ra trêu Long Cơ Long Cơ cười ngặt ngà ngặt nghẻo, bò lăn, bò trường dưới đất. Sau đo bỗng nhiên hắn câm như hếnTriệu Phong hỏi:- Này sao vậy.- Không có gì. Mà Triệu Phong này hình như chúng ta có hơi quá, Lai Câu tướng quân đâu phải người như vậy

- Cái gì mà không phải. Lần đầu tiên tớ gặp anh ta mà cứ nghĩ là ác quỷ đội mồ sống dậy, mình lắm lem đầy máu, khuôn mặt thì hung dữ hơn cả đám côn đồ ngoài chợ. Nãy giờ tớ nói như vậy có khi là còn khen cho anh ta nữa đó.Long Cơ nháy mắt ra hiệu cho Triệu Phong- Nhưng dù gì ngài ấy cũng là một đại tướng quân. Tớ nghĩ từ nay về sau chúng ta đừng nói những lời ấy nữa thì hơn.

- Có gì mà phải sợ, ở đây chỉ có tớ với cậu nói xấu anh ta một chút thì đã sao nào. Hì hì cậu nhát quá.Triệu Phong vừa dứt lời thì có một tiếng nói từ đằng sau, mang theo khí tức tử vong- Thật vậy!

Cảm giác này là gì nhỉ, sau mà lông tóc nó cứ dựng ngược lên thế này. Triệu Phong lấy hết can đảm quay lại.- Hức, tướng ……tướng …quânHắn lắp bắp như gà mắc tóc, khi thấy khuôn mặt Lai Câu đang cuối xuống dí sát vào mặt hắn. Còn Long Cơ thì đứng cạnh bên mồ hôi chảy ra không ngừng- Hai tên nhóc này gan cũng lớn thật đấy, dám đứng ở đây nói xấu trưởng quan của mình. Thật là muốn chết mà.Bốp, bốp

Hai cái ký đầu đầy uy lực được giáng xuống. Triệu Phong và Long Cơ đều ôm đầu đầy đau đớn- Ai ui!Không hẹn mà gặp hai nhóc đứng trước Lai Câu như cừu non đứng trước miệng sói vậy không nói một lời để cho kẻ kia xâu xé .Lai Câu ngồi chồm hổm gần hai đứa nói

- Hai tên này ta đang ngắm cảnh thì lại huyên thuyên không ngớt, làm phá bầu tâm sự của ta- Có biết đó là trọng tội không hả?Lai Câu ôm lấy đầu Triệu phong ở thế khóa cổ, còn tay kia thì như mũi khoan đang ra sức ngoáy vào đỉnh đầu hắn.

Hức đây mà là tướng quân đỉnh đỉnh đại danh gì chứ, lúc này chả khác nào đứa con nít đang giận dỗi vậy, chỉ tội cho thân hắn đang phải hứng chịu. Nhưng ức chế nhất là nhìn qua tên Long Cơ khốn kiếp, thấy bạn bè nguy nan thì làm mặt giả nai đứng cạnh bên không nói tiếng nào, đúng là hoạn nạn mới rõ chân tình mà.

Sau một khoảng thời gian tra tấn thỏa thuê, Lai Câu đứng dậy, chống hai tay vào hông- Này hai nhoc còn không lẹ đi vào trong đăng ký lấy chỗ nghĩ và xem cách thi đấu cho vòng tới đi chứ. Bộ đứng đây chém gió thì ta sẽ mở lượng hải hà tuyển các ngươi vô à.Lai Câu vẫn giữ khuôn mặt át sát nhìn hai đứa. Không biết hai đứa Long Cơ và Triệu Phong có nghe được những gì Lai Câu nói không, nhưng cơ bản không nói nên lời, vì sợ đến mất mật mất rồi.Đến một lúc sau mới lấy lại được bình tĩnh Long Cơ lên tiếng- Nhưng mà chẳng phải hai đứa đều không đến đúng giờ, làm sao có thể đậu vòng này thưa tướng quân.Lai câu dùng ngón áp út ngoáy tai- Ta rất ghét nói nhiều, hai đứa đang cố ép ta làm việc quá sức mình rồi đấyGiọng Lai Câu cứ kéo dài lê thê mà chầm chậm khiến cho hai đứa nhóc sống lưng lạnh toátLai Câu lại tiếp tục lên tiếng

- Luật là lên đỉnh núi trong vòng năm nén nhan đúng chứ. Và là một vị giám khảo ta xác nhận khi hai người các ngươi vừa chạm đến đỉnh thì cũng chính thức hoàn thành cuộc thi này. - Đương nhiên là chưa tính toán đến khoảng thời gian chém gió nãy giờ.- Ta nói như vậy đã thông rồi…….. chứ!

Thật là vật vã cả linh hồn, chỉ là lời nói bình thường nhưng cũng khiến hai tên nhóc này thở không ra hơi, thế mới biết trong lòng Triệu Phong và Long Cơ, Lai Câu đáng sợ như thế nàoTriệu Phong len lén hỏi- Vậy tại sao lúc mới lên đây, lại không thấy bất cứ thí sinh nào vậy ạ.Lai Câu quắc mắt nhìn Triệu Phong

- Bộ ngươi nghĩ ai cũng vô dụng như hai đứa à- Còn không mau đi. Hay là muốn ta quăng từ trên này xuống hả!Hai đứa dạ dạ vâng vâng rồi sau đó cúp đuôi chuồng thẳng không dám nói thêm lời nào.Còn về Lai Câu không biết anh ta nghĩ gì khi nói dối về việc thời gian, để đặc cách cho Long Cơ và Triệu Phong, nhưng chỉ thấy sau khi hai đứa kia rời khỏi anh ta lại có vẻ rất hứng khởi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.