Chán Đời Sống Lại

Chương 8: Gánh nặng trên vai




Chu Sơn là biểu tượng quyền lực của học viện Bạch Vân. Thuyền bay đen tuyền lấp lánh ánh bạc là pháo đài trên không nổi tiếng nhất đảo quốc An Lạc. Với hệ thống trận pháp phòng ngự ba lớp cộng thêm lực công kích mạnh mẽ đủ để hù dọa những ai có ý định xấu xa. Tuy nhiên sức mạnh thực sự của nó lại không liên quan đến khả năng phòng thủ. Sau lưng học viện Bạch Vân là năm đại gia tộc tu tiên hùng mạnh nhất quốc đảo An Lạc. Tấn công vào thuyền bay Chu Sơn chẳng khác nào tuyên chiến với ngũ đại gia tộc.

Người có trí tưởng tượng phong phú cũng chẳng thể tin nổi có ngày Chu Sơn sẽ bị kẻ địch chặn giết. Hôm nay đó lại là sự thật. Hơn năm mươi tu sĩ ngự kiếm bao vây tất cả đường ngang ngõ dọc. Bọn họ mặc trang phục màu đen từ đầu đến chân, đeo khăn che mặt chỉ lộ ra ánh mắt đầy sát khí trông giống như băng cướp cạn bình thường. Nhưng nhìn cách sắp xếp ba tu sĩ thành một nhóm nhỏ cho thấy đây là đội quân được huấn luyện bài bản.

Tên chỉ huy đứng cách mũi thuyền khoảng nửa dặm. Bằng nhãn lực của mình y có thể thấy rõ mấy tu sinh đang nhởn nhơ ăn chơi nghỉ dưỡng. Phạm Ngân nhổ nước bọt khinh thường đám đạo tu ngu ngốc, hòa bình quá lâu nên biến thành một lũ vô dụng. Ma quân phất cao tay, tất cả ma tu dưới quyền sẵn sàng. Y hạ tay xuống, hàng loạt khối cầu đen ngòm đâm vào trận pháp phòng ngự của thuyền bay.

Chu Sơn chấn động, các tu sinh chưa biết chuyện gì xảy ra đã ngã ngửa xuống sàn, bàn ghế xô lệch tứ tán.

Một tu sinh kinh hoàng hét thất thanh. - MA TU TẤN CÔNG!!!

Ngay lập tức tất cả các tu sinh rơi vào trạng thái hoảng loạn. Tiếng la ó, tiếng khóc, tiếng kêu cứu… hòa lẫn vào nhau. Như thể nơi này là địa ngục trần gian. Đa số đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời chưa biết phải làm gì. Chỉ có vài thiếu niên gan dạ giữ được bình tĩnh, biết vận linh lực hộ thể.

Bên ngoài, ma quân ra lệnh tăng cường công phá. Hàng loạt ma khí đổ xuống nhắm vào pháp trận phòng ngự. Nhưng yếu tố bất ngờ đã mất, Chu Sơn phản đòn, hai mươi Địa Lôi Phù đồng thời phóng ra. Tiếng nổ vang trời đồng thời nghiền ép không gian, tạo nên lực xung kích xới tung đất đá, đẩy lui đám ma tu tránh xa vài dặm. Trong nháy mắt nơi này biến thành chiến trường thực sự.

Qua vài đợt giao tranh, hai bên tạm thời lâm vào tình thế giằng co. Ma tu chưa thể phá vỡ phòng tuyến. Chu Sơn không tìm được lối thoát. Là người dày dạn kinh nghiệm đối chiến với ma đạo, Xuân Phái thừa biết đây chỉ là màn chào hỏi ban đầu. Ông quyết đoán ra lệnh.

- Các trò sẽ được đảm bảo an toàn. Tất cả bình tĩnh và nghe theo mệnh lệnh của tôi. Luyện thể trở lên đi theo giáo sư Thuận Phong, số còn lại tập trung qua bên trợ giảng Mạnh Nguyên.

Ông ngưng lại một chút rồi dùng uy lực nói tiếp. - Nhanh chân lên!

Âm thanh hỗn loạn ngưng bạch. Các tu sinh vội vàng đứng dậy răm rắp làm theo chỉ đạo. Nhóm luyện thể đi lên đài quan sát, bên trong đã có các giáo sư và trợ giảng đợi sẵn.

Giáo sư Thuận Phong nhẩm pháp quyết, hóa hình sơ đồ bố trí phòng ngự của Chu Sơn lên giữa căn phòng, Ông ta bắt đầu tóm tắt tình thế.

- Chúng tôi dò ra được cầm đầu nhóm ma tu có hai vị ngưng hồn, số còn lại là tụ đan. Bên ta một ngưng hồn, bốn tụ đan, tu vi của các trò phần lớn dừng lại ở nhập khí, một vài em xuất sắc đạt được luyện thể. Chênh lệch thực lực lớn như vậy, phương án hiệu quả nhất là bảo vệ hệ thống phòng ngự chờ cứu viện.

Thuận Phong nói đến đây thì dừng lại, nhường lời cho giáo sư Xuân Phái.

- Pháp khí này có ba lớp trận phòng ngự. Vị trí các mắt trận lần lượt nằm ở tầng một, hai và ba. Trận còn ta còn, trận mất ta nguy. Dưới sự tấn công mạnh mẽ lượng linh thạch dự trữ có thể duy trì trận pháp trong vòng hai ngày. Các em chia nhau thành ba đội, mỗi đội có một vị trợ giảng chỉ huy, bằng mọi giá phải đảm bảo mắt trận an toàn. Nghe rõ chưa.

- Tất cả đồng thanh. - RÕ!

Một tu sinh giơ tay thắc mắc:

- Sau hai ngày thì sao thưa giáo sư.

- Sau hai ngày viện quân không tới...TỬ CHIẾN MỘT TRẬN

Giáo Sư Xuân Phái nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, ai nấy nghe được đều lạnh sống lưng. Bầu không khí căn phòng rơi vào trầm lặng, kèm theo tiếng thở dài não nề. Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Giáo Sư Thuận Phong hiểu được tâm trạng của đám học trò lúc này. Tụi nhỏ bị ép học bay khi chưa đủ lông đủ cánh. Nhưng chẳng ai được quyền lựa chọn, quy luật tự nhiên ngàn đời nay vẫn thế, thích nghi hoặc là chết. Ông tiếp tục chỉ đạo.

- Các trò nhanh chóng thực hiện. Riêng Vĩnh An, Đại Dương, Hải Vân, Hoàng Khang, Nhã Vy ở lại.

Chờ mọi người rút đi hết, Xuân Phái bảo nhóm Vĩnh An ngồi xuống, ông ta mở đầu bằng một câu hỏi.

- Vĩnh An, trò nói chúng ta rơi vào đại trận?

Cậu gật đầu xác nhận rồi giải thích thêm. - Rơi vào Phong Tỏa Trận, bán kính khoảng năm mươi dặm.

Hải Vân lấp lửng. - Cho nên...

- Mọi tín hiệu cấp cứu đều bị chặn lại, cứu viện sẽ không tới. - Vĩnh An bổ sung thông tin.

Hoàng Khang tỏ ra nghi ngờ. - Cậu chắc không? Thuyền này có trận pháp thăm dò, chẳng lẽ không phát hiện.

- Loại trận này chỉ có tác dụng cản trở liên lạc, giao động linh khí rất thấp.

Trên mặt Đại Dương vẫn còn sưng đỏ vì hai cú đấm, hắn không bỏ qua cơ hội tiếp tục làm khó. - Thấp nhưng vẫn có, làm sao không dò ra được?

Tình huống nguy cấp mà bọn này cứ hỏi vặn hỏi vẹo làm cho Vĩnh An hơi mất kiên nhẫn, cậu đanh giọng.

- Linh bạc gắn trên Chu Sơn cũng liên tục hút linh khí tạo ra giao động. Trận pháp có báo nhưng chúng ta chủ quan dẫn đến nhầm tưởng giao động kia là của linh bạc gây nên.

Nói tới đây cả nhóm mới ngã ngửa, vấn đề tưởng chừng nhỏ bé lại gây ra họa lớn khôn lường.

Vĩnh An đột nhiên đứng phắt dậy, mặt lo lắng chỉ tay về hướng tây, giọng trầm xuống.

- Bọn nó đang dựng trận hút linh. Cố chiếm lấy linh khí duy trì đại trận phòng ngự của chúng ta.

Xuân Phái và Thuận Phong trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Tình hình ngày càng xấu đi, kẻ địch đến có chuẩn bị, thầy trò bọn họ như cá nằm trên thớt. Không hành động nhanh khó mà lường trước được hậu quả cuối cùng. Xuân Phái gấp rút trình bày kế hoạch.

- Các trò có tu vi cao nhất nhóm tu sinh, tôi muốn lập một biệt đội lén thoát vòng vây tiến về báo tin cho hiệu trưởng.

Xuân Phái lật tay hóa hình một bản đồ xuất hiện giữa không gian, ông bắt đầu hướng dẫn học trò.

- Chúng ta đang ở đây, cách năm trăm dặm về hướng đông có một trận truyền tống thẳng đến học viện.

Giáo sư vừa nói vừa phóng to điểm cần chú ý. - Nó nằm chỗ này. Tối nay các vị trợ giảng giả vờ phá vỡ vòng vây bên mũi thuyền. Các trò ở hướng đối diện lợi dụng sơ hở chạy thoát ra ngoài.

Nhã Vy lúc này mới lên tiếng.

- Sao lại phải đi tới năm trăm dặm. Thoát ra ngoài bán kính bị phong tỏa cũng có thể truyền tin về mà.

Giáo sư Thuận Phong thở dài thườn thượt, nặng nề trả lời câu hỏi:

- Hai ngày trước tôi đã gửi tín hiệu cấp cứu nhưng tại sao học viện chưa cử người đến? Chắc chắn có kẻ đã chặn tín hiệu ở đầu bên kia. Tiếp tục gửi nữa cũng vô dụng.

Nhóm tu sĩ trẻ nghe như sét đánh ngang tai, chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều, bọn họ nhìn nhau chẳng nói chẳng rằng lặng lẽ về phòng chuẩn bị.
Vĩnh An đứng đó, tại nơi cao nhất của Chu Sơn, mưa gió vần vũ phất mạnh vào mặt cậu. Ở phía xa, trận pháp hút linh của kẻ địch đang trong tiến trình hoàn thiện. Chỉ chút nữa thôi nó sẽ tranh giành linh khí với trận pháp phòng ngự của thuyền bay. Nhóm người áo đen vẫn đang thay phiên nhau tấn công nhằm suy giảm nhanh chóng lực phòng ngự. Nếu như cậu tính toán không lầm trong vòng vài giờ nữa Chu Sơn sẽ thất thủ.

Với hai ngưng hồn rình rập như hổ rình mồi, đợi khi thuyền bay bị đánh sập cuộc tàn sát lúc đó mới chính thức bắt đầu. Kiếm tu Xuân Phái mặc dù chiến lực rất mạnh cũng không thể bảo hộ tất cả tu sinh. Chính vì lẽ đó giáo sư mới lựa chọn Huyết Vũ Kiếm Trận, liều mình sống mái một phen với kẻ thù, tranh thủ cơ hội sống sót cho các bạn trẻ.

Mưa tuôn xối xả, gió rít từng cơn, dòng nước lạnh lẽo thấm ướt trang phục của chàng thiếu niên. Vĩnh An chăm chú tính đi tính lại các bước dựng trận pháp chẳng màng đến việc che mưa chắn gió. Vào giây phút này một giọt linh lực cũng không thể phí phạm.

Áp lực đè nặng lên đôi vai chưa kịp trưởng thành. Cậu hít thở thật sâu cố gắng đưa nhịp tim trở lại bình thường. Giáo sư Xuân Phái đứng đây cùng cậu, tu sĩ trợ trận đã sẵn sàng, tất cả linh thạch được đưa vào đúng vị trí. Vĩnh An dùng thần thức kiểm tra lần cuối sau đó ngước nhìn giáo sư. Ông gật đầu ra hiệu cho cậu tiến hành.

Cậu giang ngang hai tay, từ phía bên phải dòng linh lực hệ hỏa tuôn ra bên ngoài. Nó mảnh mai như tơ trời, đỏ rực như hoa phượng ngày hè. Sợi tơ lửa lan truyền trong không khí nối từng viên từng viên linh thạch lại với nhau. Từ phía tay trái một dòng linh lực hệ mộc cuồn cuộn như sóng biếc liên kết các vị tu sĩ trợ trận chấn ở bốn góc Chu Sơn. Sau đó hai dòng linh khí cùng nhau đổ về mắt trận.

Trận pháp mới đi được nửa quãng đường linh lực trong cơ thể Vĩnh An đã sắp cạn kiệt. Giai đoạn quan trọng còn ở phía trước. Bàn tay cậu rung lên ép linh lực tiếp tục tuôn trào ra ngoài.

Cố thêm chút nữa.

Thêm chút nữa.

Không được!

Linh lực đứt đoạn, trận pháp thất bại, linh thạch rơi lộp độp xuống đất. Những ánh mắt chờ mong nhanh chóng chuyển thành thất vọng. Vĩnh An thở hổn hển, loại trận này khó làm hơn cậu tưởng. Mạnh Nguyên lại gần vỗ vai an ủi:

- Nghỉ ngơi đi. Chờ linh lực khôi phục rồi làm tiếp.

Vĩnh An lắc đầu, thời gian không còn nhiều nữa, cậu nói vắn tắt với trợ giảng:

- Cho em một viên phục hồi linh lực.

Mạnh Nguyên đưa qua cho cậu nhưng không quên dặn thêm.

- Đừng quá gắng sức không được thì tính cách khác.

Vĩnh An gật đầu, lẳng lặng bỏ viên thuốc vào miệng, kiên định bắt đầu trở lại. Huyết Vũ Kiếm Trận hình thành bảy phần... Rồi dừng lại.

Mọi người nhìn cậu nửa tin nửa ngờ, phần nhiều vẫn là lo lắng không yên. Hải Vân xót bạn muốn lên cản lại. Hiền Minh lắc đầu giữ cô đứng yên tại chỗ. Mưa vẫn rơi như trút nước, ông trời cố ý làm khó cậu ư? Vĩnh An cắn răng chịu đựng, gương mặt của cậu trắng bệch, đôi môi không còn huyết sắc. Vĩnh An tiếp tục nuốt thêm hai viên bổ sung linh lực, thử lại lần nữa.

Trận pháp hình thành tám phần... Lại vỡ vụn.

Ba lần bảy lượt thất bại ngay bước cuối cùng làm Vĩnh An cáu tiết. Cậu cố chấp cầm bốn viên thuốc định quăng vào trong miệng, giáo sư Thuận Phong vội chụp tay cậu lại, ông nói:

- Quá nguy hiểm, đan điền của trò chịu không nổi. Linh căn tùy biến cũng không chịu nổi.

Vĩnh An yếu ớt giãy ra khỏi tay giáo sư, cơ thể run lên bần bật vì lạnh, giọng nói không còn liền mạch như trước. - Không... sao... sắp... sắp được rồi.

Bốn viên thuốc bắt đầu thấm vào, linh khí tăng đột biến làm đan điền của cậu căng trướng. Cơ thể không chịu nổi áp lực bắt đầu phản ứng. Mắt, mũi, miệng... Khắp nơi toàn là máu. Máu hoà vào mưa theo dòng chảy xuống.

Đây là cơ hội cuối cùng, Vĩnh An bất chấp an nguy điều khiển linh lực. Vài trăm linh thạch kết hợp với nhau di chuyển theo trật tự nhất định. Cậu chắp tay lại, hai dòng linh khí xoắn vào nhau hướng đến mắt trận. Huyết Vũ Kiếm Trận hoàn thành bảy phần. Trận pháp mãnh liệt hấp thu năng lượng, cả người Vĩnh An rung lên bần bật, hai dòng xanh đỏ liên tục kết nối xây dựng. Cậu giơ cao tay, hoả linh thạch tách nhóm hình thành màng bảo hộ gai góc. Còn một phần nữa là thành công, Vĩnh An cưỡng ép đan điền gần như cạn kiệt.

Chính là thời khắc này, cậu nâng thẳng tay báo hiệu, giáo sư Xuân Phái cắt đứt đầu ngón tay, viên gạch cuối cùng được lắp vào. Dùng huyết tế trận, kiếm khí như mưa, hoả mộc kết hợp, xâm nhập khắc giết, Huyết Vũ Kiếm Trận hoàn thiện. Một khối cầu khổng lồ chi chít kiếm khí bao bọc Chu Sơn. Từ xa nhìn lại nó giống như một con nhím xù lông hướng vào kẻ địch.

Vĩnh An kiệt sức đổ gục xuống sàn thở dốc, ánh mắt sung sướng nhìn đại trận. Cuối cùng cậu cũng thành công.

Phía bên kia, kẻ cầm đầu chau mày bặm môi nhìn màng chắn đỏ au cùng hàng ngàn bóng kiếm xoay tròn quanh Chu Sơn. Khốn kiếp! Ba lớp phòng ngự phá muốn hụt hơi, giờ thêm cái quỷ gì thế này. Phạm Ngân ra lệnh cho một nhóm tiến lên thăm dò. Ba tên áo đen tiến lại gần Chu Sơn, bọn chúng chưa kịp ra tay đã bị lực hút khổng lồ kéo vào đại trận. Kiếm khí dày đặc như mưa chém kẻ xâm nhập thành trăm mảnh, thịt vụn tung tóe khắp nơi. Tiếng thét đau đớn cất lên rồi im bạch, trong tích tắc người đã không còn. Cảnh tượng ghê rợn làm đám ma tu không dám nhúc nhích.

Thoáng thấy tình huống không ổn, ma quân Huyền Như lả lướt tới gần Phạm Ngân, cô ta nói:

- Mạnh đến cỡ nào cũng chỉ là trận pháp. Chờ hết linh thạch rồi làm thịt. Cho chúng nó sống thêm vài tiếng cũng chẳng sao.

Phạm Ngân khoái chí cười ha hả. Đúng thế, cần gì phải gấp! Cái bọn họ không thiếu chính là thời gian. Chờ quân tiếp viện ư? Bọn chúng sẽ tới để nhặt xác thì đúng hơn.
Phía nam đảo quốc An Lạc là vùng đất ấm áp nằm dưới sự quản lý của ngũ đại gia tộc. Người dân sống theo luật pháp do năm nhà này đề ra. Quan hệ giữa các gia tộc được hình thành dựa trên chia sẻ quyền lợi, đồng thời tạo thành liên minh chống lại ma tu.

Trái ngược với phương nam chú trọng quy tắc, phương bắc là vùng đất tôn sùng tự do và sức mạnh. Nơi quanh năm lạnh lẽo chính là địa bàn của ma tu. Ở đây không có đúng - sai, người tốt - kẻ xấu chỉ là trò chơi trẻ con, nắm đấm mới là chân lý người người tôn thờ.

Toàn bộ địa bàn phía bắc được chia làm bốn khu vực. Mỗi vùng do một ma tu chém giết đi lên rồi tự mình xưng vương. Ma tu thua cuộc buộc phải thuần phục và cống nạp cho ma quân vùng đó để đổi lấy an toàn. Triều đại của mỗi ma quân sẽ tồn tại mãi mãi... Cho đến khi bị ai đó đánh bại.

Nhiều năm trước đây Lệ Thiên một mình một ngựa tiến vào cực bắc. Anh ta khiêu chiến với ma quân mạnh nhất đương thời là Thuần Khương. Cuộc chiến long trời lở đất kéo dài suốt cả tuần lễ. Lệ Thiên càng đánh càng hăng cuối cùng ép buộc Thuần Khương quy ẩn. Anh ta bước lên vị trí ma quân cai trị vùng đất bao la trù phú.

Lần đầu tiên trong lịch sử đảo quốc An Lạc ma quân là người đến từ phương nam. Sự việc này dấy lên làn sóng phẫn nộ trong giới ma tu, bọn họ ùn ùn kéo đến thi nhau khiêu chiến. Nhưng chưa có ai thắng lợi trở về, kể cả ba vị ma quân cùng cấp.

Mọi người ngậm đắng nuốt cay chấp nhận sự thật. Ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không phục. Lệ Thiên trở thành cái gai của cả hai bên. Đạo tu khinh bỉ gọi anh là kẻ trốn chạy, ma tu căm thù không chấp nhận tên ngoại lai. Một mình kẹt giữa hai phe ma - đạo chẳng làm Lệ Thiên lo lắng. Tu Vi đã đạt đến cảnh giới phân hồn, dưới vùng trời này dễ có mấy ai làm khó được anh.

Từ lúc lên ngôi cho đến bây giờ ma quân hiếm khi ra khỏi Tuyết Cung. Trước đây bốn năm Lệ Thiên vô cớ sa thải toàn bộ đội ngũ phục vụ, cung điện lạnh lẽo vì lý do đó càng thêm vắng vẻ. Kiệt tác xây từ pha lê linh băng như bị bỏ phế giữa vùng tuyết trắng. Mặc dù như vậy vẻ đẹp của nó vẫn làm người ta trầm trồ khen ngợi. Dưới ánh trăng sáng lâu đài như nàng mỹ nhân huyền bí diễm lệ. Bây giờ là mùa ấm nhất trong năm, những đóa hoa vĩ mộng bắt đầu xé tuyết nhô lên. Vài ngày nữa thôi, màu hoa đo đỏ sẽ biến nơi này thành kỳ quan rực rỡ.

Cảnh vật đẹp đến nhường ấy, nhưng hai ma tu đi trong hành lang không hề hứng thú với nó. Họ là tâm phúc duy nhất của ma quân đang trên đường về báo cáo nhiệm vụ. Không gian vắng lặng, tiếng bước chân hai người dội vào vách tường rồi vọng lại nghe rõ mồn một.

Minh Quân vừa đi vừa nói:

- Nhật Quang, tao nghĩ quân thượng bị sang chấn tâm lý chưa khỏi.

- Ừm.

- Mấy ma quân khác người hầu đông như ruồi. Ngài lại thích một mình.

- Ừm.

Bỗng nhiên bọn họ dừng bước, Minh quân lại nói tiếp:

- Không nhầm chứ, sao lại có trẻ con khóc lóc.

Hai người dỏng tai nghe kỹ hơn, rõ ràng là tiếng con nít rấm rứt. Quân Minh nghi hoặc đoán già đoán non:

- Chẳng lẽ ma quân có con? Bị chơi một vố chưa tởn hay sao, lại yêu nữa à?

- Ừm.

- Này, sao mày cứ ừm ừm thế. Không biết nói từ khác à.

Nhật Quang nghe thế tỉnh bơ trả lời:

- Tao không muốn chết chùm với mày.

Quân Minh hiểu ra vội vàng im miệng, lầm lũi đi theo phía sau đồng bạn. Ngay khi hai người vừa tới chánh điện, tiếng khóc đột ngột biến mất như chưa từng tồn tại. Bọn họ bối rối nhìn nhau, chẳng lẽ đi đêm nên gặp quỷ!?!?

Nhật Quang bình tĩnh lại trước, hắn nhìn lên trên phát hiện ma quân đang chờ bọn họ. Lệ Thiên uy nghiêm ngồi trên ghế chủ tọa, mắt nhìn chằm chằm vào vật nhỏ trên tay. Thấy người từ xa tiến vào, ma quân tạm rời mắt khỏi bảo vật buông giọng nhàn nhạt:

- Xong chưa?

Quân Minh cung kính trả lời:

- Đã báo cho Xuân Phái ngay trong đêm nhưng lão già vô dụng ấy vẫn bị chặn lại. Hai ma quân Huyền Như và Phạm Ngân lấy lý do trả thù cho quân thượng để chặn đánh bọn họ.

- Hửm, ma tu muốn giết người cũng cần lý do. Kết quả?

- Dạ! Chưa biết thế nào. Ngài xem...

Vừa nói Quân Minh vừa tung cầu ảnh ra giữa không trung. Hình ảnh ba chiều của trận chiến truyền đến sắc nét như thật. Ma tu bao vây tứ phía nhưng không cách nào bắn hạ Chu Sơn.

Nhật Quang giải thích thêm tình hình:

- Trận pháp lạ lùng kia đang cản bọn người của ma quân Phạm Ngân, tôi không nhận biết được nó. Nhìn như Huyết Vũ Kiếm Trận nhưng lại không phải, từ bao giờ trận chủ sát lại có thêm nguồn linh khí thuộc tính mộc? Mong quân thượng giải thích thêm.

Lệ Thiên không để ý đến lời nói của cấp dưới. Anh cầm ly trà trên tay, nâng lên gần mũi thưởng thức mùi thơm từ linh trà rồi từ tốn nhấp từng ngụm, từng ngụm. Sau một hồi lâu ma quân mới trả lời câu hỏi:

- Người bổ sung thêm linh khí thuộc tính mộc vào huyết Vũ Kiếm Trận nhằm hai mục đích: Tăng thêm sức bền của đại trận và kết nối với trận pháp phòng ngự có sẵn trên thuyền. Biến nó trở thành cỗ máy công thủ hoàn hảo.

Quân Minh và Nhật Quang sáng tỏ thắc mắc của mình, bọn họ không thể tin được có người làm tốt đến vậy. Nhật Quang chưa kịp hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào đã nghe Lệ Thiên đưa ra chủ ý:

- Giúp báo tin được rồi. Không cần can thiệp quá sâu. Điều tra tiếp việc trước đây.

- Dạ quân thượng! - Hai người đồng thanh đáp.

Ma quân phất tay. - Đi đi. Quân Minh làm xong nhiệm vụ thì về đây lau bụi toàn bộ cung điện. Không dùng ma lực, lấy miệng cầm khăn.

Quân Minh ỉu xìu đáp lại một tiếng:

- Dạ! - Sau đó vội vàng chạy mất.

Chờ bọn thuộc hạ vừa đi khuất bóng, tiếng khóc lại một lần nữa vang lên. Ma quân nghiêm nghị vừa nãy trở về gương mặt bất lực. Ngón tay gõ gõ thành ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên trần đại điện khảm dày đặc ngọc băng châu... Đã đến lúc anh nên đi thăm cố nhân một chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.