Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 9




“Cố Thu, rửa chén đi.” Bà nội hất rơi chiếc đũa, không thèm quay đầu nhìn mà đi thẳng về phòng ngủ, liếc nhìn cha mẹ Thời Phong Thụy.

Thời Thiếu Tu liếc nhìn Cố Thu đang xăn tay áo lên, rồi hướng về phía bà nói lời tạm biệt, kéo Thời Thiếu Tu rời khỏi biệt thự.

Dần dần đi vào trong cảnh sắc đêm tối, Thời Thiếu Tu gọi điện thoại, sắc mặt u ám đến đáng sợ: “Đang ở đâu.”

“Thời, Thời thiếu gia? Tôi, đang ở hộp đêm.”

Đối phương chưa nói xong, Thời Thiếu Tu đã tắt điện thoại, thắt dây an toàn cho Thẩm Giai Vân: “Anh đưa em về trước.”

Ngồi lên chiếc Mc Laren, chân đạp ga phóng nhanh rời khỏi.

Cố Thu ngây người nhìn xe của Thời Thiếu Tu đi khỏi, từ từ xắn tay áo lên, cùng bảo mẫu dọn dẹp hết đồ trên bàn vào trong nhà bếp.

Một cô bảo mẫu trẻ nhìn thấy đôi tay của Cố Thu lạnh đến đỏ cả lên, không nhịn được kéo tay cô ra khỏi bồn nước, có chút đau lòng: “Thiếu phu nhân sao có thể làm việc này chứ? Càng huống hồ cô đường đường là thiên kim của Cố Gia, nếu để cha mẹ cô biết cô ở nhà Họ Thời phải chịu khổ thế này, họ sẽ tức chết mất.”

Ánh mắt Cố Thu bỗng hoảng loạn, vội che miệng của cô bảo mẫu trẻ lại, quay đầu nhìn ra cửa, nhẹ nhàng đáp: “Đừng nói bậy.”

Quay đầu thì thấy Thời Phong Thụy đã đứng ở trước cửa, sắc mặt âm u đến đáng sợ.

Cô bảo mẫu trẻ sợ hãi chạy khỏi nhà bếp, trong nhà bếp chỉ còn lại mình Cố Thu.

Cô nuốt nước miếng, sắc mặt trắng đến mức trong suốt, quay người lại, giấu đôi tay đang run rẩy của mình ở đằng sau: “Anh qua đây làm gì.”

“Sao, cô có gì không vừa ý sao?” Thời Phong Thụy tiến gần Cố Thu, đến tước mặt cô, ngũ quan sắc bén của anh bị bao trùm bởi một mảng bóng tối, lạnh lùng đến phát sợ: “Cô lại muốn giống một đứa trẻ nhào vào lòng của cha mẹ anh để mách lẽo hả?”

Cố Thu liền vội lắc đầu, khóe mắt đỏ hoe: “Tôi không có, là do cô bảo mẫu trẻ nói bậy, tôi không có.”

Thời Phong Thụy cười khinh bỉ, dựa vào bàn, đốt một diếu thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi, nói với giọng điệu lạnh lùng và quyết đoán: “Cô mà dám nói một chữ, kết cục của cả nhà cô và Thời Thiếu Tu, đều sẽ rất thảm.”

Cố Thu vội ngẩng đầu lên, cô cắn răng, toàn thân bắt đầu run lên, nói từng chữ một: “Anh dám động vào bọn họ xem!”

Thời Phong Thụy điềm đạm nhìn cô, lịch sự nho nhã hút một hơi thuốc, sau đó hắn bóp cổ của Cố Thu, tiến sát mặt cô: “Cô cho rằng nhà họ Cố của cô có sức chịu đựng lớn vậy sao? Giờ Cố Gia đổi với Thời Gia chúng tôi mà nói, chỉ giống như bóp chết một con kiến thôi.”

Nói xong, ngón tay khẽ dùng sức, Cố Thu bị doạ đến toàn thân run rẩy, sắc mặt bị anh bóp đến đỏ cả lên, nhưng không dám nhúc nhích.

“Cho nên, cô và người nhà cô nên yên phận một chút, đừng làm tôi nổi điên lên.” Thời Phong Thụy hút một hơi thật mạnh, rồi bất ngờ hôn lên môi của Cố Thu.

Mùi thuốc lá trong miệng anh toàn bộ phả vào trong miệng của Cố Thu, cô bị sặc đến ho sặc sụa, đẩy Thời Phong Thụy ra xa, cúi thấp người, nước mắt rơi tùm lum.

“Nếu cô dám nói với Thời Thiếu Tu những điều không đáng nói bị tôi phát hiện...” Thời Phong Thụy đột nhiên im miệng, dùng mắt uy hiếp cô, quay lưng rời đi.

Thời Phong Thụy vừa rời đi, toàn bộ không khí áp bức mà anh mang đến đều đột nhiên biến mất cả, toàn thân Cố Thu mềm nhũn ngồi thẳng xuống đất, che lòng ngực, thở hổn hển.

“Hôm nay tôi không về, cô tự về nhà đi.” Thời Phong Thụy chỉ nói một câu, rồi bóng dáng anh đã biến mất hoàn toàn khỏi nhà bếp.

Lại như thế, Cố Thu cười đau khổ, đứng dậy tiếp tục đến bên bồn rửa chén, rửa sạch từng cái chén một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.