Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 80: Kết thúc




Editor: Thủy Nhược Lam

Bánh xe lịch sử luôn xuất hiện rất trùng hợp, tỷ như RMS Titanic không thể tránh khỏi chìm, lấy Thomas Andrew cầm đầu đoàn đội người bảo lãnh toàn quân bị diệt, thuyền cứu nạn không đủ cùng với California ở xa mười hải lí không kịp đến cứu trợ.

Mà cái con tàu đầu tiên đuổi kịp hiện trường tai nạn vẫn là Carpathia của công ty Quan Đạt, nó so với lịch sử tới sớm hơn nhiều lắm, sớm rất nhiều. Ở lúc RMS Titanic chìm khoảng hai mươi phút, nó liền đuổi tới hiện trường, tốc độ đó làm vô số người cảm ơn thượng đế, cảm ơn Arthur thuyền trưởng, càng cảm ơn điện báo của Andrew.

Theo sát sau đó là tàu vận tải của Canada, bọn họ đều nhận được điện báo cầu cứu của Andrew trước một đêm tàu chìm, nội dung điện báo là hi vọng tàu chở khách định kì có kích cỡ lớn có thể theo sát Titanic một khoảng cách đủ để hỗ trợ.

Carpathia chính là một trong số đó, nó nhận được điện báo liền thả chậm bước chân đi tới mục đích của mình, ngược lại bắt đầu tiếp cận RMS Titanic, tính định hộ tống RMS Titanic một đoạn đường, sau đó mới tiếp tục hành trình, đưa khách đến Địa Trung Hải.

Mà trước khi RMS Titanic chìm liền cầu cứu, làm con thuyền cũ đi chậm rì rì này phát điên. Vì sợ đến trễ thời gian cứu viện, thuyền trưởng gần như là đóng hết tất cả hệ thống nước ấm, lò sưởi, toàn bộ năng lượng hơi nước đều dùng để di chuyển. Rốt cục sau khi thuyền chìm hai mươi phút đuổi tới nơi, so với lịch sử đến sớm một giờ, mà một giờ này, con thuyền chở khách định kì này hợp tác với con thuyền phía sau, cứu được hơn chín trăm người.

Trong đó bao gồm hơn ba trăm thuyền viên, đại bộ phận họ đến từ Southampton.

Việc này đều là sau khi tôi tỉnh lại, Cal nói với tôi.

Bởi vì vẫn còn công tác cứu viện, cho nên nhân số tử vong cụ thể chưa được tính hết.

Andrew trước đó có phát một điện báo, cứu gần nghìn người, nhưng ông ấy lại vĩnh viễn bị mai táng trong Đại Tây Dương.

Mà những người may mắn còn sống sót, cả đời cũng không thể quên được tai nạn RMS Titanic.

Tôi ở trên thuyền cứu nạn tỉnh lại, lại ngủ mà trôi qua, thường xuyên sẽ nhớ không nổi mình ở chỗ nào, nhưng mỗi lần mở mắt đều luôn nhìn thấy Cal đầu tiên.

Đau xót vài ngày, đợi đến sau khi tình hình ổn định, mới biết mình bị gãy xương đùi. bác sĩ ngoại khoa trên Carpathia đề nghị tôi buông tha cho công việc khiêu vũ, bởi vì ông ấy nghĩ cho dù tôi khỏi cũng không thể tiếp tục khiêu vũ nữa, tương lai sau khi bắt đầu khiêu vũ vết thương có thể sẽ phát tác.

Đây không phải là lí do bắt tôi buông tha cho vũ đạo, khác biệt là đời trước không cứu được, nhưng bây giờ tôi chỉ cần trải qua quá trình trị liệu dài dòng là có thể khôi phục lại như ban đầu.

Với tôi mà nói, chỉ cần có thể lại đứng lên, cho dù cuối cùng bị bệnh phát vào bệnh viện tôi cũng chấp nhận. Cho dù trả giá bao nhiêu thời gian, chịu bao nhiêu thống khổ khi huấn luyện, tôi đều không có khả năng buông tha vũ đạo.

Cal cũng nghe thấy bác sĩ đề nghị, lúc anh nhìn lão Poodle dẫn bác si ra cửa, tay vuốt cằm mới được cạo trơn, u buồn nhìn tôi nói: “Đừng lo lắng, xuống thuyền sẽ có bác sĩ tốt hơn, thuyền này ngay cả khoang nhất đẳng cũng không có, rất khó tin tưởng nhóm bác sĩ có thể tốt chỗ nào.”

“Anh nên tặng cho vị thuyền trưởng con thuyền này một cái kỉ niệm chương, ông ấy đã cứu chúng ta.” Nếu không phải Carpathia đuổi tới hiện trường trước một giờ, tôi và Cal cũng có khả năng không nhịn được trong thời tiết rét lạnh kia.

“Cúp hoặc là huân chương sẽ có ủy ban nào đó chuẩn bị, chúng ta là người bị hại, mấy thứ đó không phải việc của chúng ta.” Cal vươn ngón tay ra, kẹp lấy gối đầu của tôi, sợi tóc ảm đạm không ánh sáng, giống như trạng thái tiều tụy của tôi.”Anh nên khiển trách bọn họ, tới quá muộn.”

Cal một mặt nghiêm cẩn, anh tuy xử lí ngăn nắp mình, nhưng mỏi mệt nơi đáy mắt vẫn tồn tại như trước. Sự mệt mỏi này xen lẫn cảm giác sợ hãi sau khi sống sót qua tai nạn, sau đó vẫn còn run sợ.

Tôi vươn tay, đặt trên mu bàn tay anh, “Sớm rất nhiều.”

Thuyền cứu nạn thật sự tới rất sớm, nó khác hoàn toàn so với trong lịch sử.

Cal đột nhiên dừng lại, trên mặt anh xuất hiện dấu vết dãy dụa rất rõ ràng, ban đầu là dãy dụa, đến tranh đấu, cuối cùng lại biến thành thoải mái.

Biểu cảm rất kì quái, ngay cả cơ bắp của anh cũng cứng ngắc. Tiếp đó tôi nghe thấy anh thốt ra, khóe miệng co rút, hơi bĩu môi nói, “Em làm sao mà biết được?”

Tôi đầu đầy mờ mịt, “A?” Nhất thời không rõ ràng anh đang hỏi cái gì.

“Em biết thời gian RMS Titanic chìm, cho dù có người cố ý làm nó chìm, cũng không có khả năng cụ thể tới mức này.” Cal khóe mắt rũ xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm tôi. Góc độ nhìn này kì thực rất có cảm giác áp bách, đương nhiên anh đã cẩn thận thu lại cảm giác này, ngược lại thật dè dặt cẩn trọng, biểu cảm ôn nhu không chút để ý đáp án của tôi.

Tôi mặt không biểu cảm nhìn anh, trầm mặc đáng sợ. Không khí không tiếng động lúc này đè nén đáng sợ, Cal rất nhanh liền chịu không nổi, anh vội vã lắc đầu nói: “Nếu em không muốn nói ra anh cũng không thèm để ý…”

Tôi rốt cuộc không làm mạnh lạnh được nữa, nở nụ cười, “Em không phải là gián điệp thương mại.”

Người này vẫn còn cảm thấy tôi là nhân viên được huấn luyện riêng, tôi cảm thấy hiểu lầm này nên làm sáng tỏ sớm một chút thì tốt hơn.

“Chỉ là chuyện này rất khó tin, em nghĩ người bình thường sẽ không tin tưởng chuyện em đã trải qua.” Xuyên không và trùng sinh nơi đất khách, so với mơ còn quái đản khó tin hơn.

Cal biểu cảm không cho là đúng, anh sờ sờ cái mũi nói: “Anh đã từng trải qua chuyện còn khó tin hơn, không có gì có thể làm anh sợ.”

Cơ bắp mu bàn tay anh còn chưa thả lỏng, tôi không vạch trần tâm lí khẩn trương khi sắp biết được sự thật, quay đầu nhìn đèn, ánh sáng chiếu lại vào trong mắt tôi.”Em đến từ trăm năm sau…”

Những lời này giống như nói mê, thì thào tự nói như đồng thoại.

Tôi đến từ trăm năm sau, kỳ tích ít có khả năng thực hiện.

Cal động tác nhỏ ngừng lại, anh không thể hiểu nổi tôi đang nói gì, bởi vì câu mở đầu này giống như mở đầu một cuốn tiểu thuyết.

Sau đó tôi tiếp tục im lặng, trong lúc nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào, nói cho anh về gia đình của tôi, sự nghiệp của tôi, hay là chuyện xảy ra ở địa cầu một trăm năm sau? Giống như cũng không hòa hợp, trầm tư một lúc, tôi mở miệng vẫn nói câu nói kia, “Em đến từ trăm năm sau…” Phun ra nuốt vào vài giây, mới nói tiếp: “Mới đến đây được vài tháng, người đời sau đều biết RMS Titanic sẽ chìm, nó rất nổi tiếng, còn có người quay nó thành phim…”

Mà trong phim anh đóng nhân vật… Lời này tôi nghẹn lại không dám nói, trong phim anh cũng không phải nhân vật có hình tượng tốt đẹp gì.

“Trăm năm sau?” Đó là chuyện quái quỷ gì? Trong mắt Cal rõ ràng xuất hiện ngàn vạn dấu chấm hỏi, anh hơi buồn cười nói, “Vậy em có biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì không? Nếu em là người làm ăn sẽ lập tức phát tài, bởi vì em biết chuyện sau này.”

Tôi nhìn khuôn mặt không biết có tin được hay không của anh, lại vô cùng vui sướng khi người khác gặp họa, nhẫn nhịn mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật sự là thật có lỗi, dựa theo thời gian mà nói, ngày mai em còn chưa có sinh ra đâu, nếu nghiêm cẩn tính anh còn hơn em cả trăm tuổi, lão gia gia.”

Hơn nữa muốn tôi nói ra sự kiện của vũ đạo trong trăm nay nay thì không thành vấn đề, nhưng muốn tôi nói ra xu hướng cổ phiếu thì tôi bó tay hoàn toàn. Nhưng RMS Titanic là tai nạn quá nổi tiếng, Rose từng nói sau tai nạn năm hai chín anh sẽ tự sát.

Dùng sức nắm lấy ngón tay anh, tôi không thể tưởng tượng được cảnh tượng khi anh chết, cảm giác đó làm tôi sợ hãi.

“Anh cũng chưa tới một trăm tuổi.” Cal lại còn dùng giọng điệu thoải mái chế nhạo đề tài này, anh có thể là không muốn làm không khí quá nghiêm túc, bởi vì lời nói của tôi hoàn toàn không nằm trong mong muốn của anh.

“Vậy tận lực sống đến một trăm tuổi, cùng em.” Tôi cười tủm tỉm nói với anh, về sau tôi sẽ thường xuyên nói về chuyện sẽ xảy ra sau này, tỷ như tai nạn năm hai chín, kinh tế tiêu điều miễn cưỡng nằm trong hiểu biết của tôi.

Cho dù thật sự phá sản thì sao, tôi có tin tưởng có thể làm bạn cùng anh đi qua mưa gió, không cho anh có cơ hội cam chịu.

Cal rối rắm suy xét lời tôi nói, muốn anh nhanh chóng tin chuyện này thì không có khả năng. Không đợi anh nói ra kết luận gì, Lovejoy đã gõ cửa đi vào, ông ấy vẫn là dáng vẻ mặt quỷ nghiêm túc kia. Nghe nói ông ấy cũng rơi xuống nước, nếu không phải thuyền cứu viện tới kịp lúc, ông ấy có khả năng chết trong Đại Tây Dương.

“Thuyền sắp cập bến, chúng ta đến New York, tiên sinh.”

Ngày mười tám tháng bốn, Carpathia rốt cục tới New York.

Cal chỉ hỏi tôi một tiếng đơn giản, “Có muốn nhìn nước Mĩ hay không, địa bàn của anh.” Tiếp đó không đợi tôi trả lời, liền cúi đầu ôm tôi ra ngoài. Ngoài khoang thuyền, mưa to lạnh như băng phiêu đãng khắp nơi, trên sàn tàu còn đặt thuyền cứu nạn của RMS Titanic, được nhân viên Carpathia kéo lên.

Rất nhiều người, gần như tất cả hành khách trên RMS Titanic đều tập trung trên sàn tàu, giơ ô màu đen nhìn tượng nữ thần tự do

Cảng đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng lúc RMS Titanic. Khác biệt là, xuất phát ngày đó nghênh đón là hàng ngàn người còn sống, mà tới mục đích nghênh đón là những người sống sót sau tai nạn.

Lovejoy che ô trên đỉnh đầu chúng tôi, tôi tựa đầu trước ngực Cal, nghe tiếng tim anh đập, nhìn tượng nữ thần tự do mặc áo dài tay giơ ngọn lửa.

Tượng Nữ Thần Tự Do hình như không có biến hóa gì, cho dù là bây giờ hay trăm năm sau.

“Em sẽ biến mất sao?” Cal đột nhiên thấp giọng hỏi, thanh âm nhỏ tới mức thiếu chút nữa bị mưa to át đi.

Tôi nghe được tiếng tim anh đập nhanh, tim đập như đánh trống, ấm áp đầy sức sống.

Trên sàn tàu có người đột nhiên hô lớn: “Nước Mĩ!” Thanh âm đó xuyên thấu qua trời mưa, không trung, tới từng lòng người di dân.

Một thanh âm quen thuộc vang lên trên sàn tàu, “Hắc, Emily, chúng ta đến.”

Tôi quay đầu nhìn xuống, nhìn thấy Jack không che ô, đứng ở giữa trời mưa ngẩng đầu nhìn tôi, một bàn tay chỉ vào Tượng Nữ Thần Tự Do. Nước mưa chảy xuôi theo khuôn mặt hắn, kéo tới nụ cười anh.

“Jack.” Rose đầu che khăn quàng cổ, cầm ô che vội vàng đi đến bên người hắn, còn chưa đứng vững, Jack đã ôm cô ấy xoay.

Thật sự là một đôi dở hơi.

Tôi nhìn cây đuốc trên Tượng Nữ Thần Tự Do, hình như thấy tương lai của mình, chẳng sợ gặp mây đen gió dữ, dãy dụa trong mưa to cũng mang theo ánh sáng.

“Không, em sẽ không biến mất, Cal.” Tôi nói cho anh, cũng nói cho chính mình, thuận tiện sửa lại lời kịch của Jack, “Lấy đồng hồ của anh đổi vé tàu RMS Titanic, là quyết định may mắn nhất cuộc đời em, tuy rằng anh lớn lên giống một thảm họa.”

Thảm họa gặp nhau, thảm họa cùng yêu nhau, còn có cùng nhau trải qua chuyện chìm thuyền không hay ho, thật sự là chuyện đồng thoại xưa không tốt đẹp.

“Nghe qua thực bất hạnh, em về sau phải cùng thảm họa sống đến hết đời.” Cal bất mãn nói, mặt anh không biểu cảm, trộm ngắm liếc mắt nhìn tôi một cái, “Anh sẽ nhớ em lấy đồng hồ của anh, còn cầm đổi vé tàu.”

Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập không ngừng gia tốc của anh, độ nóng dán chặt lên gáy tôi.

“Sau khi xuống thuyền em không được nghĩ đông nghĩ tây, dưỡng thân thể tốt mới được, việc khác không cần em xen vào, anh sẽ nhanh chóng giải quyết một số vấn đề nhỏ, sau đó chúng ta sẽ đính hôn, Emily?” Cal sợ tôi nghe không thấy, gọi tôi một tiếng.

“Ừm.”Như nguyện vọng của anh, nhẹ nhàng hừ một câu.

“Anh sẽ chọn một ngày lành, nếu thuận lợi cuối năm chúng ta có thể kết hôn… Emily.”

Tôi an tâm nằm trong lòng anh, sắp ngủ, thật lâu mới tiếp tục hừ ra tiếng, “Ừm.”

“Nếu em không thể khiêu vũ, anh sẽ để em mở một trường dạy múa, em dạy bọn họ múa là được, Emily?” Thanh âm anh nhỏ dần, không đành lòng quấy rầy tôi.

Ừm. Tôi gần như là ngủ mất, ở trong lồng ngực ấm áp của anh.

Mưa còn rơi, thuyền rốt cục tới mục đích, cho dù mai sau thế nào, ít nhất tối nay chúng tôi ôm hi vọng mà ngắm nhìn tượn nữ thần tự do.

“Chúng ta có thể sinh một đứa trẻ nhanh chút…” Cal dè dặt cẩn trọng nói, muốn nghe được câu trả lời của tôi, “Emily?”

Tôi im lặng rồi im lặng, đang ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.