Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa

Chương 22




  Hai người Myanmar kia dù sao cũng chỉ là phi công, không tinh thông kiến thức về hàng hải. Khi họ ý thức được hải lưu và thời tiết có thay đổi, người mù cũng có thể cảm giác được không khí trên biển không ổn.

Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, mây đen ùn ùn kéo theo từng trận mưa lớn, dùng mắt thường có thể thấy chúng đang tới gần chỗ họ, cabin lắc lư không ngừng, nếu không bám vào vật gì đó thì không thể đứng vững.

Bọn họ dùng dây thừng cột chặt những dụng cụ sắc nhọn, buộc vào một chỗ cố định, tận lực dùng giấy dầu gói chặt vũ khí, những đồ gia dụng lớn cũng dùng dây thừng cố định lại, phòng ngừa một lúc nữa chúng sẽ bay lên.

Al dùng dao găm cắt đứt dây trói tay chân Đường Đinh Chi, thô bạo lột bộ áo bác sĩ c ủa y xuống, "Đừng có mặc cái loại quần áo vướng víu này, nếu chết thì số mày cũng đủ đen! Hai người các cậu để ý Cali, cánh tay cậu ta còn chưa lành!"

Jobert ôm chặt lấy eo Pearl, vội la lên: "Nhất định phải bám chặt tôi."

Thẩm Trường Trạch bám chặt vào sô pha, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, rồi một con sóng lớn chụp đến, nó rớt khỏi sô pha, lăn lông lốc tới chỗ ghế dựa.

Thiện Minh lôi nó ra, một tay ôm nó, một tay bám vào ghế dựa đã cố định.

Trên máy bay này không ai có kinh nghiệm ra biển vào thời tiết xấu, tuy rằng đã từng xem qua nhiều phim điện ảnh, nhưng khi sóng gió thật sự tập kích, bọn họ vẫn cảm thấy chính mình quá mức thiếu sức tưởng tượng.

Chỉ mới bốn giờ chiều mà bầu trời đã tối đen như đêm khuya, cuồng phong gào thét trên mặt biển, mưa to tầm tã. Chiếc thủy phi cơ dài 19 mét, hai cánh tới 27 mét này, dưới sự gào thét của thiên nhiên, giống như một chiếc thuyền giấy nhỏ bé lay động trên biển theo gió mưa vô tình.

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều dựa sát vào thành ca bin, bám vào thứ gì đó trong tầm tay để ổn định thân thể. Nhưng đến khi máy bay lắc lư mạnh như thuyền hải tặc, càng ngày càng nhiều người không chống cự nổi.

Đứa nhỏ sợ tới mức muốn khóc cũng khóc không được, khàn cả giọng gọi: "Ba ơi".

Thiện Minh quát: "Mẹ nó, kêu cái gì, ta còn chưa chết, bám chặt ta."

Có cái gì đó bay sượt qua đầu Thiện Minh, ở huyệt Thái Dương của hắn nhiều thêm một vết máu, cánh tay vịn ghế dựa của hắn nổi gân xanh cuồn cuộn, các đốt ngón tay trắng bệch.

Không cần Thiện Minh nhiều lời, đứa nhỏ cũng đã lấy sức lực mạnh như khi ăn sữa ôm chặt cổ hắn.

Sắc mặt Thiện Minh xanh mét, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, "Mẹ nó, đừng bám chặt như vậy, mày muốn làm ta nghẹt chết à!"

Đứa nhỏ đã sớm không phân biệt được phương hướng, căn bản không nghe được hắn nói cái gì, chỉ siết chặt thêm cánh tay, sợ mình bị bỏ ra.

Thiện Minh nóng nảy, đưa tay hung hăng nhéo một cái thật mạnh lên lưng nó.

Lần này hắn thật sự dùng sức, làm đứa nhỏ đau đến rú lên một tiếng.

Thiện Minh cả giận nói: "Ta sắp không thở được, mày còn ôm chặt thế nữa ta liền ném mày ra."

Đứa nhỏ đành phải ôm eo hắn, máy bay lại tiếp tục lắc lư điên cuồng, rất nhiều người không thể khống chế mà không ngừng nôn ra, có đôi khi chất nôn lại vì lực hấp dẫn mà trở lại miệng họ. (ọe!!!)

Toàn bộ cảnh tượng giống như địa ngục, không ngừng có người kêu đau và rên rỉ, nhưng rất nhanh đã bị vùi lấp trong tiếng gió mưa.

Một bên cánh bị sóng to bẻ gẫy, hung hăng đập vào phía trên cabin, thành cabin bị vỡ bắt đầu ngấm nước vào trong, nước mưa mang theo mùi tanh tưởi hỗn loạn điên cuồng trút xuống cabin. Theo sự lắc lư của thân máy bay, nước biển mãnh liệt ào vào các lỗ hổng, tuy rằng bây giờ lượng nước còn không nhiều, nhưng nếu sóng gió không ngừng thì bị chìm chỉ là chuyện sớm muộn.

Cơ trưởng và phó cơ trưởng người Myanmar buộc thân mình vào ghế, muốn lái máy bay ra khỏi khu vực mưa to, nhưng dù sao thuỷ phi cơ cũng không phải thuyền, tuy đủ động lực nhưng thể tích lại thiếu, hơn nữa trong mưa gió thì không có cách nào khác ngoài làm thuyền, bọn họ chỉ có thể theo hướng gió mà cố gắng đi tiếp.

Lỗ hổng to phía trên cabin vì mưa to và nước biển ập vào mà càng lúc càng lớn, rất nhanh nước bên trong cabin đã ngập đến mắt cá chân. Đồ đạc bên trong cabin đều bị đánh đổ vỡ lung tung khắp nơi, không có bất cứ cái gì là còn đứng tại chỗ, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Nếu sóng gió đánh chìm chiếc máy bay này, tất cả bọn họ sẽ táng thân đáy biển.

Một lính đánh thuê bám vào tay vịn, bởi vì trên tay dính nước mà nhất thời trơn tuột tay. Trong nháy mắt khi buông tay thì sóng biển đánh tới, cả người hắn bị quăng ra thật mạnh, rầm một tiếng, thân thể hắn bị đập vào vách cabin, hắn phun ra một ngụm máu lớn, sau đó rơi vào trong nước, không thể động đậy.

Cosky đứng gần hắn nhất muốn vớt hắn lên, nhưng vừa mới vươn tay thì lại có một trận sóng lớn đánh úp lại. Lưng Cosky đụng vào bàn, đầu óc liền tê rần, kém chút nữa thì lỏng tay.

Cả người lính đánh thuê đang hôn mê kia bị cái lỗ hổng lớn phía trên cabin quăng ra ngoài, nháy mắt đã bị biển lớn cắn nuốt. (chả hiểu cái chỗ này lắm, sao đang ở trong cabin lại theo cái lỗ ra ngoài được, ta bó tay!!!)

Al trơ mắt nhìn hết cảnh vừa rồi, nhưng bất lực.

Mỗi người đều cắn chặt răng, nắm chặt không rời thứ trong tay mình.

Thiện Minh có thể nói là vất vả nhất, hắn không chỉ phải bảo vệ chính mình, còn phải ôm đứa nhỏ. Mỗi lần máy bay nghiêng trái nghiêng phải, thân thể hắn đều sẽ lơ lửng hết mức, khi đó hắn nhất định phải dùng một tay để gánh sức nặng của hai người, một khi thả ra, kết cục liền giống như thành viên bị cuốn vào lòng biển kia.

Thiện Minh cảm thấy cánh tay đã chịu đựng tới cực hạn, hắn rống lên một tiếng, hàm răng đã cắn đến đầy máu.

Sóng gió không ngừng, càng ngày càng nhiều người bị quăng lên, ném vào vách khoang thuyền. Bàn, ván cửa, cùng với những thứ bình thường chỉ là đồ vật, bây giờ lại trở thành hung khí có thể bẻ gẫy xương sống người ta. Mọi người chỉ có thể chật vật lôi kéo nhau, phòng ngừa bị kéo ra khỏi máy bay.

Thiện Minh cuối cùng cũng không kiên trì được, trong một lần lắc lư thì bay ra ngoài, trước khi ngã xuống đất thì ôm đứa nhỏ ra trước ngực, dùng bả vai chạm đất mới có thể tránh bị tổn thương xương sống.

Al dùng hai chân kẹp lấy ghế nằm, đưa tay tới kéo hắn, Thiện Minh cố sức vươn tay, trong một giây lại bị đẩy sang bên kia.

Hắn bám vào tay vịn cửa khoang thuyền mới có thể đứng vững.

Mưa rền gió dữ giằng co ít nhất nửa giờ, sau đó bọn họ mới ra khỏi vùng bão.

Tất cả mọi người xụi lơ trên mặt sàn, nửa người ngâm trong nước, hầu như không thể động đậy.

Đứa nhỏ ngồi bên người Thiện Minh, nhìn hắn đã bất động hồi lâu, gấp đến độ lay hắn thật mạnh, "Ba, ba ơi, ba đừng chết mà!"

Thiện Minh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thật sự lười động đậy.


Đứa nhỏ thấy Thiện Minh không phản ứng, cúi xuống cắn lên cổ hắn một cái.

"Fuck......" Thiện Minh đau đến run lên, mở to mắt hung tợn trừng nó.

Đứa nhỏ mở to đôi mắt vô tội, "Ba à, ba không chết nhỉ......"

Hai chân Al nhũn ra, gần như là bò tới, hắn ngồi bên cạnh Thiện Minh, nói bằng giọng khàn khàn: "Không có việc gì chứ."

Thiện Minh ho khan vài cái, phun ra mấy ngụm nước, tự giễu nói: "Quá tốt, so với bay lên tận trời còn kích thích hơn."

"Anh nôn sạch sẽ mấy thứ vừa ăn, mẹ nó, quá lãng phí." Al theo thói quen thò tay vào áo lấy thuốc, kết quả chỗ thuốc lá kia đã ướt từ đời nào rồi.

Thiện Minh mở to mắt, nhìn cái động to tướng trên nóc cabin, mưa rơi tí tách trên mặt hắn, gân cốt cả người giống như rời ra, mệt mỏi không chịu nổi, hắn nhịn không được cười một tiếng.

Al nhìn hắn một cái, cũng cười.

Hai người liếc nhau, thấp giọng bật cười.

Giọng nói suy yếu của Pearl vang lên từ cách đó không xa, "Mọi người đứng lên đi, đừng ngâm mình trong nước, quá nhiều người bị bệnh sẽ rất phiền toái."

Mọi người nâng nhau đứng lên, đều tự tìm chỗ để khôi phục thể lực.

Al đi thăm dò xem những ai bị thương .

Thiện Minh lệch người dựa vào ghế dựa, cảm giác cánh tay phải của mình không thể nhúc nhích, chắc chắn là đã bị bong gân, những chỗ khác cũng bị trầy xước đủ mức độ khác nhau. Xoa vết thương, nhìn đồ đạc đổ vỡ trên mặt đất, Thiện Minh cảm thấy số mình vẫn còn may lắm.

Đứa nhỏ đến bên cạnh hắn, vuốt miệng vết thương ở huyệt Thái Dương của hắn, nhỏ giọng nói, "Ba ơi, đau không?"

Thiện Minh lắc đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, có cái gì đó nhét vào miệng hắn, tuy rằng bị nước biển ngâm đến hơi đắng nhưng ăn vào đúng là có vị thịt xông khói.

Thiện Minh mở to mắt nhìn đứa nhỏ.

Đứa nhỏ lặng lẽ lấy trong túi ra ra một nắm thịt xông khói to bằng nắm tay, lại kéo xuống một miếng nhỏ nhét vào miệng hắn, "Ba, cho ba ăn đó."

Thiện Minh nhíu mày, cũng không cự tuyệt, nuốt xuống xong thì hỏi: "Mày lấy ở đâu?"

Đứa nhỏ cũng ăn một chút, "Ở phòng bếp."

Thiện Minh biết thằng nhóc này tuyệt đối là thừa dịp mọi người đang loạn thì trộm, hắn cầm lấy khối thịt cắn một miếng to.

Đứa nhỏ thèm thuồng nhìn hắn, đau lòng đến chảy ròng nước miếng.

Thiện Minh nhét thịt còn lại vào miệng nó, "Ăn, đừng để ai thấy."

Đứa nhỏ nhanh chóng ăn hết chỗ thịt nát, sau đó dường như chưa hết thèm thuồng lau miệng, cuối cùng ngẩng đầu cười thật hồn nhiên với Thiện Minh.

Thiện Minh cảm giác khóe miệng mình cũng bị câu lên, hắn cũng không biết mình có cười không, nhưng quả thật hắn cảm thấy vật nhỏ này rất thú vị .

Trong đầu trẻ con chứa cái gì nhỉ? Dường như không biết mang thù là gì, nhưng chắc chắn là không nhớ lâu, hôm nay tốt với nó nó liền dính lấy mình, ngày mai không tốt với nó nó liền cáu kỉnh, thẳng như sợi dây, không hề tính toán thiệt hơn.

Cho nên, thật sự chơi rất vui mà .

Đứa nhỏ đi đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói, "Ba, con vẫn còn giấu một ít, nếu ba không chọc con giận thì con sẽ cho ba ăn." (ở với nhau được mấy bữa mà đã học được tính xấu của anh cha rồi =]]]]]]]]]])

Thiện Minh thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Trận bão táp bất thình lình này làm bọn họ tổn thất thảm trọng.

Đồ ăn đều bị ngâm nước, rất nhiều vũ khí cũng ngấm nước, không còn chỗ nào khô ráo để bọn họ nghỉ ngơi, người trên máy bay không ai không bị thương, thậm chí còn có một người bị sóng biển cuốn đi .

Cũng may dụng cụ quan trọng không bị làm hỏng, khi bọn họ kiểm tra vệ tinh định vị thì phát hiện mình đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rất nhiều, thiết bị thông tin bị ngấm nước, cả một khoảng thời gian rất dài họ không thể liên hệ với Houshar.

Sau khi sửa lại thiết bị, bọn họ đã lênh đênh trên biển được tám ngày, sau khi ăn hết toàn bộ thức ăn trên máy bay, tất cả chỉ có thể dựa vào bắt cá no bụng. Bởi vì trường kỳ khuyết thiếu vitamin, tất cả mọi người bắt đầu có những phản ứng khác nhau. Dược phẩm trên máy bay không đủ, Pearl không thể bận tâm mỗi người, số người ngã xuống càng lúc càng nhiều.

Từ lúc bão khi Al cắt đứt dây trói của Đường Đinh Chi, y sẽ không bị trói nữa, y bắt đầu tự giác chữa bệnh cho người trên thuyền đổi lấy thức ăn, Pearl có trình độ tốt nhất thì thành trợ thủ của y.

Hai ngày sau, Đường Đinh Chi rốt cuộc như nguyện có một cơ hội kiểm tra thân thể cho Thẩm Trường Trạch. Tuy rằng Thiện Minh cho rằng đứa con của hắn không có nhu cầu cần kiểm tra.

Thẩm Trường Trạch là người có thể lực yếu nhất nhưng ngược lại vẫn là người thoải mái nhất trong số họ. Ngoại trừ khó chịu vì đói bụng, nó không xuất hiện bất cứ biểu hiện nào của sự xuống sức, điều này làm cho nhóm người lớn rất khó hiểu.

Đường Đinh Chi thuyết phục Pearl trước, cuối cùng thuyết phục Al, Thiện Minh mới miễn cưỡng để Đường Đinh Chi chạm tới Thẩm Trường Trạch.

Dưới một trạng thái cuồng nhiệt, Đường Đinh Chi tiến hành một đợt kiểm tra có vẻ rất bình thường cho đứa nhỏ. Nhưng khi y đụng đến làn da non nớt của đứa nhỏ, Thiện Minh cảm thấy tay của người này đang run lên.

Nếu không phải trong mắt Đường Đinh Chi không tồn tại sự ghê tởm như của Jim, Thiện Minh thật hoài nghi có phải tên này là biến thái không.

Kiểm tra xong, Đường Đinh Chi đưa ra một yêu cầu cuối cùng, "Tôi muốn lấy một ít máu......"

Thiện Minh trừng y quát: "Cút!"

Phiêu bạt trên biển mười hai ngày, qua mười hai ngày khi sức chịu đựng của mọi người đã lên đến cực hạn, cuối cùng Houshar cũng đến.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.