Cây Nấm Nhỏ

Quyển 2 - Chương 36: “Vậy anh cũng không biết “Tuyên ngôn Hoa hồng” luôn ư?”




– Bíp…

– Bíp…

– Bíp…

Âm điệu tẻ ngắt từ trang thiết bị văng vẳng đâu đó trong căn phòng, và không những thế, hãy còn một loại âm điệu khác tồn tại quanh đây.

– Thình thịch.

– Thình thịch.

– Thình thịch.

Âm điệu nọ tựa tiếng trái tim con người, song cũng chẳng phải thật đâu, bởi nó tràn ắp căn phòng, bốn góc tường như thể có gắn loa phát thanh vậy. Bấy giờ, tiếng bước chân vọng đến từ cuối căn phòng, là hai người, họ vừa đi vừa trò chuyện, tựa hồ đang ghi chép gì đấy.

Qua chốc lát, lời đối thoại ngắn gọn bật lên.

– Khu 4 bình thường.

– Khu 6 bình thường.

– Số 113 ngừng tăng trưởng.

– Tiếp tục theo dõi.

– Số 334 tăng sinh bất thường, nhất định phải hủy bỏ.

– Số 334 cấy ghép quá sớm.

– Hết cách rồi, báo cáo lần trước đâu được duyệt, cấp trên cứ nằng nặc đòi trung hoà xác suất bất thường cao bằng tỉ lệ sinh sản cao mà.

– Xác suất bất thường ở phôi thai có xu hướng tăng mạnh suốt hai năm qua, đây hoàn toàn không phải quyết định thông minh, phôi thai cần ở trong cơ thể mẹ ít nhất một tháng mới đảm bảo phát triển thuận lợi được.

– Thời gian sử dụng tử cung của cơ thể mẹ ngắn tệ, nếu cứ kéo dài sẽ không đảm bảo đủ tỉ lệ sinh sản.

– Sao lại khó đến thế nhỉ?

– Lạc quan tí đi, số lượng trẻ con tổng thể đang tăng cao mà.

Tiếng bước chân dần dà khuất xa, chỉ còn độc thanh âm thình thịch văng vẳng trong căn phòng. Ánh sáng nơi đây là sự dịu dàng hoang hoải, là một cái tổ bình yên – hoặc một cỗ máy rỗng tuếch khổng lồ, tiếng tim đập mạnh mẽ này tựa như bằng chứng về sự tồn tại của một sinh mạng.

An Chiết chậm rãi trườn khỏi đường ống này, cậu thấy cơ thể mình hơi khó chịu, cái chốn này cứ như có dao động kì lạ nào đó đang tác động lên mình mẩy cậu. Nhưng may mắn thay khi đã quan sát rõ bố cục căn phòng loài người, rốt cuộc cậu đã tìm lại nhận thức về phương hướng. Cậu cần thoát ra ngoài tầng lầu.

Cậu tiếp tục lượn nhiều vòng trong đường ống và lần được vô vàn lỗ thông gió, những lỗ thông gió ấy luôn thông với từng căn phòng hình vuông khác nhau, hiện tại có vẻ vẫn là thời điểm say giấc nồng, căn phòng nào cũng có kẻ đang ngủ, cậu chẳng dám chui ra gầm giường ngó thử, song đương lúc nghe thấy tiếng hít thở mong manh cậu biết ngay đấy là tiếng hít thở của lũ nhóc. Hiềm nỗi cửa sổ đóng kín, trần nhà thì lấp lóe tia hồng ngoại từ camera, cậu không thể chạy thoát bằng cách thông qua căn phòng kiểu này được.

Thế là mãi lâu sau, rốt cuộc An Chiết mới thành công tìm thấy một lỗ thông gió nằm nơi trần nhà ngoài hành lang.

Cậu dè dặt rời khỏi nơi đây, ép bẹp cơ thể trên trần nhà, bám chặt trần nhà ngoài hành lang mà di chuyển, camera quay chĩa xuống dưới, không chộp được cảnh phía trên.

Bố cục từng tầng của Vườn Địa Đàng khá tương tự nhau, cậu phát hiện đây hẳn là một dải hành lang dành cho việc tạp vụ, mọi dụng cụ dọn vệ sinh, các nhu yếu phẩm, kho thực phẩm lẫn đồ lặt vặt đều ở đây tất. Cậu bắt đầu chộn rộn, xét theo quy luật, đi áng chừng ba phần tư hành lang sẽ gặp một cánh cửa, nó thông với một sân thượng rộng vừa phải – người ta thường hay phơi ráo vật dụng trên đó hoặc nhân viên đến rít điếu thuốc.

Chẳng mấy chốc, An Chiết thuận lợi bắt gặp cánh cửa kia, cậu gắng vươn sợi nấm ra, lách vào trong khe cửa.

Bầu trời bên ngoài hửng nắng, ấy vậy mà đã là ban ngày.

Nhưng chẳng chờ An Chiết nghiền ngẫm tử tế, thì sự chú ý đã bị dời đi hẳn.

Có một chiếc bóng trắng nho nhỏ đứng trên rào giậu xi-măng nơi sân thượng khoảng khoát, đấy là một cô bé. Em đưa lưng về phía An Chiết, phóng tầm mắt ra những nẻo xa, em đương chầm chậm giang rộng hai cánh tay, cơ thể chao nhẹ về phía trước như sắp sửa ngã xuống.

An Chiết vội hóa thành người lao tới đằng trước, túm lấy bả vai cô bé, đoạn ôm em xuống khỏi rào giậu:

– Em…

Cô bé nọ ngoảnh đầu.

An Chiết ngẩn người.

Cậu từng gặp em rồi, khoảng chừng hai hôm trước, em trốn khỏi Vườn Địa Đàng chạy ra đường cái và bị Lục Phong bắt lại, cuối cùng được nhân viên Vườn Địa Đàng ẵm đi, cậu không nhớ nhầm đâu.

Bấy giờ em thoáng liếc sang An Chiết, đấy là cái liếc gần như vô hồn, chẳng hề có sự sáng sủa giống lũ nhóc trong lớp An Chiết, giây phút ấy An Chiết tưởng chừng cô bé là một con rối không có sự sống. Cậu biết bộ dạng hiện tại của mình trông khá đáng ngờ, cậu bận chiếc áo dệt bởi sợi nấm, trông tựa thằng oắt choàng ga trải giường chạy lông nhông ngoài đường vậy… mà người bình thường thì chả ai lại khoác ga trải giường xông ra ngoài cả.

Ngặt nỗi cô bé nọ cứ tựa hồ chẳng nhìn thấy gì vậy, dường như em chưa phát hiện An Chiết ăn bận kì lạ nhường nào, dường như chưa phát hiện An Chiết xuất hiện đột ngột ra sao. Có vẻ em cũng chẳng nhận ra cậu, hoặc chăng, em vốn dĩ không hề nhớ đến sự tồn tại của cậu. Ba giây sau đó, em tiếp tục ngoảnh đầu ngó nơi xa.

Giờ đây bên ngoài đã là sáng sớm, cực quang vừa tản bớt, màn sương trắng lãng đãng tràn qua thành phố ảm đạm, nó dâng lên bầu trời xanh xám tựa làn sóng nhấp nhô, ở cái góc độ này, non nửa tầm mắt đều bị máy phát từ trường hình trụ tròn cách đó không xa che khuất, nó to hơn, lớn hơn tất thảy mọi tòa nhà – tựa một ngọn núi, một hòn đảo hoang giữa biển sương mù, hoặc là thang đu gắn kết giữa mặt đất cùng không trung. Đèn đường và chân trời sớm mai ló dạng cùng lúc, nhưng đứng trước vật thể khổng lồ này, trông chúng rất đỗi nhá nhem mịt mù.

Mà cô bé nọ bỗng ngẩng đầu nhìn lên vòm trời thênh thang.

– Em không định nhảy, – Giọng em cực kì non nớt, song nhấn nhá từng chữ cực rõ – em muốn bay đi.

An Chiết bắt bẻ:

– Sẽ ngã đó.

Em đáp:

– Em biết chứ.

Giọng em bình thản, nom chẳng giống trẻ con ở lứa tuổi này. Ngọn gió hừng đông lướt qua khiến làn váy trắng, mái tóc đen của em nhẹ tung bay, nó toát lên sự mềm mại và mảnh mai hãn hữu mà những bé gái cùng phụ nữ ở vùng ngoài không có đặng. Thân thể Doussay cũng có nét đặc trưng này, tuy nhiên ở cô bé nọ thì lại khơi dậy rõ rệt hơn.

An Chiết đứng sau lưng em, ban nãy cậu mới bảo vệ một đứa trẻ loài người, chính vì vậy cậu cũng phải trả giá – rằng sự tồn tại của cậu ở đây lộ tẩy trước mắt cô bé, hiện cậu đang ở trong tình trạng hết sức nguy hiểm, không được để lộ bất cứ sơ hở nào nữa.

Cậu mở lời:

– Sao em lại ở đây?

– Thi thoảng, máy quay giám sát sẽ bị trục trặc một lát, họ vẫn chưa phát hiện, – Cô bé đáp – em chạy ra ngắm bầu trời thôi.

– Em có thể ngắm vào giờ hoạt động tự do mà – An Chiết hỏi – Em học lớp mấy tầng mấy?

Cậu nghiêm túc thực hiện chức trách của một nhà giáo, không thể để trẻ con nán lại chốn nguy hiểm thế này.

Em trả lời:

– Ở Vườn Địa Đàng.

An Chiết:

– Em học lớp mấy tầng mấy của Vườn Địa Đàng?

– Chả có lớp mấy tầng mấy gì hết, – Em tiếp tục đáp – chỉ có lũ con trai mới ở nơi như vậy.

An Chiết kiên nhẫn giải thích cho em:

– Trong lớp cũng có con gái đó.

Trong lớp cậu có rất nhiều bé gái, ví như Kỉ Sa… mặc dù bề ngoài của các bé gái chả khác bé trai là bao, chúng chẳng mặc váy, chẳng nuôi tóc dài chạm vai giống cô bé trước mắt này.

– Mấy đứa con gái ấy đâu phải con gái, – Em ngoảnh đầu nhìn về phía An Chiết – từ tầng hai mươi trở lên mới là con gái đích thực.

An Chiết:

– Vì sao?

– Ngay cả điều này mà anh cũng không biết ư? – Em khó hiểu.

An Chiết:

– Tôi không biết.

Thực tình cậu biết quá ít về cái căn cứ loài người này.

Lần đầu tiên trên khuôn mặt cô bé hé lộ biểu cảm khác ngoài bình thản, khóe môi em hơi cong, thấp thoáng sự đắc ý:

– Vậy hẳn là anh không biết “Tuyên ngôn Hoa hồng” rồi.

An Chiết:

– Nó là gì thế?

Cô bé xoay người sang chỗ khác, nằm nhoài trên lan can, vầng thái dương loáng thoáng dâng cao nơi chân trời.

– Vậy anh có biết virus truyền nhiễm không? – Em hỏi.

An Chiết:

– Biết chứ.

Về thảm họa khiến 90% dân số trên thế giới tử vong, cậu vẫn biết.

– Chỉ những ai có gen ưu việt mới sống sót – Em nói.

An Chiết:

– Ừm.

Virus đột biến quá mạnh, các phương pháp chữa trị của loài người đều vô dụng, họ buộc phải tránh lây nhiễm bằng hệ miễn dịch bẩm sinh, nếu gen của một người có khả năng chống chọi căn bệnh này, thì họ có thể tồn tại.

– Và rồi, những kẻ may mắn thoát nạn dần phát hiện có rất ít trẻ em trên thế giới chào đời mà vẫn còn sống, – Em nâng tay vuốt mái tóc mình, ngừng giây lát, nom như đương sắp xếp lại lời nói, sau đó mới bảo – sau khi bùng nổ virus, khả năng sinh dục của phần lớn phụ nữ thoát nạn đều gặp vấn đề. Chỉ có số ít tạm coi là ổn.

An Chiết lặng thinh, em hơi chau mũi, tiếp tục nói:

– Nhà khoa học bèn xét nghiệm gen cho các cô, nếu dưới 60 điểm tức là hoàn toàn mất đi chức năng ấy, trên 60 điểm tức là có thể sinh nở bình thường. Kế tiếp, “Tuyên ngôn Hoa hồng” ra đời. Anh là con trai, anh chả liên quan gì tới tuyên ngôn hết.

An Chiết hỏi:

– Tuyên ngôn là gì vậy?

– Chúng ta vừa mới nhắc luôn – Em hỏi – Anh muốn nghe à?

An Chiết:

– Ừa.

Giọng em đều đều, đọc thuộc làu:

– Dựa trên cơ sở không có bất kì phiếu phủ quyết nào từ 23.371 phái nữ có số điểm từ 60 trở lên, bốn căn cứ loài người thông qua tuyên ngôn như sau: Tôi tự nguyện dâng hiến cho số phận loài người, chấp nhận thí nghiệm gen, chấp nhận toàn bộ hình thức hỗ trợ việc sinh sản, phấn đấu trọn đời vì sự nghiệp duy trì giống nòi loài người.

– Là thế đó, – Em nói – nên em ở tầng hai mươi, các anh ở tầng dưới, giờ anh hiểu chưa?

– Cảm ơn, – An Chiết nhắc nhở – nhưng em vẫn chớ nên đến nơi nguy hiểm như vầy.

– Em không nhảy xuống đâu mà lo, – Em đáp – tuần nào em chả đến, mà chẳng phải anh cũng vậy hay sao?

Em lại quan sát An Chiết thêm bận nữa:

– Em muốn ngắm bầu trời nên mới lên đây, còn anh vì sao lại lên?

An Chiết:

– Tôi không tìm được đường về.

– Em biết đường nè – Em khoe – Em có lối đi bí mật á.

An Chiết suy ngẫm phút chốc:

– Tôi không có quần áo.

– Em cũng biết phòng giặt quần áo ở đâu luôn – Em đáp.

An Chiết:

– Vậy em nói cho tôi biết được không?

Cô bé lại chẳng trả lời ngay, mà chỉ hỏi:

– Anh là học sinh ở tầng dưới à?

An Chiết:

– Tôi là giáo viên.

– Anh hứa với em một điều nhé – Con mắt em dường như rực sáng chút đỉnh, thỏ thẻ cùng An Chiết rằng – Hứa với em một điều, em sẽ tìm quần áo cho anh, rồi dẫn anh trốn thoát bằng lối đi bí mật.

An Chiết hỏi:

– Chuyện gì?

– Anh tìm một bạn nam tên là Tư Nam học ở tầng sáu, nói cho bạn ấy biết, em bị tiêm thuốc theo dõi, sau này không thể ra ngoài chơi với bạn ấy nữa – Em bảo – Tầm giờ này tuần sau, tới phiên anh ghé đây chuyển lời của bạn ấy cho em nghe.

An Chiết trầm ngâm.

Cô bé nọ nhìn cậu, hỏi:

– Anh không làm được ư?

– Tôi… – An Chiết đứng đối diện em, em khẽ chớp mắt, bấy giờ thì trông mới giống trẻ con bình thường đấy.

Cuối cùng An Chiết đành đáp:

– Chắc tôi không làm nổi đâu.

Em cãi:

– Tìm được mà, bạn ấy ở ngay tầng sáu đó.

An Chiết chẳng trả lời.

Dường như em hơi cuống lên, em đẩy cửa sân thượng, đoạn bảo:

– Em đi lấy quần áo cho anh.

An Chiết chưa kịp gọi em lại, tà váy trắng muốt nơi em đã biến mất. Nếu Tư Nam mà em nhắc đến là Tư Nam mà An Chiết biết, vậy thì nó đâu còn ở Vườn Địa Đàng nữa, nó đang ở Hải đăng. Tuy nhiên An Chiết chẳng rõ, giả sử cậu thực sự tiết lộ tin này với em, em sẽ thấy ra sao, cậu biết cảm xúc của loài người dễ dẫn tới nhiều niềm đau.

Thế là đến tận lúc cô bé chạy ra rồi quay về, kéo cậu lướt qua hành lang trống vắng tĩnh mịch, cuối cùng dừng chân trước một cánh cửa nhỏ nửa hé trong đống đồ lộn xộn, cậu vẫn chưa lựa lời xong.

– Nếu anh chui vừa thì có thể xuống tầng một – Em chỉ vào cánh cửa.

Cánh cửa kia chỉ nửa hé, nói chuẩn hơn thì do chưa tu sửa lâu năm nên mới không khép hẳn vào được, thay vào đó nó cứ lỏng la lỏng lẻo. Nhưng then cài kim loại hao hao dây xích hoen gỉ hãy còn nửa treo nơi cánh cửa, nửa khảm sâu vào tường, khiến cánh cửa chỉ hé ra được một cái khe cực kì nhỏ, chỉ đủ cho một đứa trẻ nghiêng mình lách vào.

An Chiết nói:

– Để tôi thử xem.

Cậu rảo bước tới trước cánh cửa, hơi nghiêng mình.

Một người trưởng thành tuyệt đối chẳng lách qua nổi cái khe này, tuy nhiên, dẫu sao cậu vẫn là một cây nấm mà, cơ thể dấu dưới lớp quần áo thoắt biến thành sợi nấm, vừa thoát khỏi sự hạn chế về xương cốt là cậu chui lọt vào cánh cửa dễ như bỡn ngay.

– Cơ thể anh dẻo ghê – Cô bé cất tiếng.

– Tôi cũng có một điều cần giữ bí mật – An Chiết nói – Em làm ơn đừng kể cho ai khác biết tôi từng ghé đây được không?

cô bé đáp:

– Nếu như tuần sau anh lại đến gặp em…

Cô bé chợt ngừng bặt.

– Lily ơi? – Một giọng nữ đương vọng tới.

– Con lại đến đây nữa rồi – Giọng nói nọ nhỏ nhẹ trách cứ.

An Chiết lủi sang bên cạnh, cậu nghe thấy Lily thốt lên:

– Con xin lỗi, thưa phu nhân.

– May mà lần này là ta tìm được con, – Ngữ điệu của người phụ nữ được gọi là “phu nhân” ấy rất đỗi dịu dàng – chứ nếu là bọn họ, con lại bị nhốt nữa đấy.

Lily đáp:

– Con hứa sẽ không tái phạm ạ.

Kế đó chính là loạt tiếng bước chân lộp cộp, dường như cả hai đang ra ngoài, An Chiết len qua khe hở ngó thử, cậu phát hiện Lily được một người phụ nữ bận váy dài trắng muốt dắt tay, bóng hình họ dần khuất xa trong hành lang bảng lảng.

Lily chưa kịp dứt lời, song cậu biết em muốn nói điều gì, có vẻ cậu đã lập một giao kèo với Lily, rằng tuần sau cậu phải tới nơi này lần nữa, nói cho em biết Tư Nam đã hồi phục.

Lòng cậu nặng trĩu tâm sự, cậu thử quan sát chung quanh – chung quanh u ám khôn kể, mùi ẩm thấp xộc thẳng vào mặt, cậu thoáng thấy vách tường bong tróc lem nhem, lấm tấm mốc màu men ngọc, bột vữa mủn xám rơi vãi khắp mặt đất… đây là một cái cầu thang dốc đứng nhỏ hẹp. Hơn nữa, rất hiển nhiên, chẳng rõ nó đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi.

An Chiết tìm được vị trí lan can, cẩn thận lần mò bước xuống từng bậc, không có cửa sổ, đâm ra tối mù hơn cả ban đêm, chốn này nom chẳng khá hơn ống dẫn là bao.

Mỗi tầng có hai mươi bậc thang, An Chiết vừa đi vừa đếm số tầng, đương lúc cậu xuống tới tầng sáu, cánh cửa nhỏ gần cầu thang có hé một cái khe nhỏ na ná tầng hai mươi, cậu bèn bước ra ngoài, coi như đi đến nhà kho ở tầng sáu.

Ánh đèn sáng rực rọi thẳng vào cậu, quần áo Lily đưa cho cậu là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên Vườn Địa Đàng, áo sơ-mi trắng, chả khác tí gì so với quần áo cậu ăn bận hằng ngày, cậu sải bước ra ngoài đoạn xem giờ trên đồng hồ treo tường nơi hành lang, bảy giờ sáng, nếu tính thời gian rời Vườn Địa Đàng tới căn cứ huấn luyện để đi làm, thì cậu muộn rồi.

Thế là An Chiết vọt xuống lầu, chạy thật nhanh về phía cửa kính. Áp phích đỏ gay “Lợi ích loài người cao hơn hết thảy” trên vách tường trắng xóa ngoài đại sảnh cực kì bắt mắt, nhân viên bận đồng phục trắng đi qua đi lại trên mặt sàn bóng loáng, đằng xa văng vẳng âm thanh trẻ con, mọi thứ đều khác hẳn với đường ống quanh co tĩnh lặng, cậu thấy mình như vừa tái sinh vậy.

Cửa kính ở đại sảnh mở ra, cậu bất chợt va trúng một người.

An Chiết: …

Lục Phong.

Sau lưng Lục Phong là Serran.

Cậu thấy Lục Phong hơi nheo mắt, cậu cảm nhận được sự nguy hiểm từ động tác này của anh.

Quả nhiên, Lục Phong trầm giọng hỏi:

– Sao cậu lại ở đây?

Hễ đối diện với cái tên này thì sợi nấm của cậu cứ muốn nổ tung. Hiện tại cậu không nên ở Vườn Địa Đàng, mà là nên ở cùng Colin tại căn cứ huấn luyện mới đúng.

– Tôi… – Cậu ngẩng đầu ngó Lục Phong.

Mà đôi mắt xanh lạnh lẽo ấy cũng đương nhìn cậu, hằn rõ ý tứ: Cậu có thể bắt đầu viện cớ.

An Chiết nói:

– …Đi nhầm thôi.

Đi nhầm thiệt mà, lạc đường hẳn dưới lòng đất của toàn thành phố đấy thôi, Nếu như chẳng trùng hợp tiến vào Vườn Địa Đàng, hoặc chẳng tìm thấy sân thượng kia kịp thời, có lẽ cậu sẽ tiếp tục bị hãm ở cái chốn nọ, kế tiếp từ bỏ thân phận loài người, chấp nhận bị nhốt dưới đó cả đời.

Mà…

Mà đồ tồi Lục Phong, từ nay về sau cũng không liên quan gì đến cậu nữa.

Cậu khẽ rủ mắt, chẳng hiểu vì sao, bỗng dưng cậu thấy thượng tá chẳng đáng ghét như hồi xưa lắm.

Bỗng, Serran ôn hòa hỏi:

– Hôm nay phải tới căn cứ huấn luyện làm việc, em quên mất đã đổi chỗ ư?

An Chiết giữ im lặng, mặt trời ló dạng sau cực từ nhân tạo đằng xa, ánh nắng vàng ruộm rọi xuống phù hiệu bạc trên quân phục Lục Phong.

Giọng cậu hơi khàn:

– Em sắp muộn rồi.

Lục Phong trầm ngâm, nhưng anh chẳng hề mở miệng hoạnh hoẹ cậu. An Chiết nghĩ bụng dùng những gì mà Lục Phong ấn tượng về chỉ số thông minh của cậu, lí do đó của Serran có đầy đủ sức thuyết phục. An Chiết nhích sang bên cạnh chút đỉnh, định bụng lách qua người Lục Phong toan rời khỏi đây.

Giọng Lục Phong chợt vang lên:

– Tôi chở cậu.

Lục Phong lái xe rất ổn định, với cả nhanh lắm, tốc độ nhanh hơn xe trung chuyển ít nhất hai lần trở lên, giây phút dừng trước cổng căn cứ huấn luyện, thời gian hiển thị trên màn hình xe chỉ mới bảy giờ hai mươi lăm – cách thời gian vào làm tận năm phút, chưa muộn.

Chỉ là khi Lục Phong bước xuống xe, An Chiết bỗng cảm giác những người xung quanh đều nhìn cậu chằm chằm.

Đằng nào cũng không phải lần đầu tiên bị dòm ngó, An Chiết đi tới trước cổng xoay, người khác cũng lục tục đi tới, áp thẻ ID lên máy quét rồi tiến vào trong.

An Chiết đứng khựng, cậu phát hiện một điều.

Tiếng bước chân vọng lên đằng sau, cậu ngoảnh đầu, trông thấy Lục Phong đương đứng kề sát tấm lưng cậu, anh nhướng mày nhìn cậu.

An Chiết:

– …Quên mang thẻ mất tiêu.

Chợt nghe Lục Phong khẽ “Chậc” một tiếng.

Hai ngón tay thon dài cầm sẵn thẻ ID màu xanh, đặt lên máy quét, “bíp” – cánh của cổng xoay xoẹt mở.

Là Lục Phong quét thẻ ID của mình giúp cậu. Và đồng thời, bên tai cậu văng vẳng giọng nói chứa đựng sự chê bai bâng quơ từ Thượng tá.

– Đần muốn chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.