Cây Nấm Nhỏ

Quyển 1 - Chương 7: “Mày không phải An Trạch.”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng mấy chốc, cậu chợt trở nên nhẹ bẫng, trôi giạt trong không khí, ánh nắng hắt vào từ ngoài cửa sổ biến thành đại dương cuộn sóng, giấy tờ cùng cuốn tập trên mặt bàn cũng bị nhòa thành một vùng trắng xoá.

An Chiết khẽ chớp mắt, cậu không hề khó chịu, chỉ cảm giác hết thảy động tác đều cực kì, cực kì chậm chạp và lửng lơ, cậu chẳng tài nào kiểm soát cơ thể của mình, lúc thì bay lên, lúc thì chực rơi.

Tiếp theo sau đó… thế giới trước mắt cậu ngả đen, triệt để đánh mất ý thức.

Cậu bừng tỉnh bởi cơn lạnh ập tới – chờ tỉnh táo mở to mắt, cậu phát hiện các tòa nhà màu xám đông nghịt ngoài cửa sổ đã chìm vào ánh chiều tà hoàng hôn đỏ vàng, cách lúc cậu ngủ quên – hoặc có thể gọi là bất tỉnh, ít nhất bảy tám tiếng đồng hồ, hóa ra độc tính từ sợi nấm của cậu chính là khiến người ta mê man.

Chạng vạng không thể so với ban ngày, nhiệt độ trong phòng hạ xuống rất nhiều. An Chiết đi về phía sau nằm lên giường, trùm chăn kín mít, bấy giờ mới khôi phục nhiệt độ phần nào. Thế nhưng chờ cảm giác chết lặng do buốt giá mang tới phai nhòa, cậu lại đói bụng.

An Chiết thích hấp thu chất dinh dưỡng bằng cách mà nấm thường dùng hơn, song suốt nẻo đường, cậu hoàn toàn chả phát hiện nổi bất kì mảnh đất ẩm ướt nào trong cả khu căn cứ, cậu chỉ có thể ăn uống mà thôi, con người quả là một loại sinh vật rất phiền toái, cậu chau mày.

Cũng may kí ức sót lại của An Trạch chỉ cho cậu biết nên đến đâu lấy cơm, căn cứ phân chia ra làm tám khu – khu 6, 7, 8 chủ yếu là khu vực cư trú, mỗi tòa nhà là mỗi xã khu, tầng một là đại sảnh, cung cấp nước và thức ăn đúng giờ hằng ngày, trẻ em mười sáu tuổi trở xuống sẽ nhận được khẩu phần miễn phí, người trưởng thành mười sáu tuổi trở lên thì cần quét thẻ thanh toán bằng tiền tệ căn cứ, đơn vị tiền tệ là một chữ R.

Quanh đại sảnh khá vắng vẻ, nhìn lướt sơ qua áng chừng khoảng năm mươi mấy người. Chỉ có hai khung cửa xép buôn bán thực phẩm, khung đầu tiên là món nhão được dầm từ thân củ loài thực vật nào đó, khung thứ hai là… Thân củ thực vật tương tự nấu thành canh, cậu tìm kiếm nó trong trí nhờ, ngờ ngợ nhớ ra loài thực vật này gọi là khoai tây.

An Chiết quét thẻ thanh toán.

Khoai tây nghiền, giá 0.5, số dư 9.5.

Súp khoai tây, giá 0.3, số dư 9.2.

An Chiết nhìn chằm chằm các chữ số đại diện tiền dư trong thẻ, ý thức được qua vài hôm nữa mình sẽ cận kề ranh giới chết đói, cảm giác ấy giống như cây nấm cắm rễ tại mảnh đất khô cằn, có thể đối diện với cái chết bất cứ lúc nào.

…Mà đợi cậu ăn hết khoai tây quay về tầng năm, tốn thêm 0.1 R nhận nước ở phòng tắm công cộng, nó càng trở nên rõ ràng hơn.

Vì vậy cậu lại cần làm thêm một chuyện nữa, đi tìm nguồn tài chính.

An Chiết vặn kĩ nắp phích nước inox xong, nhấc nó lên, đương dự định xoay người, một âm thanh bỗng đột ngột vang lên sau lưng.

“An Trạch?”

Giọng nói rất lớn, kèm theo sự run rẩy, vang dội trong không gian chật hẹp.

An Chiết xoay người.

Có một chàng trai trẻ tuổi đứng trên hành lang, vóc dáng vạm vỡ, khuôn mặt anh tuấn, mà vào giờ phút này, đối phương đang mở to mắt bình tĩnh nhìn cậu, bờ môi khẽ run, khó mà xác định biểu cảm của hắn đến tột cùng là vui sướng hay là hoảng sợ.

“An Trạch?” Hắn tiếp tục hô, “Cậu… Trở về rồi ư? Chẳng phải cậu…”

Nói đến đây, hắn đột nhiên im bặt, sắc mặt tái xanh, dường như không biết nên tiếp tục thế nào.

Tuy nhiên An Chiết hiểu hắn muốn nói điều gì, bởi vì cậu biết người này, hắn tên Josh.

Josh là hàng xóm và cũng là bạn thân của An Trạch, bọn họ đã lớn lên cùng nhau, có đôi khi, Josh sẽ chăm sóc cho An Trạch, mà càng nhiều lúc đều do An Trạch chăm sóc hắn. Những kí ức vụn vặt còn sót lại xuất hiện ngay trước mắt An Chiết.

Song lí do cậu biết Josh không hoàn toàn bắt nguồn từ trí nhớ An Trạch, thời điểm vẫn còn là nấm cậu từng bắt gặp đối phương, kết hợp thứ cậu thấy được với kí ức An Trạch, vừa khéo bù đắp nguyên nhân cái chết chân chính của y.

An Trạch là một người mưu sinh nhờ con chữ, công việc của y chính là viết vài tiểu thuyết nhằm cung cấp mọi người giải trí, văn xuôi hoặc thơ ca, kế đó gửi lên « Nguyệt san căn cứ », căn cứ sẽ phân phát tập sách nhỏ này cho mọi người đúng giờ. Ngặt nỗi, vì để tiết kiệm nhân công lẫn tài nguyên ngày càng eo hẹp, căn cứ đã loại bỏ hoàn toàn cái ngành này từ ba tháng trước.

Khi ấy…

“An Trạch, cậu đang đọc sách gì thế?” Josh hỏi.

“Tớ muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn của trạm cung cấp căn cứ.” An Trạch cầm bút viết loạt soạt trên cuốn sách, “Tớ cảm thấy mình sẽ thích nội dung công việc ở nơi đó, tiền lương cũng khá ổn.”

Josh lại khẽ chau hàng lông mày.

“Cậu muốn rũ bỏ thân phận công dân bình thường ư?” Hắn bảo, “Cuộc thi rất khó.”

An Trạch đáp: “Không sao cả.”

“An Trạch.” Giọng điệu hắn bỗng trở nên nghiêm nghị, “Rõ ràng cậu luôn biết tớ muốn đến hoang mạc cùng cậu.”

An Trạch mỉm cười, giọng nói y hết sức nhẹ nhàng, trông giống đang dỗ dành người bạn bốc đồng này, mà cũng trông giống tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Tớ chẳng hợp rời căn cứ đâu.”

“Tớ sẽ bảo vệ cậu.” Josh ôm bờ vai y, cất tiếng nũng nịu, “Tớ không muốn rời xa cậu, cậu theo tớ tới hoang mạc, chúng ta sẽ tránh đi mấy vùng nguy hiểm.”

Những cảnh tượng ngắn ngủi trong trí nhớ đại khái là vậy, cuối cùng, dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Josh, An Trạch đồng ý đi ra bên ngoài mạo hiểm với hắn. Josh là một thành viên của đội lính đánh thuê quy mô lớn, hắn từng lập chút ít công trạng nên giới thiệu An Trạch gia nhập rất dễ dàng, để y phụ trách bố trí và thống kê vật tư.

Nhưng thời khắc ở bên ngoài, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Một hôm nọ đoàn xe mất phương hướng, lái nhầm vào ranh giới vực thẳm. Chờ tới khi họ phát hiện nấm ở đây nhiều tới nỗi bất bình thường thì mọi thứ đã muộn. Quái vật nơi vực thẳm sẽ không buông tha cho bất cứ món ngon dâng tận miệng nào.

Đối với con người mà nói, dù là vị trí tít ngoài ranh giới vực thẳm cũng đáng sợ vô vàn rồi. Năm chiếc xe bọc thép tổn hại hết ba chiếc, thành viên trên ba chiếc xe ấy kinh hoàng lao sang những chiếc còn vẹn toàn, thời điểm chạy trốn An Trạch đẩy mạnh Josh để hắn miễn cưỡng tránh thoát sự công kích từ quái vật có cánh trên trời, song An Trạch lại vì thế mà bị dây leo trên mặt đất ngáng chân.

Josh đứng sững tại chỗ một giây, rồi một giây kế tiếp, bản năng sinh tồn vượt qua hết thảy, giữa việc kéo An Trạch dậy và lo thoát thân, hắn lựa chọn vế sau, hắn cắn răng chạy như điên về phía trước, được đội trưởng kéo lên xe bọc thép, mà ngay giây phút nọ, An Trạch dõi theo bóng lưng bọn họ, bị nhánh xương quái vật đâm thủng lồng ngực.

Rất nhanh sau đấy, đội lính đánh thuê sử dụng hỏa lực mạnh nhất bắt đầu một trận đấu kịch liệt với lũ quái vật, vừa đánh vừa rút lui. Động tĩnh của bọn họ quá lớn, đánh thức An Chiết ngủ gật dọc đường. Cậu đang đi tìm bào tử, song lần nào cũng hai bàn tay trắng trở về, lần ấy thì ngoại lệ, cậu thừa dịp bên kia chiến đấu dữ dội, lặng lẽ lôi An Trạch về sơn động sâu hun hút.

Vì vậy vào thời khắc này, đối mặt với Josh, An Chiết chẳng còn lời nào để nói cả. Đứng trước cái chết cận kề, phản ứng đầu tiên của bất kì sinh vật nào cũng là chạy trốn, Josh chẳng làm sai điều gì, nhưng cậu vẫn ghét hắn lắm.

“Cậu… Hơi khác cậu khi xưa.” Hầu kết hắn bỗng gian nan nhúc nhích, “Vết thương của cậu lành hẳn chưa? Cậu chạy ra khỏi vực thẳm được ư?”

An Chiết chỉ im lặng nhìn hắn.

“Không, mày không phải An Trạch, mày không phải con người.” Josh đột ngột lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch, “Mày là dị chủng.”

“Xin lỗi nhé.” An Chiết bước ra ngoài, lướt qua người hắn, “Tôi sơ ý ăn trúng nấm độc, chả nhớ rõ anh là ai.”

…Xét theo khía cạnh nào đó, cậu cũng chẳng hề nói dối.

Hết chương 07
Tranh minh họaArtist: mingwu375 @lofter

– Ngủ ngoan, An Trạch –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.