Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 6: Ai Mới Là Cẩu






Thật vất vả mới đợi được đến lúc chuông tan học vang lên, Tề Tranh co tay lại, xắn ống tay áo lên cao, rõ ràng là người này đang chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ối ối! Làm gì mà đi vậy?" Giang Sở vội vàng ngăn cô lại.

Tề Tranh hừ hừ hai tiếng: "Tui đi tìm Bùi Thanh Phi để tính sổ!"
Ống tay của chiếc áo đồng phục được Tề Tranh kéo lên rất cao.

Sau một tiết lên lớp, dấu răng kia đã sớm nhìn không thấy nữa, nhưng Tề Tranh không quên rằng nó từng ở chỗ này.

"Chung sống hòa bình! Điều cần phải chú ý nhất là phải chung sống hòa bình." Giang Sở tận tình khuyên bảo.

Tề Tranh gật gật đầu ra vẻ hết sức thấu hiểu: "Yên tâm đi! Tui cũng chỉ trình bày sự thật, giảng giải đạo lý, lấy đức mà thu phục lòng người, làm cho cô ấy phỉ khắc sâu nhận thức về sai lầm của chính mình."
Giang Sở lại cho rằng nếu những lời này mà có thể tin được, thì có mà tin quỷ.

Thế nhưng cậu vẫn dùng cả hai tay dâng lên cho Tề Tranh quyển bài tập Toán đã mượn tới kia.

"Tráng sĩ, chúc may mắn!" Giang Sở ôm quyền nói.

"Nhất định là ca khúc khải hoàn trở về!" Tề Tranh cầm lấy quyển sách, cũng đến lúc nên đi được rồi.

Chỉ hai phút sau, Giang Sở đã xuất hiện ở trên bậc thang phía đông của khu dạy học khối 11.

Cậu hơi duỗi thân mình ra để thăm dò một chút xem liệu cậu có thể nhìn đến cửa sau của ban mười lăm hay không.

Thứ cậu nhìn thấy chính là Tề Tranh đang chạy chân chó đảo quanh Bùi Thanh Phi.

"Vẫn còn giận à? Cậu đừng nên không để ý tới tớ nha.

Vừa nãy tớ đã tự nghiêm khắc kiểm điểm rồi.

Lúc trước là tại tớ không đúng.

Cái cậu vừa nãy gọi là cái gì nhỉ?"
"Lưu Sướng."
"Đúng rồi, là Lưu Sướng, ban sáu chứ gì.

Người này thế nào mà lại chạy đến tận chỗ cậu để mà mượn sách như vậy đây? Chỉ nhìn qua thôi cũng đã biết ý của Tuý Ông không phải ở rượu rồi*."
Bùi Thanh Phi vẫn không lên tiếng mà chỉ lia một ánh mắt nhìn sang, ánh mắt này thật quá rõ ràng: chẳng phải cậu cũng như vậy hay sao?
* Ý của Tuý Ông không phải ở rượu: Có dụng ý khác.


Tề Tranh có chút xấu hổ, cô nói bằng cái giọng thật nhỏ giải thích cho việc làm của mình: "Tớ cùng cậu ta làm sao lại giống nhau được chứ.

Hai chúng ta lại là quan hệ gì nha."
"Không có quan hệ gì." Bùi Thanh Phi lãnh đạm nói.

Tề Tranh thấy rằng gia hỏa này dầu muối không ăn nên đành phải sử dụng tới đòn sát thủ.

Cô đưa cả hai tay nắm cánh tay Bùi Thanh Phi, vừa nhẹ nhàng lắc vừa nói: "Phi Phi, Tiểu Phi Phi, đừng nóng giận nữa nha.

Là tớ không tốt, từ nay về sau tớ sẽ không như vậy nữa."
Kỳ thật Bùi Thanh Phi đã không còn tức giận từ lâu rồi, mà cái chiêu này của Tề Tranh trăm lần đều được việc.

Đối với hành động làm nũng của Tề Tranh, mình cũng chỉ có thể mềm lòng mà thôi, thế nhưng cô vẫn làm ra vẻ nghiêm mặt hỏi: "Thế ai mới là cẩu?"
Tề Tranh le lưỡi: "Gâu gâu."
"Phốc!" Rút cuộc thì Bùi Thanh Phi cũng hoàn toàn sụp đổ, cô bật cười ra thành tiếng.

Tề Tranh thở phào, cuối cùng cũng chọc cười được người này rồi.

Mỗi khi Bùi Thanh Phi đối xử với cô một cách lãnh đạm, cô sẽ thấy cả người không được thoải mái.

Cô sẽ không để cho bầu không khí như thế này tiếp tục cho đến tận khi tan học.

Chạy vội vàng trong tiếng chuông vào học, Tề Tranh trở về lớp của mình.

Giang Sở ngồi một cách nghiêm trang tại bàn của mình chăm chú đọc sách, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn thấy người này chỉ là làm ra vẻ.

"Hết giờ mà không ra ngoài đi dạo một chút hay sao a?" Tề Tranh vừa ngồi vào chỗ của mình vừa hỏi.

Giang Sở lắc đầu, cậu nghiêm túc hỏi: "Tình hình chiến đấu như thế nào?"
Vẻ mặt của Tề Tranh cũng ra vẻ rất nghiêm trọng: "Kiểm điểm rất sâu sắc.

Lần này thì tớ tha thứ cho cô ấy."
Thiếu chút nữa Giang Sở mới không có cười đến ngã lăn xuống đất.

Cái tên gia hỏa Tề Tranh này đúng là diễn đến nhập tâm rồi mà.

Đến mức ấy rồi mà vẫn còn dám lừa cả mình cơ đấy.

"Không biết ai mới là người phải kiểm điểm khắc sâu.

Đến tiếng chó sủa mà còn có thể học theo được kia mà." Vừa nói Giang Sở vừa móc ra cái máy tính bảng kiêm điện thoại của mình ra rồi đem chìa tới trước mặt Tề Tranh lắc qua lắc lại.

Trong đó là hình ảnh quay lại cảnh cô mới vừa chạy chân chó vây quanh Bùi Thanh Phi xong.

Thế này mà Tề Tranh có thể chấp nhận hay sao? Vậy nên mặc kệ cho tiếng bước chân của thầy giáo đã đến trước cửa ra vào, cô đứng vụt lên đưa tay chụp lấy cái máy tính bảng của Giang Sở.

Vì Giang Sở không cẩn thận giữ cho chắc nên bị Tề Tranh dễ dàng cướp đi.

Cậu vội hỏi bằng cái giọng đề phòng: "Bà, bà muốn làm gì?"
"Còn làm gì nữa? Tố cáo a!" Nói xong Tề Tranh lập tức hường về phía cửa nơi đang có lão Trương bước vào mà ồn ào: "Thưa thầy, Giang Sở lên lớp nhưng không lắng nghe giảng, rõ ràng là đang chơi..."
Hai chữ điện thoại còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì cô đã bị Giang Sở bịt miệng lại.

Nếu Giang Sở không nhanh tay bịt miệng tên gia hỏa này lại thì thiếu chút nữa tai họa sẽ đổ xuống người cậu.

Bởi vì cậu đã từng bị tịch thu hai lần rồi, nếu lại một lần nữa liên quan đến điện thoại, phụ huynh của cậu sẽ bị mời đến, vậy thì chuyện cậu bị đánh đòn chắc cũng không xa.

Kỳ thật trường cấp ba Thượng Thanh đối với sản phẩm công nghệ cao này cũng không đến nỗi hô đánh kêu giết như nhiều nơi khác.

Thời đại mới, trào lưu mới, Thượng Thanh vẫn luôn quảng cáo rùm beng đây là nơi đi đầu về tôn sùng dân chủ, tự do, đa nguyên hóa so với các trường cấp ba hàng đầu của thành phố Lăng Giang.

Vậy nên dĩ nhiên là họ không hy vọng các học trò của mình phải đoạn tuyệt với nhân thế, quay lưng lại với các phương tiện hiện đại.

Cho nên thái độ của trường Thượng Thanh đối với điện thoại chính là, nếu không bị bắt được thì xem như không có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng nếu trong lúc lên lớp mà bị giáo viên phát hiện ra, vậy thì hết thảy từ học trò, phụ huynh cho đến chủ nhiệm lớp đều phải chịu trách nhiệm.

Nhưng sau giờ học, sau khi tan học về nhà, đó lại là thời gian tự do của học trò, bình thường thì giáo viên sẽ không can thiệp.

Xét đến cùng chính là một câu: lên lớp yêu cầu nghiêm khắc, hết giờ tự mình hạn chế.

Giang Sở lại thuộc về những học trò điển hình cho tính tự hạn chế không được tốt lắm.

Chẳng qua là cậu cũng không phải là người quá trầm mê với các trò chơi điện tử, mà chỉ là thường xuyên tại trường học vào BBS lướt mạng đến là vui vẻ, do đó không rơi vào trường hợp bị chú ý.

Chân lão Trương còn chưa bước vào đến cửa phòng học nhưng đã nhìn thấy hai người Tề Tranh cùng Giang Sở đang xô đẩy nhau.

"Làm gì vậy hả? Có biết là đã đến giờ vào học rồi hay không?" Lông mày của lão Trương nhíu lại, con mắt đang trừng lên kia trông thật là uy nghiêm rất có tính sư phạm*.

Bởi vì Giang Sở đã từng phải nếm qua thua thiệt bởi miệng lưỡi này của Tề Tranh, nên cậu không dám buông tay.

Cậu rất sợ người này lại thốt lên câu nào đó khiến mình phải hãi hùng khiếp vía mà đành phải chấp nhận chịu thua.


"Được, được rồi! Là em sai rồi, bà chị.

Xin chị hãy tha cho em một mạng.

Toàn bộ clip tui để cho bà xóa hết còn không được hay sao?" Giang Sở ghé vào bên tai Tề Tranh nói thầm.

* Sư phạm: Mô phạm, khuôn phép mẫu mực.

Bởi vì đã bị bịt miệng nên Tề Tranh nói chuyện không được, chỉ có thể gật đầu tỏ ý đồng ý.

Đến lúc này Giang Sở mới cẩn thận từng li từng tí buông lỏng tay ra.

Trong khi Tề Tranh cử động cho môi của mình qua lại một chút thì thấy con mắt Giang Sở cũng theo động tác của mình mà đảo quanh.

Cái điệu bộ này quả thật là quá buồn cười! Nếu không phải vì sợ lão Trương trở mặt, thật sự là Tề Tranh đã khống chế không nổi mà bật cười ra thành tiếng.

Cuối cùng thì Tề Tranh cũng không nói cái gì thật.

Cô đem máy tính lặng lẽ trả lại cho Giang Sở.

Giang Sở nhận thua, đang chuẩn bị xóa bỏ cái clip kia đi thì lại nghe thấy Tề Tranh từ phía đằng sau nhỏ giọng thương lượng: "Trước khi xóa nó thì gửi qua cho tui trước đã.

Tui nhận ra ông thật là hèn mọn, bỉ ổi khi trộm quay tui như vậy, chỉ là Thanh Phi được quay trong đó lại nhìn rất đẹp."
Giang Sở: "..."
Lúc trước còn nói người ta là tính chó đây! Hiện tại lại còn khoa trương khi khen người ta nhìn đẹp mắt, nói mà không biết ngượng mồm! Giang Sở nghiến răng nghiến lợi.

"Đến cùng thì bà có còn...!chút nguyên tắc nào hay không, có chút lập trường nào hay không hả!"
Tề Tranh gật gù đắc ý, nhỏ giọng nói mà như ngâm nga: "Tui chính là ngọn gió tháng ba, Dương hoa đầy trời không giữ được a ~~~~ "
Trái tim Giang Sở như chết đi một phần.

Cậu bỗng nhớ lại chuyện trước đây mà kinh sợ.

Nếu như nói cảm nhận của Giang Sở lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Thanh Phi là chưa bao giờ thấy mình động tâm như vậy thì khi nhìn thấy Tề Tranh lại là chưa bao giờ bị chật vật như vậy.

Ngày đó bọn họ nhận được thông báo trong ánh nắng gắt của những ngày cuối thu.

Rõ ràng đang là tháng chín, nhưng thời tiết lại cực kỳ oi bức.

Bùi Thanh Phi thì ở trong phòng học chờ Tề Tranh đi mua kem ly, mà Tề Tranh mua được thứ gì đó trở về lại vô tình va phải Giang Sở.

Lúc đó trong tay người này đang cầm hai cái kem ly cùng một loại, rồi cứ như thế làm rớt vào trong cổ áo Giang Sở.

Đầu tiên là cậu phải chịu cảm giác lạnh lẽo, sau đó chính là chỗ kem đó tan ra tạo nên cái cảm giác đặc biệt dính dính rất khó chịu.

Trong khi Giang Sở nhìn không tới nơi, vói tay không đến phía sau lưng, muốn nhìn mà không thấy, muốn chùi lại không tới nơi, vậy mà cái đầu sỏ gây tội là Tề Tranh này lại làm cái gì? Người này chỉ nhìn cậu hai giây đồng hồ rồi chạy đến bên người Bùi Thanh Phi đem kem ly đưa cho đối phương.

"Cậu mau ăn đi, cho đỡ nóng, nếu không kem chảy nước mất." Tề Tranh dặn dò xong rồi mới đi đến trước mặt Giang Sở.

Thật ra ra thì người ta cũng đã nói lời xin lỗi rất thành khẩn.

Tề Tranh còn dùng khăn giấy ướt giúp cậu đem đằng sau lau đi sạch sẽ.

Nhưng lúc ấy trong lòng Giang Sở vẫn cảm thấy thực không thoải mái, cậu cho rằng Tề Tranh có chút không coi ai ra gì.

Lứa thiếu niên mới chừng mười mấy tuổi hầu hết đều có chút ít ngạo khí.

Cậu chính là cảm thấy nếu như đụng vào người ta rồi, cũng nên trước hết phải nhận lỗi cái đã mới đúng.

Lẽ nào cậu còn không quan trọng bằng việc đưa cho bạn của mình một cái kem ly hay sao?
Ấn tượng trong lần gặp gỡ đầu tiên của hai người xem như là bình thường, nhưng sau đó lại là không đánh nhau thì không quen biết.

Giang Sở thi vào Thượng Thanh với thành tích cực kỳ xuất sắc, nhưng lại cũng không phải là người có điểm số cao nhất.

Bởi phía trên cậu đã có Tề Tranh, lại còn có thêm Bùi Thanh Phi.

Giang Sở được cử làm lớp trưởng của ban bốn, đường làm quan rộng mở.

Thế rồi một tháng sau, vào lúc mọi người đã quen biết nhau, khi tiến hành dân chủ bỏ phiếu bầu lại ban cán sự lớp, cậu lại bị thua Tề Tranh chỉ đúng bằng một lá phiếu bầu.

Mà lá phiếu này, thật tình cờ, lại đến từ cái người con gái giống như bông hoa bách hợp đã khiến cậu lần đầu tiên thấy mình động tâm, Bùi Thanh Phi.

Chuyện gì đã xảy ra thế này?!!
Tề Tranh là trưởng, cậu là phó.

Phải đội con nhóc này trên đầu, cả người Giang Sở không một chỗ nào cảm thấy thoải mái cả.

Giang Sở không thoải mái, Tề Tranh lại cũng không ngốc.

Làm sao cô lại có thể không cảm nhận được điều này? Từ đó về sau hai người chính là cây kim so với cọng râu, không ai chịu nhường ai.

Cho nên có đến một quãng thời gian dài, bầu không khí của toàn bộ ban bốn lúc nào cũng có chút căng thẳng.


Mà Bùi Thanh Phi, cũng là một trong hai phó ban lúc đó, là liều thuốc duy nhất điều tiết giữa hai người.

Chỉ có lời của cô mới làm cho hai người có thể nghe theo.

Nhưng rồi tới một lần lớp tổ chức hoạt động tập thể, bởi vì Bùi Thanh Phi đột xuất có việc không thể tham gia, là cơ hội để cho tổ ong vò vẽ nổ bung.

Nguyên nhân gây ra cuộc xung đột này là gì Bùi Thanh Phi không biết.

Cô chỉ được nghe những bạn học khác kể lại là hai người nói qua nói lại vài câu rồi nổ ra tranh chấp, Tề Tranh là người giơ chân đạp cái bàn trước.

"Được rồi, tôi đã nói với cậu rồi mà cậu vẫn không thông, vậy để tôi đi tìm người đến nói cho cho cậu thông!" Giang Sở tức đến mức không nhịn nổi nữa, cậu tông cửa xông ra ngoài chạy đi tìm lão Hồ.

Ngày đó người làm chủ nhiệm lớp vẫn là lão đồng chí Hồ.

Giang Sở hừ hừ hai tiếng, yêu cầu lão Hồ đứng ra phân xử thử, rút cuộc là Tề Tranh không có nguyên tắc, hay là chính mình không nói đạo lý.

Giang Sở ở lại văn phòng lão Hồ cùng lão Hồ nói lải nhà lải nhải đến hơn 10′.

Chuyện lớp trưởng lớp phó mâu thuẫn với nhau cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, cho nên lão Hồ đành phải đi theo Giang Sở đến phòng học.

Lão cũng có ý định nhân đây giúp hai người này hóa giải mâu thuẫn luôn.

Cái bàn bị Tề Tranh đạp cho lật ngửa vẫn còn nằm ở trên mặt đất, dù trước đó đã có người muốn nâng bàn lên đặt trở lại như cũ.

Bởi vì Tề Tranh khăng khăng không chịu.

Lão Hồ vừa nhìn thấy thế trận này thì cũng có chút khiếp sợ, lão vẫy tay ra hiểu cho Tề Tranh đi ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lão Hồ cau mày hỏi.

Những lời vừa nói ban nãy bây giờ Giang Sở lại nhắc lại một lần nữa với tư thế đứng ở chỗ này thật hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Cậu cũng muốn nghe một chút Tề Tranh sẽ giải thích thế nào, dù sao người đã sai cũng không phải cậu, Giang Sở!
Kết quả Tề Tranh vừa mới mở miệng, thiếu chút nữa đã làm cho Giang Sở kinh ngạc đến rớt cả cái cằm.

"Giang Sở nói con thay đổi thất thường, thủy tính dương hoa*, con chẳng qua vì quá nóng giận nên mới vậy." Tề Tranh nói thẳng không một chút e dè.

Giang Sở trừng mắt cả hai mắt lên mà cười.

Phải biết rằng vừa phải trợn tròn hai con mắt lại vừa cười cũng là chuyện rất không dễ dàng.

* Ý bảo dâm loàn.

"Tôi, tôi, tôi..." Giang Sở tức giận đến nỗi nói cũng không thành câu cho rõ ràng: "Tôi đã bao giờ nói qua những lời này."
Bất quá cậu cũng chỉ nói Tề Tranh dây leo trên tường nghiêng ngả, nay Tần mai Sở* mà thôi.

Tề Tranh phủi tay mắt lườm Giang Sở một cái: "Dù sao ý của cậu cũng chính là như vậy."
* Ý nói tráo trở bất thường.

Chết tiệt!
Giang Sở thật sự là khổ mà không nói được.

Nếu thật là phải đem mấy cái từ này ra mổ xẻ đâu là nghĩa cũ, nghĩa mới, nghĩa rộng, nghĩa hẹp cho tận gốc tận rễ thì thật đúng là có đôi chút tương tự.

Lão Hồ được mời tới rồi, nhưng hôm nay người nói không rõ ràng ngược lại lại chính là bản thân cậu, Giang Sở.

"Tôi, tôi chỉ là, tôi..." Nhìn ánh mắt vô cùng đau đớn của lão Hồ, Giang Sở liền biết rõ, hôm nay mình hoàn toàn bị đánh bại.

Tề Tranh thật sự là biết rõ cách làm sao để đánh rắn đánh giập đầu.

Cái câu cô vừa mới nói kia thật sự đã trực tiếp giẫm lên điểm mấu chốt của lão Hồ.

Ngay sau đó lão Hồ xua xua tay: "Tề Tranh, con đi vào trước, dọn dẹp lại bàn ghế đi."
Tề Tranh gật gật đầu, nhìn qua thì vẫn tỏ ra là chưa hết ấm ức.

Trong lòng Giang Sở gào thét không ngừng: cô còn ấm ức cái gì? Nỗi oan này của tôi biết nói với ai a?
Tác giả có lời muốn nói: tốt nghĩ đề cử akb cảm tạ tế lên Tiểu Anh hoa không dung hợp âm cấp đại gia, có người có hứng thú nhìn nhìn sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.