Cầu Người Tâm Đắc

Chương 41




Rõ ràng tiếp cận cửa ải cuối năm công ty sự vụ bận rộn Tề Thịnh cũng không thể chỉ lo thân mình, như trước bỏ qua tất cả xã giao, một tấc cũng không rời canh giữ ở bệnh viện, ngay cả đuổi cũng đều không đi.

Đối với hành vi dính chặt giống như cao su của người nào đó, Bùi Vận không thể làm gì, nhìn đối phương cứ việc ở phòng bệnh còn phải bận bịu công việc không nghỉ thực sự không nhìn nổi, không nhịn được đỡ trán than thở, phí công cường điệu đã nói qua vô số lần:

"Bận rộn công việc thì anh đi về trước, không cần hao tổn ở đây. Em không sao đâu, nếu có chuyện em sẽ gọi điện thoại cho anh."

Tề Thịnh hiển nhiên không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không ngẩng đầu, chỉ đơn giản dứt khoát đáp lại ừ một chữ.

Tiếp theo sau đó vùi đầu sự nghiệp của hắn.

Chờ hắn rốt cục cam lòng khép lại notebook, đã là chín giờ tối.

Đối diện Bùi Vận ngủ một ngày, rõ ràng không muốn phản ứng dáng dấp của hắn, hắn cũng không ngại, giống như không liên quan áp sát tới: "Làm sao? Đau lòng tôi?"

Bùi Vận trừng hắn nửa ngày, cuối cùng vẫn là thua trận: "Cơm tối ăn còn chưa ăn, để em đi hâm nóng lại."

Tề Thịnh đánh giá đối phương rõ ràng có tinh thần hơn so với lúc trước, cười khanh khách cũng không cản Bùi Vận, nhìn đối phương bưng hộp cơm trở về, dựa vào đầu giường cũng không động đậy, sai khiến bệnh nhân vì hắn làm việc cũng không hề có vẻ xấu hổ: "Tôi rất mệt, em có thể đút cho tôi hay không?"

Bùi Vận suýt chút nữa có kích động đem hộp cơm trực tiếp đập vào đầu hắn.

Tuy nói ngoài miệng nói mệt khẩu khí lại giống như trêu đùa, nhưng là Tề Thịnh thần sắc mệt mỏi cùng vành mắt đen nồng đậm, lại không có cách nào che giấu.

Bùi Vận tự nhiên chú ý tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống: "Ngày mai anh vẫn là trở về đi thôi, đừng lưu lại bệnh viện. Em một người ở đây không thành vấn đề. Nếu không..."

Anh do dự một chút, mới nói: "Ngày kia xuất viện.. Nếu như rảnh rỗi anh có thể đến không?"

Rõ ràng là thuận lý thành chương đề nghị, thế nhưng thói quen mặt đối mặy nói chuyện, chưa bao giờ hướng Tề Thịnh yêu cầu cái gì, anh nói tới lời này ngược lại là đặc biệt lóng ngóng sứt mẻ.

Tề Thịnh tay cầm muỗng cơm dừng lại, lại để ở một bên, chậm rãi nắm hông của đối phương, đem đầu dựa vào trên lưng Bùi Vận, gằn từng chữ mở miệng, âm thanh rất nhẹ cũng rất ôn nhu, lại ẩn chứa kiên định tuyệt đối không thể sửa đổi:

"Trước khi em xuất viện, tôi tuyệt đối không rời khỏi chỗ này nửa bước."

Lúc trước Bùi Vận gặp ác ý bị mấy người kia trêu đùa như vậy, lại gặp phải tai nạn xe cộ một mình nằm viện hắn không biết gì cả, cho tới bây giờ hắn nghĩ tới lời Diệp Minh nói lúc trước, đều cảm thấy được ngực nhức nhối đến lợi hại, chỉ muốn thừa dịp giờ khắc này đem hết toàn lực bù đắp một ít.

Tuy rằng biết rõ cách thời gian mười năm, mọi chuyện đều không thể thay đổi,  tuyệt vọng thương tổn lúc trước dĩ nhiên không có cách nào đền bù, mà tóm lại cũng là có chút ít còn hơn không.

Bùi Vận cơ thể hơi run rẩy, rốt cục không tiếp tục kiên trì để cho hắn rời đi, chỉ nhắm mắt, chậm rãi nắm chặt tay của hắn.

Nếu như nằm viện hồi đó, biết mình mười năm sau có thể được đến đối xử như vậy, cũng coi như đáng giá.

Thế nhưng ngoài sở liệu của Tề Thịnh, Bùi Vận hiện tại nằm viện, so với Diệp Minh hình dung lúc trước, rõ ràng tốt hơn nhiều lắm.

Người tới trước chính là Diệp Minh, tại thời điểm Tề Thịnh ăn uống no đủ chuẩn bị ôm Bùi Vận ngủ một giấc, Diệp Minh mang theo hộp cơm giữ ấm, hào hứng đến đưa bữa ăn khuya cho Bùi Vận.

Không nghĩ tới có thể nhìn thấy ông chủ của mình vẫn luôn thần long thấy đầu mà không thấy đuôi ở đây, Diệp Minh kinh hãi, vội vàng cùng Tề Thịnh khách sáo: "Tề tổng, ngài có muốn uống chút canh hay không? Rất có dinh dưỡng. Lần đầu tiên tôi làm cái này, đặc biệt dựa theo thực đơn làm, có thể giúp anh Bùi bồi bổ thân thể."

Bùi Vận run run, Tề Thịnh mặt trầm như nước.

Sau đó Diệp Minh rất chân tâm mà tán dương một câu: "Không nghĩ tới Tề tổng lại ở đây chăm sóc anh Bùi, hai người tình cảm thật tốt."

Bùi Vận sắc mặt ửng đỏ, Tề Thịnh sắc mặt hơi bớt giận.

Cố tình Diệp Minh liền hết chuyện để nói mà bổ sung: "Đáng tiếc lúc trước thời điểm anh Bùi nằm viện Tề tổng lại xuất ngoại, nếu không anh Bùi khi đó khẳng định cũng sẽ không cô đơn như vậy."

Bùi Vận chỉ là cười cười không nói gì, Tề Thịnh lại nhanh chóng trầm mặt, lần đầu cảm thấy được Diệp Minh nhiều lời như vậy.

Sau đó hắn bắt đầu cân nhắc làm sao tăng cường nhiệm vụ công tác cho Diệp Minh, căn bản tuyệt đối không để cho cậu ta có thời gian rảnh đến đây thăm bệnh.

Đồng thời trong lúc bụng hắn rất no, dưới ánh mắt tiếc nuối của Diệp Minh lại không dám để cậu ta thất vọng, mặt không đổi sắc uống cạn sạch hơn nửa hộp đựng canh thực sự không hề ngon kia, uống liên tục ngay cả một chút cũng không lưu lại cho Bùi Vận.

Ngày kế Nhâm Tuyên cùng Đồng Dược cùng đến, mang theo giỏ hoa quả không hề nhẹ.

Thân là thủ trưởng Nhâm Tuyên còn săn sóc mà mang đến một số tiền thăm bệnh không hề nhỏ.

Bùi Vận không khỏi rất là cảm động.

Lúc trước tiền anh tích trữ cơ hồ toàn bộ lấy ra cho anh hai, chỉ để lại sinh hoạt phí không nhiều. May là đúng lúc có số tiền mày, bằng không ngay cả tiền nằm bệnh viện cùng phí kiểm tra đều không trả nổi.

Nhâm Tuyên chỉ đơn giản thăm hỏi vài câu, ngược lại là Đồng Dược vội vội vã vã mà hỏi han ân cần. Tề Thịnh nghe Đồng Dược nhiệt tình quan tâm từng tiếng sư phụ luôn cảm thấy thực sự chói tai, may mà tại trước khi hắn phát tác, Nhâm Tuyên tựa hồ so với hắn còn không nén được tức giận, kéo Đồng Dược bất đắc dĩ rời đi.

Điều này làm cho hắn đối với vị thủ trưởng của Bùi Vận bình tĩnh già dặn lại thức thời, độ hảo cảm tăng lên không ít.

Tiếp theo người tới Tần Lê.

Tần Lê luôn luôn rộng rãi lần này cực kì bủn xỉn, chỉ nhắc tới cái hộp cơm đặt ở đầu giường Bùi Vận, không hỏi quá trình cũng không để ý tới kết quả, quan tâm cũng không có một câu, hoàn toàn không thấy Tề Thịnh nhìn mình chằm chằm, chỉ để lại một câu rồi rời đi:

"Tôi đi đây. Đồ bổ tôi lười mang đến, đều đặt ở nhà bếp, cậu trở lại tùy tiện lấy."

Khẩu khí hào phóng giống như hết thảy đồ vật dinh dưỡng quý giá đều không cần tiền.

Lần này Bùi Vận kiên quyết không cho Tề Thịnh cơ hội tiên hạ thủ vi cường*, vững vàng cầm lấy đồ ăn Tần Lê hiếm thấy tự mình xuống bếp. Thấy đồ ăn kia phối hợp thực vui tai vui mắt lại dinh đưỡng đầy đủ, suy nghĩ một chút anh vẫn là đem một nửa lấy ra cho Tề Thịnh, phần còn dư lại tự mình vùi đầu nhanh chóng bắt đầu ăn.

(Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước dành được lợi thế.)

Tề Thịnh không nhúc nhích, dùng một loại biểu tình ôn thần đưa Tần Lê rời đi, một bên một lần nữa đem một nửa hộp cơm đẩy lên trước mặt Bùi Vận, một bên nhịn xuống kích động không đem nó ném vào thùng rác, hung ác nói: "Đồ ăn anh ta làm có gì ngon? Còn không bằng tiểu Diệp."

"Khụ khục..." Bùi Vận vạn vạn không ngờ tới khẩu vị của hắn hiếu kỳ như vậy, bị hắn vừa nói như thế, một miếng cơm cứ như vậy trực tiếp nghẹn ở trong cổ họng.

Tề Thịnh không nghĩ tới Bùi Vận phản ứng lớn như vậy, nhanh chóng rót cho đối phương chén nước, lại ôm chầm thân thể của đối phương, rất tự nhiên vỗ lưng giúp đối phương thuận khí.

Bùi Vận uống một hớp mới phát giác được rất nhiều, lấy lại bình tĩnh ngẩng mặt lên, đang muốn tiếp tục ăn cơm, thời điểm cách cửa kính nhìn thấy tình cảnh bên ngoài suýt chút nữa bị sặc lần thứ hai.

Xuyên thấu qua cửa kính, có thể thấy rõ ràng một người đang đứng. Chỉ là mặt của người kia bị vải trắng bao bộc giống như xác ướp, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn chằm chằm bọn họ trong ánh mắt tràn đầy oán độc cùng không cam lòng, khiến anh không hề chuẩn bị thực sự bị dọa cho phát sợ.

Tề Thịnh cũng rất nhanh chú ý tới, ý cười rất nhanh ngưng lại ở trên mặt.

Sau đó hắn cười nhẹ, vỗ vỗ vai Bùi Vận: "Em nghỉ ngơi trước, tôi đi ra ngoài một chút."

Bùi Vận không lên tiếng.

Tề Thịnh chuyến đi... này liền đi rất lâu.

Thời điểm đẩy cửa mà vào Tề Thịnh sắc mặt cũng không dễ nhìn, nhìn thấy Bùi Vận đang ngồi ở trên giường, yên tĩnh nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cũng không có chú ý đến hắn trở về.

Tề Thịnh bĩu môi, không nói tiếng nào ngồi vào trên giường, nghiêng người đem đối phương ôm lấy.

Bùi Vận lúc này mới quay đầu lại, luôn cảm thấy hai ngày nay hai người ôm ấp, so với lúc trước tổng số lần gộp lại rất nhiều, đành phải thở dài, động viên mà vuốt nhẹ lưng hắn.

Cứ như vậy giằng co một hồi lâu, Tề Thịnh đột nhiên mở miệng, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Em làm sao cái gì cũng không hỏi?"

Bùi Vận chợt cảm thấy không hiểu ra sao: "Hỏi cái gì?"

Tề Thịnh không đáp, đem đầu một lần nữa vùi vào bờ vai anh, hiển nhiên tâm tình lại càng không tốt.

Bùi Vận nghĩ đi nghĩ lại, đành phải hỏi: "Ninh Nhật thế nào rồi?"

"Trên người vốn là cũng không sao, " Tề Thịnh ngoan ngoãn mà hỏi gì đáp nấy, "Chỉ có điều dưới cằm bị thủy tinh xuyên qua, gương mặt bị thương tương đối lớn. Coi như khoẻ rồi chỉ sợ cũng phải lưu vết sẹo."

Bùi Vận há miệng, lại theo bản năng mà sờ vết thương trên gò má chính mình.

Động tác nhỏ của Bùi Vận Tề Thịnh cũng chú ý tới, kéo tay của đối phương xuống, đem đối phương ôm càng chặt hơn, còn nói: "Cảnh sát hai ngày nay sẽ đến hỏi tình huống xảy ra tai nạn."

Bùi Vận cứng đờ, dựa vào ở trên người hắn trở nên trầm mặc.

Nhấc mặt nhìn Tề Thịnh một hồi thần sắc xoắn xuýt, Bùi Vận hiểu rõ mà than thở, thấp giọng nói: "Em hiểu rồi. Em sẽ nói cho bọn họ biết tai nạn bất ngờ."

Lần này thân thể cứng ngắc đến phiên Tề Thịnh.

Chỉ chốc lát sau Tề Thịnh mãnh liệt mà cúi thấp đầu, mạnh mẽ ngăn chặn đôi môi của đối phương.

Tề Thịnh đột nhiên hôn môi, hơn nữa vô cùng dùng sức, Bùi Vận đau đến giật giật khóe miệng, quả thực có loại ảo giác bị người này từng tấc từng tấc nuốt chửng, lại chung quy không tránh thoát, nhắm chặt mắt lại mặc hắn dằn vặt.

Mãi đến tận khi Bùi Vận bởi vì thiếu dưỡng khí mà ý thức hoảng hốt, Tề Thịnh mới buông anh ra, áp ở trên người anh chặn lại trán của anh, bình tĩnh nhìn anh, âm thanh mang chút thở dốc: "Tôi đã nói với cậu ta, tôi sẽ đem sự thật nói cho cảnh sát."

Bùi Vận thân thể hơi chấn động, trong mắt có chút mờ mịt, cũng không biết là bị lời này làm cho choáng váng, hay là vẫn không thể từ bên trong nụ hôn vừa nãy phục hồi tinh thần lại.

"Tôi cam đoan với em, " Tề Thịnh dừng một chút, mới trầm thấp noi tiếp, "Chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra nữa lần thứ hai."

"..." Bùi Vận tiếp tục bảo trì trạng thái thất thần.

"Sau này có tôi ở đây, " Tề Thịnh từ từ nói xong, "Em đừng tiếp tục để cho mình chịu đựng bất kỳ ủy khuất gì."

Bùi Vận không lên tiếng, đôi mắt chậm rãi ẩm ướt, đột ngột nắm lấy một bên chăn, đem mặt chặt chẽ che lấy.

Tề Thịnh lôi hai lần cũng không mở ra, đơn giản theo đối phương, từ trên người Bùi Vận xuống dưới dựa vào đối phương nằm xuống.

Hồi lâu trong chăn truyền đến một tiếng buồn buồn: "Cảm ơn."

"Thật sự muốn cảm ơn tôi, " Tề Thịnh thừa nước đục thả câu mà hắng giọng, nhớ tới lúc trước tình cảnh đó lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt lại nghiêm túc, "Không quản gặp lại tình trạng gì, đừng tiếp tục làm lại chuyện ngu xuẩn kia."

Bùi Vận chậm rãi kéo chăn xuống, rất cho hắn mặt mũi mà thuận theo đáp một tiếng.

Hết chương 41.

Lời edit: Thích cái cách Tề Thịnh dứt khoát với Ninh Nhật quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.