Cầu Người Tâm Đắc

Chương 32




Tề Thịnh ở nhà nuôi chân chỉ nuôi một ngày.

Một ngày này hắn đều nằm ở trên

giường, đầu giường không còn valy sách kia dị thường cô quạnh trống không, hắn chỉ có cách ôm chăn nhìn chằm chằm trần nhà, nửa ngủ nửa tỉnh mà vận chuyển đại não, tiêu diệt tất cả không vui, điều chỉnh tốt tâm tình, khiến cho bản thân một lần nữa trở nên kiên định.

Chuyện Tề Thịnh hắn muốn làm, đương nhiên không có đạo lý dễ dàng buông tha.

Ngay cả việc hắn muốn giữ lấy người khác.

Sau đó hắn tốn công phí sức xin nhờ Tiền thẩm mua cái gậy, tinh thần sảng khoái rời giường, khá là chuyên nghiệp mà chống gậy đi công ty, cấp dưới nhìn hắn như vậy không khỏi lấy hắn làm gương noi theo.

Thật vất vả làm đến lúc sắp tan ca, hắn để cho tài xế lái xe, thẳng tới dưới lầu nơi ở của Bùi Vận, sau đó đuổi tài xế đi, chính mình ngồi ở bồn hoa lẳng lặng chờ.

Nào nghĩ tới đợi gần đúng ba tiếng, liền tại thời điểm hắn đã hơi không kiên nhẫn muốn gọi điện thoại cho Bùi Vận, mới nhìn thấy đối phương một người cầm theo áo khoác cúi đầu chậm rãi đi tới, bộ dạng không yên lòng.

Sau đó Bùi Vận lần thứ hai không thấy hắn, đi thẳng đến cửa nhà.

Tề Thịnh âm thầm cọ xát, khá cảm giác khó chịu mà mở miệng: "Tôi rất không có  cảm giác tồn tại, có đúng không?"

Bùi Vận chấn động, tay lấy ra khóa dừng lại, vội vàng chuyển người qua, có chút không thể tin được mà nhìn hắn.

Ý nghĩ của Tề Thịnh xưa nay anh nhìn không thấu, ví dụ như hành động bây giờ, càng làm cho anh hoàn toàn không tìm được manh mối.

Rõ ràng đã tách ra, liền đuổi tận cùng không buông như vậy. Rõ ràng không có khả năng, lại còn cho anh hi vọng mờ ảo.

Tề Thịnh hướng bốn phía nhìn một vòng, xác định cũng không có người khác vẫn là không yên lòng, lại đề phòng hỏi: "Anh trai em đâu?"

Hắn vào lúc này nói tóm lại là người bị thương đi đứng bất tiện, nếu là đối phương lại đột ngột xuất hiện cho hắn mấy quyền, hắn nhưng là không hề có lực chống đỡ.

Bùi Vận vì phản ứng của đối phương không rõ muốn cười, vốn là tâm tình trầm trọng che lấp cũng buông lỏng mấy phần: "Anh ấy về nhà rồi."

Tề Thịnh an tâm một chút, lại hỏi: "Em  không cùng anh ta đồng thời trở lại?"

Bùi Vận cứng ngắc, mới đáp: "Tôi còn làm việc."

Tề Thịnh gật gật đầu, âm thầm vui mừng đêm nay mình không mất công ngồi đợi.

"Anh..." Bùi Vận quan sát gậy bên cạnh hắn, "Chân của anh thế nào rồi?"

"Không biết, " Tề Thịnh rất thành thực mà lắc đầu, "Tôi xem không nghiêm trọng lắm đâu, cho nên không đi bệnh viện kiểm tra."

Bùi Vận thở phào một cái: "Chân không tiện làm sao còn lại đây?"

"Em vẫn chưa trả lời tôi, " Tề Thịnh bằng phẳng mà, "Tôi đương nhiên muốn tới chờ cái đáp án."

"..." Bùi Vận không biết làm sao trong đầu bốc lên bốn chữ, gọi là bám dai như đỉa

"Không tiện nói?" Nhìn đối phương trên mặt dáng dấp không muốn cùng mình dây dưa làm khó dễ Tề Thịnh cũng rõ ràng, tâm lý hơi nguội lạnh, mà vẫn duy trì phong độ mỉm cười, "Không sao, vậy tôi liền trở về."

Hắn nói được là làm được, quả nhiên chống gậy khập khễnh quay người rời đi.

"... Anh chờ một chút, " Bùi Vận không đành lòng thấy hắn như vậy, "Tôi đưa anh lên xe taxi."

Tề Thịnh dừng lại, hít một hơi thật sâu che lại tâm tình thất lạc của mình, quay đầu lại khóe miệng câu câu lên: "Làm phiền."

Được Bùi Vận đỡ hắn tại ven đường đứng chờ xe, Bùi Vận không nhịn được căn dặn hắn: "Lần sau anh đừng trở lại."

Tề Thịnh không trả lời, trái lại hỏi: "Chúng ta bây giờ là quan hệ như thế nào?"

Đối diện đối phương ánh mắt sáng quắc, Bùi Vận nghẹn lời, một câu không có nói ra được, chỉ lo nhìn thấy đối phương thần sắc ảm đạm, tuy rằng không biết mỗi lần âm u như vậy có mấy phần là thật mấy phần ngụy trang, nửa ngày mới miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Tốt xấu trước kia là... Bạn học."

Tề Thịnh quả nhiên giống như anh lo lắng, ánh mắt sáng ngời một chút tối sầm xuống, chỉ chốc lát sau liền nhấc lên, gằn từng chữ nói: "Chuyện của tôi và Ninh Nhật không nói rõ cho em là lỗi của tôi."

"..."

"Thời điểm đưa ra ý định muốn ở cùng với em là tôi quyết định quá nhanh.

"..."

"Em rời tôi đi, là muốn ở cùng tên kia. " Tề Thịnh ngước ngửa đầu, thời điểm nói tới Tần Lê giọng nói mang theo khẩu khí nghiến răng nghiến lợi, lại nhanh chóng khôi phục bộ dạng ôn văn nho nhã xưa nay người ngoài nhìn không thấu, "Tôi không ngăn cản em. Em không muốn có quan hệ với tôi, tôi cũng không ép buộc em."

"..."

"Tôi tôn trọng hết thảy quyết định của em, em tại sao lại muốn can thiệp hành vi của tôi?"

Bùi Vận nhất thời dở khóc dở cười.

Náo loạn nửa ngày nguyên lai ở chỗ này.

Xoa xoa thái dương, Bùi Vận nhận mệnh hỏi: "Anh đến cùng muốn biết cái gì? Diệp Minh lúc trước cũng đã nói cho anh, lúc đó tai nạn xe cộ là bất ngờ, tôi..."

Quen thuộc qua loa lấy lệ khiến Tề Thịnh mỉm cười làm cái thủ thế dừng lại: "Không muốn nói thì đừng nói, tôi ngày mai trở lại."

Bùi Vận không chịu nói hắn tự nhiên là không thể bức ép, tuy rằng không biết đối phương vì sao đối diện lại kiêng kỵ như vậy, nhưng dù sao hắn cũng để người này một lần nữa tín nhiệm hắn, tiếp tục cam tâm tình nguyện nói cho hắn biết.

Hắn bản chất là người làm ăn, làm thế nào cùng đối phương đọ sức, hắn có rất nhiều kinh nghiệm.

Bùi Vận đầu càng đau, thực sự không biết đối phương lần này từ đâu tới lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như vậy: "Tôi ngày mai có việc."

"Không quan trọng lắm, " Tề Thịnh không để ý lắm, "Tôi chờ em."

Bùi Vận cười khổ: "Tôi e rằng buổi tối không trở lại."

"Không sao, chờ không được tôi tự nhiên sẽ đi." Tề Thịnh không vội không buồn mà nói, "Tôi có thể mỗi ngày đến."

Bùi Vận lần đầu tiên phát hiện anh thực sự đánh giá thấp người trước mặt này xưa nay cao cao tại thượng là thế vào lúc này lại dai dẳng như vậy, thất bại mà than thở: "Anh đến cùng muốn làm cái gì?"

Tề Thịnh lần thứ hai mở to mắt, dáng vẻ rất ủy khuất: "Ý đồ của tôi, mỗi lần tôi đều nói đến rất rõ ràng."

Bùi Vận nhẫn tâm, kiên trì ra đòn sát thủ: "Tề tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta đã không có quan hệ gì."

"Em vừa nói chúng ta là bạn học, " Tề Thịnh mặt ngoài như trước bình tĩnh, phảng phất không hề chịu ảnh hưởng, trời mới biết nội tâm đã sớm nổi sóng chập trùng, "Nếu là bạn học, có thể nào nói không liên quan?"

Bùi Vận rốt cục ý thức được cái gì gọi là tự mình đào hầm tự mình nhảy xuống, kết quả luẩn quẩn một vòng, vẫn là không dứt ra được.

Tề Thịnh cũng không chờ đối phương đáp lời, giơ tay cản chiếc xe taxi, cúi người cố hết sức ngồi vào, cách cửa sổ xe cười với đối phương dịu dàng phất phất tay: "Ngày mai gặp."

Xe taxi rất nhanh chóng rời đi, lưu lại Bùi Vận ngơ ngác đứng tại chỗ, phát ngốc hồi lâu, lại từ từ xoa lồng ngực nóng lên——

Nơi đó không bị khống chế rung động, đập đến gấp gáp như vậy.

Hết chương 31.

Lời edit: Muốn theo đuổi được đối phương quan trọng là mặt phải thật dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.