Cầu Người Tâm Đắc

Chương 12




Giấc ngủ này mãi đến tận khi mặt trời lên cao, Bùi Vận dụi dụi con mắt, mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông diện mạo tuấn lãng áp ở trên người anh gần ở trong gang tấc, lại có loại cảm giác không thật cùng khủng hoảng dâng lên.

Bùi Vận ấn ấn mi tâm, không tự chủ cười khổ một tiếng.

Anh cũng thật là không tiền đồ, cư nhiên vừa nắm giữ, liền bắt đầu sợ sệt mất đi.

Kết quả phần hoảng hốt này tại sau khi anh giật giật thân thể triệt để đánh nát, bên eo cùng phía sau truyền tới đau nhức làm cho anh hít một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt tỉnh táo vạn phần.

Vốn là vẫn còn ngủ say Tề Thịnh cũng bị động tĩnh này đánh thức, mới vừa mở mắt ra liền cau mày nhắm lại, mạnh mẽ ấn lại thái dương của chính mình.

Tư vị say rượu, đúng là không tốt lắm.

Hít thở sâu đến mấy lần hắn mới điều chỉnh xong, chống đỡ nửa thân thể quan sát tình hình thực tế bốn phía, mảnh vỡ ký ức lúc này mới dần dần ghép lại, cái gì cũng không nói thêm nữa trực tiếp kéo Bùi Vận: "Đi."

Bùi Vận sững sờ: "Làm gì?"

"Giúp em rửa ráy."

Bùi Vận liền là sững sờ: "Em chính mình có thể..."

"Tối hôm qua tôi quên mất mang..." Tề Thịnh đang nói liền dừng lại, rõ ràng có chút ảo não, đơn giản cương quyết ôm chầm lấy anh, "Hay là để tôi đi, vạn nhất chính em rửa không sạch sẽ..."

"Được!" Bùi Vận tối hôm qua đều không cảm thấy được nhiều xấu hổ, hiện tại bây giờ nghe cũng không vào, gương mặt đỏ ửng mà nghiêng đầu đi, "Tùy ý anh."

Ở trong phòng tắm bị bày thành tư thế cực kỳ biệt nữu, Bùi Vận đành phải đem mặt mạnh mẽ chôn ở bên trong cánh tay, tuy rằng động tác của Tề Thịnh cẩn thận lại ôn nhu, thế nhưng cảm thụ được tình huống khác thường vì chất lỏng theo chân chảy xuống, anh vẫn cứ có loại kích động thẳng thắn tìm cái lỗ chui xuống.

"Em..." Sau lưng Tề Thịnh rõ ràng muốn nói lại thôi, xoắn xuýt nửa ngày mới mở miệng, "Chuyện tối ngày hôm qua, em... có gì muốn nói với tôi hay không?"

Bùi Vận nghe vậy nhanh chóng quay đầu lại: "Có!"

Không ngờ tới đối phương thẳng thắn như vậy, Tề Thịnh có chút lúng túng: "Em muốn nói gì.."

"Anh lần sau uống rượu, " Bùi Vận nghiêm túc nói, "Tuyệt đối đừng lái xe nữa, thật sự rất nguy hiểm. Em đã từng gặp rất nhiều sự cố say rượu, hậu quả đều rất nghiêm trọng."

Tề Thịnh biểu tình cứng đờ, nhếch miệng nhìn anh: "Em chỉ cần nói chuyện này?"

"Ừm." Bùi Vận thở phào một cái, khẳng định gật đầu.

Từ tối hôm qua đã muốn nói, vẫn luôn ghi nhớ đến bây giờ, rốt cục không cần tiếp tục kìm nén cảm giác thực sự tốt đẹp.

Tề Thịnh thần sắc nhất thời không thể nói được quái dị: "... Bùi Vận."

"Hả?"

"Em thực sự là..."

"Cái gì?" Bùi Vận không hiểu hỏi.

Sau đó hắn bị Tề Thịnh từ phía sau lưng vững vàng ôm lấy eo.

Bùi Vận giật giật, thấy không tránh thoát cũng liền không cưỡng cầu nữa, đơn giản lẳng lặng mặc cho đối phương ôm.

Thời khắc này hạnh phúc lại tươi đẹp, anh cơ hồ hi vọng thời gian có thể dừng lại như vậy——

Ngoại trừ luôn cảm thấy thân thể trần truồng dính nhau cảm giác có điểm lạ.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nửa ngày Tề Thịnh xoa xoa cái trán, ghé vào lỗ tai anh khẽ cười thành tiếng, "Xem ra tôi thực sự là phải phụ trách tới cùng."

Bùi Vận tim đập nhanh lần thứ hai.

Mặc dù khẩu khí của đối phương vẫn là hời hợt, thế nhưng đã nói ra, chính là chuyện của tương lai.

Sau lần đó ngày qua ngày vô cùng an ổn.

Duy nhất khiến Bùi Vận nhức đầu là, trải qua lần này Tề Thịnh rõ ràng thực tủy biết vị, không tiếp tục khắc chế, thường thường liền nhào tới vận động một hồi,—— =_=

Có lúc xoa hông của mình anh làm phản mà bắt đầu tưởng niệm Tề Thịnh quân tử nho nhã lễ độ lúc trước.

Ít nhất dù sao cũng tốt hơn hiện tại bộ dạng giống như sắc lang cả ngày ăn không đủ no.

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng hơi vểnh lên, lúc này Tề Thịnh đang ở nơi của anh qua đêm, nhìn thấy đối phương như vậy, cả người không khỏi sợ hãi: "Em đang có ý đồ gì?"

Bùi Vận vừa cười cười, để chén nước trong tay xuống, tỉ mỉ mà nhìn hắn: "Em là đang suy nghĩ, thượng..."

"Em muốn thượng tôi?" Tề Thịnh thay đổi sắc mặt.

Đáng thương Bùi Vận một ngụm nước suýt chút nữa hết mức phun ở trên mặt đối phương.

Tề Thịnh chỉ cảm thấy phía sau cảm giác nguy hiểm xẹt xẹt tăng lên, đề phòng mà  nhìn Bùi Vận.

Bùi Vận thở dài, đứng lên lấy tay xoa xoa mái tóc mới vừa tắm rối như tơ vò của hắn, tự mình vào phòng.

Thời điểm đi học không hề nghĩ tới sẽ có một ngày người này sẽ ở bên cạnh mình.

Những năm này từ oan ức không cam lòng đi tới nhẹ như mây gió, đổi lấy năm tháng yên tĩnh như bây giờ, cũng coi như là đáng giá.

Tề Thịnh cũng đứng dậy đi theo vào phòng, nào nghĩ tới mới vừa bước vào, điện thoại di động của Bùi Vận giống như ý định cùng hắn đối nghịch vang lên ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.