Cầu Mà Không Được

Chương 47: 47: Sơn Khuyển 46





Nếu so với cắt một miếng thịt trong lòng cô...!thì phải đau hơn gấp trăm ngàn lần.

Thời Vũ ngồi dựa vào vách tường thật lâu, trước mắt dần dần bị những giọt lệ làm cho mờ đi, hốc mắt không chịu được mà trở nên đau nhói.

Cơn đau lan tràn trên sống lưng, mãi cho đến khi cả người cũng bắt đầu đau nhức.

Không biết đã ngồi suốt bao lâu, đến cả chân cũng bắt đầu tê cứng thì Thời Vũ mới bám vào vách tường để đứng dậy thật chậm rãi, vẻ mặt chết lặng, bước vào phòng tắm.

Trong kính, là một gương mặt thất hồn lạc phách.

Cô cởi quần áo ra, trên lưng đã xuất hiện một mảng bầm tím rất đáng sợ.

Thời Vũ bước từ từ vào bồn tắm, cả người ngâm ở trong nước, đôi tay ôm chặt lấy đầu gối, ánh mắt vô hồn nhìn vào vách tường gạch men sứ trắng tinh ở trước mặt rồi ngẩn ngơ, nước mắt lại một lần nữa lăn dài trên gò má, rơi tí tách vào bồn nước ấm.

Có thể nói, đây là lần chật vật nhất của Thời Vũ trong suốt 27 năm cuộc đời.

.......!
Một đêm trôi qua.

Sáng sớm, lúc Thời Vũ từ trên lầu bước xuống, vừa liếc mắt một cái đã thấy Diệp Thanh Linh ngồi trên bàn ăn, đang vừa cười vừa nói gì đó với bà ngoại.

Nghe thấy âm thanh của Thời Vũ, ngón tay đang cầm muỗng của Diệp Thanh Linh chợt đóng băng trong nháy mắt rồi lại trở lại như bình thường, cô quay đầu lại nhìn Thời Vũ, cười: "Chị, buổi sáng tốt lành."
Thời Vũ giật mình, trên mặt cô có chút mệt mỏi, hiển nhiên là tối hôm qua không thể ngủ ngon.

Thời Vũ đối diện với đôi mắt cười rạng rỡ của Diệp Thanh Linh, cô nhướng mày rồi lại không tự giác được mà cười khẽ một tiếng.

Cô nói rồi mà, làm sao mà Diệp Thanh Linh lại có thể thật sự không để ý đến cô cơ chứ?
Cho dù là trước khi mất trí nhớ, hay là sau khi mất trí nhớ, rời khỏi cô rồi, một mình Diệp Thanh Linh sao mà sống?
Đây còn không phải là mỗi người tự ngẫm lại cả đêm hay sao, sự bực dọc của Diệp Thanh Linh có khi cũng đã hết sạch rồi.

Chậc, nếu Diệp Thanh Linh đã hiểu chuyện, biết lui một bước rồi, như vậy thì cô cũng sẽ cho em ấy bậc thang.

Cái câu mà em ấy nạt thẳng họ tên cô, lẫn lúc em ấy đẩy cô vào tường, cô sẽ vờ như không nhớ.

Nhưng khi nghĩ đến đoạn đó, Thời Vũ lập tức cảm giác được trên lưng mình vô cùng đau đớn.

Tối hôm qua, cô mò tới mò lui với cái gương rất lâu mới bôi tạm được thuốc lên lưng.

Thời Vũ vừa ngồi xuống thì dì Liễu đã bưng bữa sáng đến, ai mà ngờ cô còn chưa ăn được miếng đầu tiên đã nghe Diệp Thanh Linh nói với bà ngoại: "Ngoại ơi, thời gian tập luyện cho vòng cuối của con có hơi gấp một tí, tuần này con không về nhà được, chờ chút nữa là con phải đến công ty để tập rồi, chắc buổi tối cũng ngủ lại bên đó luôn."
Thời Vũ: "...?"
Thời Vũ ngơ ngẩn, đôi mắt mở to ra vì kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên rồi lạnh lùng trừng mắt, Diệp Thanh Linh lại ngó lơ, chỉ cười ngoan ngoãn nhìn bà ngoại.

Lúc này, Thời Vũ mới chú ý đến một chiếc ba lô rất to được đặt cạnh bàn ăn.

Đương nhiên là ngay cả hành lý Diệp Thanh Linh cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Diệp Thanh Linh còn cố ý bổ sung thêm một câu: "Ngoại, tối hôm qua con cũng nói cho chị ấy nghe rồi ạ."
Nói xong, rốt cuộc Diệp Thanh Linh cũng chịu quay đầu, cô nhìn Thời Vũ đang ngồi trước mặt, cười đến vô cảm: "Có đúng không, chị?"
Thời Vũ siết chặt dao ăn, dưới ánh nhìn mang theo ý cười lẫn nghiền ngẫm của bà ngoại, cô mỉm cười đứng đờ, gật đầu nói: "Đúng."
"Vòng thi cuối cùng cơ mà, vòng chung kết đó, Tiểu Linh nhà mình phải tranh thủ tập luyện." Bà ngoại ân cần gật đầu cười, bà không hề nhận ra sự cứng đờ trong quan hệ của hai người một chút nào.

"Dạ!" Diệp Thanh Linh gật đầu thật mạnh, cười tủm tỉm.

Thời Vũ giận dỗi cúi đầu, ngón tay siết dao chặt đến nỗi bị cộm ra vệt đỏ.

Sự đau đớn trên lưng lại tràn đến, khiến cô đau đến độ không sắp ngồi không thẳng lưng được nữa, trong nháy mắt, cả hít thở cũng bắt đầu trở nên không thoải mái.

Thời Vũ cố nhịn xuống.

.......!
"Ngoại ơi, cũng tới giờ con phải đi rồi." Ăn sáng xong, Diệp Thanh Linh khoác ba lô lên, vẫy vẫy tay về phía bà ngoại, "Bái bai ngoại!"
Cô đang định cười phất tay về phía Thời Vũ, Thời Vũ lại đứng lên, bước thật nhanh đến trước mặt cô, quay đầu lại nhìn bà ngoại rồi nói: "Ngoại, con đưa A Linh đến công ty."
"Ừm được, đi đi, đi đi." Bà ngoại cười ha hả, xua tay.

Thời Vũ mỉm cười, nắm lấy tay của Diệp Thanh Linh không chút khách khí rồi lại dùng sức đan mười ngón tay vào nhau.

.

truyện đam mỹ
Không phải muốn diễn trước mặt bà ngoại sao? Vậy thì cô sẽ cùng em ấy diễn cho trọn vai.

Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt, không tránh ra, cô ngoan ngoãn để cho Thời Vũ nắm, cho đến khi ra tới vườn, Diệp Thanh Linh mới bước thật nhanh về trước một bước, cô cũng giằng khỏi tay Thời Vũ không hề khách khí.


"Diệp Thanh Linh." Thời Vũ lạnh mặt, gọi một tiếng.

Không ngờ, Diệp Thanh Linh thế nhưng còn bước hai bước thật nhanh về phía trước rồi mới xoay người nhìn Thời Vũ, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, nụ cười trên mặt cô cũng biến mất không còn dấu vết, nổi giận đùng đùng, thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng lại không có chút công kích.

"Thời Vũ, tôi nói rồi, tôi sẽ không để ý Thời Vũ nữa." Diệp Thanh Linh nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy, nói chắc nịch.

"Em gọi tôi là gì?" Thiếu chút nữa thì Thời Vũ đã tức tới nỗi bật cười, cô cũng bước về trước một bước.

Diệp Thanh Linh lại lập tức bước lùi một bước thật nhanh, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên né tránh, nhưng cô vẫn rất kiên trì mà nói: "Thời...!Thời Vũ!"
"Diệp Thanh Linh, em hay quá rồi đúng không? Trước mặt bà ngoại là một kiểu, trước mặt tôi lại là một kiểu, em..." Thời Vũ giận đến nỗi cười thành tiếng, cô thở ra một hơi, lắc đầu nói, "Diệp Thanh Linh, chuyện tối hôm qua, bọn mình cũng đã tự bình tĩnh rồi, em đủ chưa?"
Cô vươn tay giống như đang hối thúc, giọng nói như mệnh lệnh: "Em đừng giở trò con nít nữa, chúng ta về nhà."
"Thời..." Diệp Thanh Linh mím môi, kiên quyết tiếp tục lùi về sau, "Không phải tôi giở trò con nít, tôi thực sự rất tức giận, rất buồn lòng, tôi đang rất nghiêm túc.

Thời Vũ, bây giờ tôi...!Tôi sẽ không thèm nói chuyện với Thời Vũ đâu."
"Trừ khi...!Thời Vũ nói xin lỗi!"
Diệp Thanh Linh nói xong, không cho Thời Vũ cơ hội nhảy số, xoay người một cái đã chạy về phía cổng ra khu biệt thự.

"Diệp Thanh Linh——! Em đi đâu vậy!" Sắc mặt Thời Vũ bỗng nhiên lại lạnh xuống, cô bước thật nhanh để đuổi theo Diệp Thanh Linh.

Muốn cô xin lỗi Diệp Thanh Linh?
——Sao mà có chuyện đó!
Thời Vũ biết rằng tối hôm nay cô không nên nói ra những lời như thế, như Diệp Thanh Linh cũng đã nạt lại cô, cũng đẩy cô rồi cơ mà, cuối cùng còn bắt cô xin lỗi nữa?
Đời này, Thời Vũ nhất định không cúi đầu nhận sai với bất cứ ai.

Cho dù người đó là Diệp Thanh Linh đi chăng nữa thì cũng không bao giờ.

Nhưng mà suốt cả chặng đường đi ra cổng, Diệp Thanh Linh cũng không hề nói với cô thêm câu nào.

Cuối cùng, Thời Vũ thấy một chiếc xe ô tô đã đậu sẵn ở ven đường, Diệp Thanh Linh vừa bước lên thì liền đóng cửa ầm một tiếng.

Cửa sổ xe là màu đen, thấy không rõ bên trong.

Thời Vũ chỉ thấy chiếc xe đó đang cách khu biệt thự càng ngày lại càng xa, cuối cùng khuất bóng ở ngay một khúc cua, không còn thấy bóng dáng.

Thời Vũ sửng sờ đứng ở ven đường, xung quanh không một bóng người.

Tối hôm qua, nhiệt độ đã hạ xuống nhiều.

Cơn gió thu thổi qua, đau đến tận xương.

Lá vàng khô ở cạnh đường rơi lả tả, cuối cùng lại nằm lẻ loi mặt đất, bị cô lao công quét thật mạnh xuống rãnh cống.

.......!
Diệp Thanh Linh không đến công ty, cô gọi xe về lại nhà mình.

Mấy tháng không về nhà, bên trong đã phủ một tầng tro bụi, ánh sáng buổi sớm chiếu vào trông có vẻ ấm áp, cho dù không có người sống nhưng nó vẫn tràn đầy không khí sinh hoạt ấm cúng.

"Oa...!" Diệp Thanh Linh duỗi eo lười biếng, cởi ba lô ra rồi nhanh chóng bắt tay vào vệ sinh quét dọn.

Diệp Thanh Linh bắt đầu dọn dẹp, những bụi mịn trong phòng bay tán loạn, dưới ánh nắng, chúng ánh lên màu vàng óng.

Diệp Thanh Linh quét cho đến tận trưa, lớp bụi bám trên đồ gia dụng đã hoàn toàn biến mất, tia nắng ấm áp chiếu vào lấp lánh, cả phòng bây giờ đã trở nên vừa sáng vừa ấm cúng.

Nhìn thành quả lao động cả buổi sáng của mình, Diệp Thanh Linh thấy vô cùng mỹ mãn, cô thở phào một hơi rồi lấy chiếc kẹo que trong túi ra ngậm, cô nằm trườn trên sô pha để gọi đồ ăn—— lẩu cay!
Buổi sáng đầu tiên sau khi rời khỏi nhà họ Thời, cả ngày trời vừa rảnh rỗi lại vừa tốt đẹp làm sao.

"Ting ting"
Thông báo Wechat vang lên, Diệp Thanh Linh chần chờ một hồi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, bây giờ cô mới bấm mở.

Người nhắn tin là Hoàng tiểu Dật.

Tin nhắn được ghim đầu trên Wechat, Thời Vũ còn chưa nhắn cho cô tin nào, cuộc trò chuyện của hai người vẫn dừng ở tối hôm qua.

Diệp Thanh Linh nhìn chằm chằm avatar của Thời Vũ một lát, nhíu nhíu mày buồn lòng, trong ánh mắt lại hiện lên một chút hung dữ.

Thật sự cô thấy rất tức giận, cũng rất buồn lòng, cả đêm hôm qua gần như không ngủ được tí nào, đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao mà Thời Vũ tự nhiên lại nói ra những lời tổn thương người khác như vậy.

Vì thế mà bây giờ, chỉ cần thấy tên của Thời Vũ thôi thì cô tại thấy tức đến run người.

"Chị Thời..."
Diệp Thanh Linh nhìn rất lâu, tâm trạng vừa bình tĩnh lại một chút, cuối cùng, cô không xóa Wechat của Thời Vũ đi, cũng không bỏ ghim tin nhắn.


Chỉ là...!Trước khi Thời Vũ chịu nghiêm túc nói xin lỗi cô, thì cô tuyệt đối sẽ không nói chuyện với chị ấy!
Tuyệt, đối, không!
Diệp Thanh Linh thở hắt ra, tức giận bấm thoát khỏi khung chat của Thời Vũ, mở tin nhắn của Hoàng Tiểu Dật gửi ra:
[ Thanh Linh, vòng chung kết chỉ có hai ngày để chuẩn bị, đợt này em muốn hát bài nào, em đã chọn xong chưa? Em định chọn bài do em sáng tác hay là bài khác? Chỗ chị có chọn mấy bài rồi nè, em xem thử xem? ]
Sau đó là một chuỗi các file.

Bởi vì thời gian chuẩn bị cho chung kết cũng không nhiều, phía chương trình cũng không yêu cầu thí sinh phải viết thêm một bài khác hay là phải chọn trong phạm vi cho phép, họ cho thí sinh quyền được chọn tự do.

Vòng thứ tư và vòng đầu tiên sẽ có khác biệt, tuy đều là do thí sinh lựa chọn bài hát, nhưng vòng thứ tư là trình diễn trên một sân khấu thực thụ, chỉ có bốn giám khảo đánh giá.

Không những vậy, vòng đầu tiên chỉ được ghi hình trong một căn phòng, tận ba mươi hai người.

Thật ra thì ở vòng đầu tiên, chỉ cần hát ổn, không xử lý lỗi, có thể mang đến cảm giác mới mẻ thì cơ bản là sẽ được vào vòng trong, vòng thứ tư này sẽ phức tạp hơn nhiều.

Nếu chọn hát những bài cổ điển, khán giả đã nghe quá nhiều rồi, họ sẽ thấy rất chán.

Nếu làm mới những bài cổ điển, lỡ mà không làm cho chỉn chu thì sẽ bị quá lố.

Vòng chung kết của 《Giọng Hát Nội Lực》năm ngoái cũng có một thí sinh đã chọn làm mới một bài hát cổ điển, ai ngờ lại bị cư dân mạng cà khịa khắp mọi mặt trận, còn đứng đầu bảng xếp hạng video bị chế nhiều nhất của Q trạm suốt nửa năm trời.

Diệp Thanh Linh nghĩ một hồi, gõ chữ: [ Em suy nghĩ tí đã, một tiếng sau em trả lời.

]
Hoàng Tiểu Dật: [ Được~ Suy nghĩ xong thì đến công ty tập hát ha? Hôm nay chị không có lịch làm, để chị lên đó tập với em.

]
Diệp Thanh Linh: [ OK! ]
Diệp Thanh Linh ngáp một cái, dù không muốn nhưng cũng phải tạm biệt chiếc sô pha thân yêu, đứng dậy mở latop ra xem.

Trong mấy năm làm "Cô Linh", cô đã từng hát mấy trăm bài, trong đó cũng có mấy bài tự sáng tác, nhưng đa phần cũng viết về thế giới giả tưởng, không thích hợp để mang lên sân khấu《Giọng Hát Nội Lực》cho lắm.

Lẩy cay đã được giao đến, Diệp Thanh Linh vừa ngồi ăn ngồm ngào vừa nhìn màn hình laptop không chớp mắt.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng rực lên, bấm vào một bài hát tên là《Phi Điểu》.

Xem thời gian thì có vẻ là bài hát này được viết tầm hai tháng trước khi cô tốt nghiệp đại học, vẫn chưa được đang công khai.

Tổng thể, giai điệu của bài hát này vừa chậm rãi lại vừa du dương, thậm chí còn pha một chút cảm giác đau thương không nói nên lời, nhưng phần cuối của bài có một đoạn nâng tông rất cao, khiến bài hát trở nên rất cao trào.

Tuy là trong lời bài hát không hề có một từ "điểu" nào, nhưng cả bài đều giống như đang tả một chú chim non mới vừa tập bay.

Ban đầu, chú chim non chỉ dám ở trong tổ của mình mà ngưỡng mộ trời xanh, không dám cất cánh.

Về sau, chú chim non rốt cuộc cũng giương cánh bay cao, tiếng hót xé mây, tự do bay lượn trên bầu trời xanh bao la rộng lớn.

Diệp Thanh Linh nén bài《Phi Điểu》vào file rồi gửi cho Hoàng Tiểu Dật: [ Em chọn bài này.

]
[ Hai giờ gặp nhau ở công ty nhé? ]
Hoàng Tiểu Dật: [ Đã nhận! ]
Tối hôm qua Diệp Thanh Linh không ngủ được, ăn bữa trưa xong cô lại chui lên chiếc giường bé nhỏ để đánh một giấc rồi mới chạy đến công ty, rất đúng giờ.

Buổi chiều, ánh nắng mùa thu ấm áp tươi đẹp.

Diệp Thanh Linh, Hoàng Tiểu Dật và cố vấn biểu diễn cùng nhau phác thảo bước đầu về những động tác trên sân khấu, sau đó lại bắt đầu tập hát, sức sống tràn đầy, tập hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi nắng chiều đã lặn, màn đêm dần buông xuống cũng không thấy mệt.

.......!
Cách công ty Truyền Thông Tinh Nguyệt mấy trăm mét.

Thời Vũ ngồi trong văn phòng rộng lớn, đôi mắt lâu lâu lại rời khỏi màn hình máy tính, cô cứ thất thần mãi, bực bội mà xoa xoa giữa mày.

Trước khi mất trí nhớ, rõ ràng là Diệp Thanh Linh cũng đã đừng bỏ nhà đi một lần rồi, nhưng những cảm xúc bực mình của lúc ấy không bằng một góc của lúc này.

Không, ngay lúc này, nếu nói bực mình...!thì nói là đau khổ đúng hơn.

Đau đến thấu xương.

Không thể làm việc nổi, trắng đêm không ngủ.

.......!

Rõ ràng là sau khí mất trí nhớ rồi, Diệp Thanh Linh vẫn luôn ỷ lại cô, tin tưởng cô như vậy cơ mà, tại sao lại vì một vài câu nói mà lại muốn trở mặt với cô như vậy?
Không bao giờ để ý đến cô nữa?
Nhất đao lưỡng đoạn?
Không phải là...!Không phải là một vài câu nói thôi sao!
Nếu trong lòng của Diệp Thanh Linh thấy khó chịu, chẳng lẽ cô thấy thoải mái được hay sao?
Trên điện thoại, Diệp Thanh Linh đến giờ vẫn chưa chịu gửi cho cô bất cứ một tin nhắn nào.

Thời Vũ nhìn chăm chú vào điện thoại, lỡ thất thần một chút, ngón tay chạm vào ly nước nóng chợt run lên, cả ly nước nóng ngã xuống, văng tung tóe lên mu bàn tay của cô khiến nó đỏ cả một mảng to.

Rất đau.

Trên bàn cũng bị ướt nhẹp.

Thời Vũ thản nhiên rụt ngón tay lại, bấm điện thoại liên hệ với Trương Y đến để giúp cô dọn dẹp.

"Trời...! Sếp Thời! Tay cô bị làm sao đấy?" Trương Y vừa bước vào phòng đã thấy bàn tay mới bị phỏng của Thời Vũ, cô bất chấp mọi thứ, lập tức đi tới kéo Thời Vũ vào phòng vệ sinh để xả nước lên, sau đó lại vội vàng giúp cô ấy xử lý tránh nhiễm trùng, bôi thuốc trị phỏng rồi lại gọi điện cho bác sĩ tư nhân đến.

Cũng may là bác sĩ nói tuy là phần bị phỏng này trông có vẻ đáng sợ, nhưng cũng không bị nặng cho lắm, tầm ba ngày sau là sẽ hết, không để lại sẹo.

Rốt cuộc Trương Y cũng thở phào.

Suốt từ nãy đến giờ, Thời Vũ lạnh nhạt như chết lặng, nhưng Trương Y đã làm việc với Thời Vũ mấy năm trời rồi, cũng đã quá quen, nên cô cũng không sợ lắm.

Trước khi Trương Y ra khỏi văn phòng, rốt cuộc Thời Vũ cũng mở miệng, giọng nói lạnh băng.

"Trương Y, mấy ngày này giúp tôi để ý mấy hoạt động của Diệp Thanh Linh...!Nếu có vấn đề gì thì báo ngay cho tôi."
"Được, sếp Thời." Trương Y gật đầu, bây giờ cô mới chú ý đến, hôm nay Thời Vũ không dùng nước hoa.

Dù là mùi trầm hương Thời Vũ hay dùng, hay là mùi cam quýt mà Diệp Thanh Linh tặng, đều không có.

.......!
Vào ngày tập luyện trước đêm chung kết, Chu Phá Quang thế mà lại lo lắng chạy từ nơi khác về, anh ấy từ sân bay đến thẳng đài truyền hình, đến lúc về lại công ty thì đã là sáng sớm hôm sau.

Diệp Thanh Linh vừa đến công ty đã thấy Chu Phá Quang đang ngồi trên sô pha ở sảnh, trong mắt toàn là tơ máu, tóc dài rối bù xù, thần sắc dữ tợn, trông có vẻ đáng sợ.

Hoàng Tiểu Dật ngồi ở bên cạnh, hai mắt sáng rực, đang nịnh nọt châm trà cho Chu Phá Quang: "Anh Chu uống đi ạ!"
"Uống quần què." Chu Phá Quang "phi" một tiếng, "Dạ dày ông đau gần chết đây!"
Nếu là trước kia, thái độ của Chu Phá Quang mà như thế này, Hoàng Tiểu Dật không nhào vô đánh lộn với anh ấy mới là lạ, nhưng hôm nay, Hoàng Tiểu Dật chỉ gật đầu thật mạnh: "Dạ dạ dạ, để em đi chuẩn bị bánh mì và sữa bò nóng cho anh, anh chờ em nha!"
"Thanh Linh, buổi sáng tốt lành!" Hoàng Tiểu Dật xoay người lại liền thấy Diệp Thanh Linh mới bước vào cửa, sau khi chào hỏi cô ấy xong thì nhanh chóng chạy xuống lầu.

"Tiểu Dật, anh Chu." Diệp Thanh Linh nhíu nhíu mày tỏ vẻ hoang mang, bỗng nhiên cô lại hiểu ra chuyện gì, đôi mắt chớp chớp, sáng lên.

Tuy mới vừa rồi Chu Phá Quang còn nói là dạ dày của mình bị đau, nhưng bây giờ anh lại cầm chén trà lên, ngửa đầu uống hết sạch, thở ra một hơi: "Khát muốn chết."
Quả nhiên, giây tiếp theo, Chu Phá Quang liền nhìn về phía Diệp Thanh Linh, vẫy vẫy tay với cô:
"Thanh Linh, em yên tâm, bên phía chương trình, anh đã cố đàm phán công bằng rồi.

Mấy ngày nay chạy đông chạy tây anh mệt gần chết.

Cơ mà Thanh Linh, em cứ yên tâm đi, anh không phải cái loại người như cái ông chống lưng cho Lý Hạ Trà đâu, anh không có yêu cầu chương trình nâng đỡ gì hết, anh chỉ bảo bọn họ không xào phiếu thôi.

Ông đây cũng chỉ muốn công bằng."
Bình thường, mái tóc dài của Chu Phá Quang được buộc đuôi ngựa, thoạt nhìn giống như một vị công tử văn nhã lịch sự, kiểu người làm nghệ thuật.

Nhưng lúc này, anh càng nói lại càng kích động, đến độ trên cổ nổi cả gân xanh, nhìn có hơi đáng sợ.

"Thanh Linh, anh biết mấy ngày nay em cũng thấy khó chịu mà ha, ví dụ anh đi học mà bị người ta cướp mất thành tích, má nó anh cũng nôn chết luôn."
"Nhưng mà, Thanh Linh, em ngàn lần vạn lần cũng đừng nghe lời người ta bảo cái gì mà showbiz rất dơ, xem tiền không xem người, còn nói cái mẹ gì mà diễn viên, ca sĩ chỉ là con hát gì đó.

Những lời kiểu vậy em nhất định không được để trong lòng.

Ai mà nói kiểu vậy thì chỉ là vấn đề của người đó thôi, bệnh khùng đó.

Nói thật nha, không chỉ showbiz không, chỗ nào mà không xem tiền xem quyền? Nhưng mà, dù sao ông đây là người chính trực, má nó, ông đây cũng chỉ muốn công bằng."
Chu Phá Quang chỉ nói bừa ra để trút hết sự giận dữ suốt mấy ngày trời anh phải chạy đông chạy tây, nhưng vừa khéo, chúng lại chọc vào nỗi đau của Diệp Thanh Linh.

Mới mấy ngày trước, chị Thời mà cô thích nhất, lúc đứng trước mặt cô lại nói ngược lại hết, khiến cô đau đến thấu tim.

Ngay cả Chu Phá Quang cũng chọn bảo vệ cho cô, không chút do dự, Thời Vũ lại...!Lại nói ra những lời khiến cô tổn thương như thế.

Cảm giác mất mát ập đến trong lòng Diệp Thanh Linh, chóp mũi cũng cảm thấy chua xót.

Lúc này, Hoàng Tiểu Dật vừa mới mua bữa sáng về, tiện tay đưa cho Diệp Thanh Linh một ly trà sữa: "Thanh Linh! Của em!"
Chu Phá Quang còn đang lèm bèm: "Em ký hợp đồng vào công ty của anh, là người của công ty anh, là em gái ruột của anh, ai dám ăn hiếp em, anh phải trả lại nó gấp bội!"
Nhưng khi Diệp Thanh Linh nghe được âm thanh thô bạo của anh ấy, cô chỉ thấy trong lòng mình rất ấm áp.

Diệp Thanh Linh ôm ly trà sữa nóng, nhìn hai người bạn trước mặt, cô muốn quên sạch những cảm giác mất mát ban nãy.

.......!
Thời Vũ chờ suốt bốn ngày, vết phỏng trên tay đã dần lành lại, chỉ còn một vệt đỏ rất nhạt, nó sẽ biến mất sớm thôi, mảng bầm tím trên lưng cũng đã tan hết, chỉ là đôi khi cũng sẽ hơi nhói lên.

Nhưng Diệp Thanh Linh...! vẫn chưa hề liên hệ cho cô bất cứ lần nào.

Đến trước một ngày của đêm chung kết, trời đã chập tối, khi hoàng hôn đã dần chiếm lấy toàn bộ bầu trời, cuối cùng Thời Vũ không thể nhịn nổi nữa, cô nhắn tin cho Trương Y:
[ Diệp Thanh Linh đang tập hát ở Tinh Nguyệt sao? ]

Trương Y trả lời rất nhanh: [ Đúng vậy, sếp Thời.

Chiều nay cô Diệp đi tập ở sân vận động, vừa mới vừa về tới công ty, chắc là giờ đang tập hát.

]
Trương Y lại bổ sung thêm một câu: [ Mấy ngày nay cô Diệp sinh hoạt có quy luật lắm, gần như là ngày nào cũng tập từ sáng đến tối, không có vấn đề gì cả.

]
Bên kia còn gửi một bức ảnh góc nghiêng lúc thu âm của Diệp Thanh Linh, ánh sáng trong phòng thu âm cũng không chói lắm, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa rất bù xù, vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt xán lạn, không biết đã hát bao nhiêu lần.

Trong bức ảnh, có thể thấy rất rõ những giọt mồ hôi đang chảy xuống trên chiếc cổ xinh đẹp, trắng nõn của Diệp Thanh Linh.

Thời Vũ mím môi, không biết trong miệng mình là vị gì nữa, vừa chua lại vừa chát, lan tràn trên đầu lưỡi khiến nó tê dại.

Biết trước kết quả đã bị dàn xếp...!Tại sao còn phải nỗ lực như thế?
Nếu muốn đạt vị trí số một...!Tại sao không về năn nỉ cô?
Cô không biết Diệp Thanh Linh đang nghĩ gì.

Cô cảm thấy trong lòng mình khó chịu đến không nói nên lời.

Thời Vũ nhớ lại lúc Diệp Thanh Linh nói "Không bao giờ để ý đến Thời Vũ nữa", ánh mắt cô ấy vừa thất vọng lại vừa kiên định, khiến Thời Vũ ngoại trừ cảm thấy mất mát ra, thì trong lòng cũng không thể kìm nén được mà bắt đầu hoảng sợ.

Trước giờ, cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể nắm Diệp Thanh Linh trong lòng bàn tay rất dễ dàng, muốn bẻ gãy đôi cánh của Diệp Thanh Linh cũng rất dễ dàng, nhưng mà...!
Thật sự là vậy sao?
Cô không nhìn thấu được Diệp Thanh Linh của hiện tại, nhưng cô không thể không thừa nhận, cho đến tận bây giờ, cô đã không còn khống chế cô ấy được nữa.

Nếu nói Diệp Thanh Linh đã từng nghe lời cô răm rắp, hèn mọn như hạt bụi mờ, là vì yêu cô.

Cứ cho là Thời Vũ không biết thế nào là yêu, nhưng cô biết, kể từ khi Diệp Thanh Linh mất trí nhớ tới tận bây giờ, cô ấy chưa từng yêu cô.

Thời Vũ lại thở dài thêm lần nữa, giọng nói lạnh nhạt: "Em là đồ sói mắt trắng..."
Cảm xúc trong mắt lại phức tạp hơn nhiều.

Trong lòng cô, vừa tức giận lại vừa đau đớn.

Sắc trời đã dần tối lại.

Cảm xúc của Thời Vũ vẫn không thể bình tĩnh lại được, cuối cùng, cô đóng laptop lại, tan làm, cô lái xe đến dưới khu chung cư của Diệp Thanh Linh.

Chờ gần hai tiếng đồng hồ, Diệp Thanh Linh vẫn chưa về, chắc là còn đang tập hát ở công ty.

Thời Vũ nhìn đồng hồ, cô gọi điện cho Trương Y, cô quyết định chọn nhượng bộ: "Trương Y, bây giờ cô liên hệ cho bên Quách Nghị Truyền, tạo áp lực khiến cho ông ta từ bỏ ghế đầu tư, thay tôi vào.

Diệp Thanh Linh...!nhất định phải là quán quân."
Không phải Diệp Thanh Linh muốn vị trí quán quân sao? Được, Thời Vũ cho em ấy.

Đây là lần đầu tiên mà Thời Vũ muốn chủ động lui một bước.

"Sếp Thời..." Giọng của Trương Y bên đầu dây bên kia có chút do dự, nhưng cô ấy vẫn nói ra, "Tôi mới vừa tra được, Quách Nghi Truyền đã mất ghế rồi...!Là thái tử của nhà họ Chu làm, cũng là CEO của Truyền Thông Tinh Nguyệt.

Bọn họ ra tay nhanh quá, tôi còn chưa kịp báo cho cô."
Thời Vũ ngẩn ra.

Lúc này, ở phía đường đối diện có một chiếc xe ô tô vừa chạy đến, ngừng ở trước cửa khu chung cư của Diệp Thanh Linh.

Cửa ô tô đang được mở ra, Thời Vũ thấy một người nam rất trẻ tuổi, tóc dài, nhìn rất giống kiểu Trưởng giả học làm sang, vừa khéo, anh ta đúng là thái tử của nhà họ Chu.

Băng ghế sau có hai cô bé đang ngồi, Diệp Thanh Linh bước xuống từ đó, nhìn Hoàng Tiểu dật và Chu Phá Quang cười, vẫy vẫy tay: "Mai gặp lại!"
"Ừm! Ngày mai gặp!"
"Chung kết cố lên nha!"
Thời Vũ nghe được giọng nói vui vẻ của hai người trên xe.

Theo phản xạ, cô ấn cửa sổ xe hạ xuống, nhưng Diệp Thanh Linh cũng đã bước vào bên trong khu chung cư, xe của Chu Phá Quang cũng đã chạy khỏi đường này.

Dưới bóng đê, toàn bộ khu phố chợt yên tĩnh lại, không còn một thứ âm thanh gì khác.

Cũng không ai nhìn tới Thời Vũ đang ở đường đối diện.

Chỉ có làn gió thu đang thổi vào trong xe, lạnh đến thấu xương.

Cuối cùng, Thời Vũ cũng không nhịn được nữa, cô gọi điện cho Diệp Thanh Linh, tiếng chuông kết nối rất nhanh đã vang lên.

50 giây trôi qua.

Diệp Thanh Linh không bắt máy.

Thời Vũ ngạc nhiên nhìn màn hình điện thoại đang dần dần tối lại, mãi cho đến tận bây giờ cô mới hoàn hồn lại, cô mơ hồ cảm thấy trái tim mình đang bị muôn vàn cây châm độc đâm vào, toàn bộ trái tim, toàn bộ cơ thể...!chỉ còn lại đau đớn.

Thời Vũ bất lực dựa vào ghế xe.

Đêm thứ tư sau khi cô và Diệp Thanh Linh cãi nhau, rốt cuộc cô mới thực sự cảm giác được, bản thân cô đã mất đi thứ gì, một món đồ vô cùng quan trọng.

Nếu so với cắt một miếng thịt trong lòng cô...!thì phải đau hơn gấp trăm ngàn lần..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.