Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

Chương 26: Thắng thua




Nhiệt tình lên là chương ra đều nha mấy cô =))))))))

Chương 26: Thắng thua

- -

5 năm trước.

"Thật là, sao lại đứng bên cửa sổ vậy?" Đoàn Dịch Phong vừa nhẹ giọng oán trách, vừa khoác áo gió lên vai La Kiêu, sau đó dịu dàng khuyên bảo, "Thân thể em vừa tốt lên một chút, bị gió thổi lạnh bệnh nặng thêm thì phải làm sao đây?"

La Kiêu bình tĩnh liếc hắn một cái, lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, phong cảnh mùa thu, thật là đẹp đến không thể tưởng tượng! Nếu đích thân tới đây ngắm cảnh chắc chắc sẽ có cảm giác mỹ mãn hơn!

Đoàn Dịch Phong đã quen với việc cậu hay trầm mặc, dùng áo gió bao lấy người rồi ôm cậu xuống. Thân thể trong ngực nhẹ như không có trọng lượng, hắn cẩn thận đặt cậu lên sô pha, ngồi xổm trước sô pha cười nói: "Anh biết em muốn ra ngoài, chờ anh qua khoảng thời gian bận rộn này được không? Em muốn đi đâu anh cũng đi cùng em."

La Kiêu nghiêng đầu, tầm mắt cũng không dừng trên người hắn, sườn mặt lạnh nhạt xa cách.

"Vẫn không muốn nói chuyện với anh sao?" Đoàn Dịch Phong cầm tay cậu, vẻ mặt hơi cô đơn, đầu ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng cậu, "Mấy ngày nay thật sự bận rộn đến muốn hỏng rồi, tình huống công ty không lạc quan lắm, cho nên anh phải tự tay xử lý, nhưng mà sẽ ổn thôi, anh sẽ nắm chặt thời gian, mấy ngày nay có lẽ sẽ không thể ở cạnh em."

"Chờ sau khi xong chuyện chúng ta đi Bát Đạt Lĩnh đi, nơi đó lá đỏ trải khắp núi đồi, rất đẹp, còn Cửu Trại Câu nữa, em không phải rất muốn đi sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi, thêm cả Bắc Kinh Hương Sơn, thậm chí là phong cảnh ở nước ngoài, nếu em thích đều có thể." Đoàn Dịch Phong dịu dàng nhìn La Kiêu, cẩn thận lên kế hoạch cho cuộc hành trình sau này.

La Kiêu hơi động dung, đối với những gì Đoàn Dịch Phong nói cũng không phải không động tâm.

Đoàn Dịch Phong còn muốn nói thêm gì đó, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Trần Côn đứng ngoài cửa nói: "Thiếu gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong." Anh dừng một chút, lại cười bỏ thêm một câu, "Toàn bộ đều là ngài La thích."

Phòng này trừ Đoàn Dịch Phong ra ai cũng không thể vào, Trần Côn cũng không ngoại lệ.

Đoàn Dịch Phong lạnh lùng gật đầu, tầm mắt lại quay về trên người La Kiêu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi ăn cơm thôi, mấy ngày hôm trước cứ ăn mấy món thanh đạm, thấy em ăn không nhiều, cho nên hôm nay anh bảo cho bọn họ làm theo khẩu vị của em, nhưng không thể ăn quá nhiều nha, đặt thân thể em lên hàng đầu."

Mắt La Kiêu hơi sáng lên, cũng không quá mãnh liệt, nhưng Đoàn Dịch Phong vẫn nhìn thấy rành mạch. Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra mấy ngày nay thật sự làm cậu nghẹn hỏng rồi.

Trên bàn cơm, đủ loại thức ăn kiểu dáng tinh xảo ngon lành đặt gần chỗ ngồi của La Kiêu cùng Đoàn Dịch Phong, món ăn phát ra mùi thơm dụ hoặc kích thích vị giác. Đoàn Dịch Phong nhìn La Kiêu hiếm hoi có được tâm tình tốt, phiền nhiễu mấy ngày ở công ty cũng tan thành mây khói.

—— Cứ tiếp tục ở lại bên cạnh anh như vậy đi! A Kiêu, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn!

La Kiêu nhai thức ăn trong miệng, mỹ vị xa cách đã lâu đánh thức sự thèm ăn của cậu, nhưng động tác của cậu cũng không lỗ mãng, thậm chí cũng xem như ưu nhã, tựa như mấy thứ này vẫn chưa khiến cho cậu hứng thú.

"Đừng chỉ lo ăn món mình thích, bác sĩ nói, rau dưa có lợi với thân thể của em, ít nhiều gì cũng ăn một chút đi." Đoàn Dịch Phong rất ít động đũa, hắn gắp rau dưa đặt vào chén La Kiêu, giọng nói uyển chuyển khuyên bảo.

Có đôi khi La Kiêu cũng rất hỗn loạn, cậu dần dần không phân rõ mục đích của Đoàn Dịch Phong. Giờ này khắc này, hắn hoàn toàn thu liễm sự tàn nhẫn thô bạo trước đó, chỉ còn ôn văn nho nhã giống như là người yêu chân chính. Đúng vậy, ngay cả thái độ của Trần Côn hay người làm đối với cậu cũng thay đổi, tất cả...... Là bắt đầu từ khi nào đây.

Nửa năm trước? Hay là một năm trước? Hình như là lần sinh bệnh nặng kia, lần sốt cao thiếu chút nữa mất mạng, cậu vẫn nhớ rất rõ, buổi tối hôm đó, Đoàn Dịch Phong rống giận bên người cậu, hắn nói: Em không thể chết! Tuyệt đối không thể chết!

Thật là buồn cười, đến sinh tử của cậu cũng do hắn khống chế ư!

Sau lần đó, thân thể cậu trở nên yếu nhược hơn, động một cái liền sinh bệnh phát sốt, lúc đó Đoàn Dịch Phong sẽ luôn cẩn thận chăm sóc cậu. Mỗi đêm hắn đều sẽ trở về, ôm cậu hết lần này đến lần khác nói muốn, nói muốn cùng em hợp thành một thể, căn bản không thể cự tuyệt không phải sao! Từ trước đến nay La Kiêu đều biết rất rõ, dù cậu nói không, chuyện này Đoàn Dịch Phong cũng sẽ không thỏa hiệp.

Chuyện khác biệt duy nhất là, hắn trở nên cẩn thận hơn. Trước khi tiến vào sẽ hỏi cậu có đau không? Cũng sẽ kéo dài khúc dạo đầu, thân thể cậu dần dần quen với loại cảm giác này, không còn thống khổ XA có khi cũng sẽ làm La Kiêu đạt tới GC, nhưng mỗi lần tỉnh lại, cậu đều sẽ hoảng sợ nhìn chằm chằm trần nhà.

Còn tiếp tục như vậy, thân thể của mình sẽ hoàn toàn ỷ lại vào hắn!

Thật đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ!

Buổi liên hoan mừng công kéo dài đến khuya, Đoàn Dịch Phong hiểu rõ trong khoảng thời gian này mọi người đều nai lưng ra cày cấy, cho nên chỉ có thể toàn lực phụng bồi. Trên dưới công ty cực kỳ khâm phục vị chủ tịch thủ đoạn cao siêu này, sôi nổi anh một ly tôi một ly đến kính rượu hắn, Đoàn Dịch Phong cau mày rót từng ly từng ly rượu vào bụng. Lúc hắn uống rượu động tác dứt khoát lưu loát, không khí lễ khánh công dễ dàng nâng lên cao C.

Trần Côn khó khăn đỡ Đoàn Dịch Phong uống say ra bãi xe, dùng hết sức lực toàn thân đặt hắn vào ghế sau, làm xong anh đã mệt đến dựa vào trên xe thở hồng hộc. Đoàn Dịch Phong uống say bảy tám phần, trong miệng lung tung gọi tên La Kiêu, nhưng hình như vẫn duy trì vài phần thanh tỉnh, thậm chí lúc Trần Côn ngồi lên ghế điều khiển còn phân phó anh lập tức về nhà.

Trần Côn nói thầm ngài đây là say thật hay đang giả say vậy, rồi khởi động ô tô chạy về hướng biệt thự.

Mà khi về tới biệt thự, lúc anh đánh thức Đoàn Dịch Phong mới phát hiện đối phương thật sự uống say.

"A Kiêu...... A Kiêu, em đừng như vậy được không? Nói chuyện với anh đi, một câu cũng được." Đoàn Dịch Phong híp mắt lại, ngón tay sờ soạng lung tung trên mặt Trần Côn, ngữ khí trầm thấp.

Vành mắt Trần Côn đỏ lên, anh bắt lấy tay Đoàn Dịch Phong ngăn cản động tác của hắn, nghiêm túc nhấn mạnh rõ ràng từng chữ: "Thiếu gia, em là Trần Côn."

"Trần Côn?" Đoàn Dịch Phong cau mày nghĩ nghĩ, sau đó đột nhiên rút tay về, hắn giãy giụa muốn bò dậy, giọng đầy nôn nóng hỏi: "Vậy còn A Kiêu? Em ấy ở đâu? Có phải lại chạy mất hay không?"

"Không có, cậu ấy ở biệt thự, em mang cậu qua đó." Trần Côn đỡ lấy thân thể lung lay của Đoàn Dịch Phong, lên tiếng trấn an.

"Không có chạy...... Không có chạy......" Đoàn Dịch Phong đột nhiên giống đứa nhỏ nở nụ cười, nhưng tươi cười chỉ duy trì hai giây ở trên mặt, hắn lại lắc đầu không vui hỏi, "Vì sao A Kiêu không muốn ở bên cạnh tôi? Tôi đối xử với em ấy không tốt sao? Vì sao em ấy không nói chuyện với tôi?"

"Cậu đối xử với cậu ấy rất tốt, hiện tại không có việc gì, từ từ cậu ấy sẽ thích cậu." Trần Côn bất đắc dĩ dỗ Đoàn Dịch Phong như dỗ con nít, đồng thời cũng yên lặng cầu nguyện, hôm sau nhớ tới mấy lời này thiếu gia sẽ không quan báo tư thù.

Đương nhiên, loại khả năng này cực kỳ nhỏ bé.

Bóng đêm đen đặc, trăng tròn treo cao phía chân trời tản ra ánh sáng lạnh lẽo, mây mù lượn lờ che khuất sao trời, không trung rộng lớn như bị một lớp màn đen như mực bao phủ, làm người ta cảm thấy áp lực nặng nề.

Kim đồng hồ chỉ hướng 12 giờ, La Kiêu mở to mắt không ngủ được. Chiếc giường tuy lớn, nhưng cậu chỉ chiếm một góc nhỏ, chăn kéo lên tận mặt, chỉ lộ ra đầu tóc đen. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ bức màn nửa mở, mỏng manh đến mức không thể nhìn rõ đồ vật trong phòng.

Đoàn Dịch Phong còn chưa trở về, tình huống như vậy đã rất ít khi xuất hiện, cậu có chút lo lắng, sợ Đoàn Dịch Phong sẽ đột nhiên xuất hiện, sau đó hình ảnh đáng sợ như trước kia lại tái hiện lần nữa, cho dù thời gian coa qau bao lâu cũng không thể phai mờ. La Kiêu nghiêng người co lại thân thể, chỉ cần sự thật bị cầm tù này không thay đổi, bản thân cậu không bao giờ có thể ngăn chặn loại sợ hãi này.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên trong đêm, toàn thân La Kiêu chấn động, càng dùng sức co rụt thân thể. Cậu không động đậy, ngay cả hô hấp cũng kìm nén lại, tiếng gõ cửa đột nhiên im bặt.

Sau đó, chính là tiếng chìa khóa tra vào ổ.

La Kiêu hoảng sợ trừng lớn hai mắt, đôi mắt đã quen với bóng đem nay bị ánh sáng bên ngoài đâm thủng.

"Này, tốt xấu gì cũng tới mở cửa hộ cái, cậu ấy rất nặng." Trần Côn đỡ Đoàn Dịch Phong không thể đứng thẳng, thở hổn hển oán giận.

La Kiêu nhìn chằm chằm anh, cũng không đứng dậy.

Trần Côn thở dài một hơi, mày sắp nhăn thành chữ xuyên (川), "Này này, cậu sẽ không để cậu ấy ngủ ở đây chứ, tôi chỉ có thể đưa đến đây thôi."

"Dẫn hắn đi." La Kiêu nhắm mắt lại, lạnh nhạt mở miệng, cậu đã lâu không nói chuyện, thế nên giọng nói nghẹn ngào nghe không rõ lắm, đúng vậy, dẫn hắn đi, đây mới là thích hợp nhất.

"Cậu nói cái gì?" Trần Côn nghi hoặc hỏi.

"Anh không thể đi!" Ai ngờ lúc này, Đoàn Dịch Phong bị Trần Côn trăm phương nghìn kế đỡ đột nhiên mở miệng, hắn đẩy Trần Côn ra, lung lay tiến vào phòng.

Trần Côn nhìn Đoàn Dịch Phong bước chân phù phiếm, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra nói: "Ừm, còn có thể đi là tốt rồi, chuyện tiếp theo không liên quan đến tôi nữa." Anh nâng cao giọng, dặn dò La Kiêu, "Đúng rồi, thiếu gia uống say, cậu chăm sóc cậu ấy nhé."

Toàn thân La Kiêu cứng đờ, đối với những lời này không có phản ứng gì, Trần Côn nhún nhún vai, xoay người ra khỏi cửa.

Đoàn Dịch Phong thật sự uống say, La Kiêu tỉ mỉ đánh giá hắn, đồng tử đen nhánh của đối phương tản ra sắc thái thuần túy nhất, tóc bị đè có chút hỗn loạn, trên mặt cũng mang theo ửng đỏ mất tự nhiên, bước chân hắn không ổn, gần như đi một bước sẽ loạng choạng vài cái.

Đầu hắn rất choáng váng, bóng người trước mắt vừa rõ ràng cũng trở nên mơ hồ.

Đi đến mép giường, Đoàn Dịch Phong dừng lại, La Kiêu cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng giằng co, nhưng mà đối với người uống say mà nói, biểu tình hoàn toàn có thể xem nhẹ, hình ảnh trời đất quay cuồng, hắn căn bản không nhìn thấy La Kiêu đang khẩn trương đề phòng, tựa như một đứa bé chỉ còn lại bản năng, Đoàn Dịch Phong trực tiếp nhào đến chỗ La Kiêu.

La Kiêu vội vàng tránh đi, đột nhiên không kịp phòng ngừa vẫn bị bắt được chân trái.

Cho dù say rượu sức lực Đoàn Dịch Phong cũng không yếu đi, lúc La Kiêu giãy giụa bị hắn túm đến bên người, sau đó dùng sức ôm vào trong lòng, ngón tay siết chặt không cho cậu vùng ra.

"Buông tôi ra!" Hơi cồn nồng đậm ập vào mặt, La Kiêu căm ghét quát.

Đoàn Dịch Phong uống say, nếu là ngày thường, La Kiêu tức giận hắn chắc chắn lập tức buông tay, sau đó đổi một loại phương thức khác, mà hiện tại, hắn chỉ càng ôm La Kiêu chặt hơn.

"Buông ra!" La Kiêu dùng sức muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn.

"Không buông, em sẽ chạy." Đoàn Dịch Phong sờ soạng tiến đến bên môi La Kiêu, một bàn tay giữ ót cậu, thật mạnh hôn xuống. Giữa môi lưỡi còn vị cồn, thông qua khoang miệng truyền đến vị giác, Đoàn Dịch Phong hôn dồn dập điên cuồng. La Kiêu cảm giác chỉ trong nháy mắt đã bị cướp lấy hô hấp, có thứ gì đó không kiêng nể càn quét khoang miệng, hàm trên cùng hàm dưới bị mở căng khó chịu.

"Đừng sợ anh, đừng sợ anh." Đoàn Dịch Phong đè trên người La Kiêu, một bên hôn thân thể cậu, một bên khẩn cầu, La Kiêu nhìn cặp đồng tử trong suốt kia, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Không sợ anh? Sao có thể!

La Kiêu buông lỏng người nằm trên giường, Đoàn Dịch Phong khiêu khích thân thể cậu. Hắn biết rõ chỗ mẫn cảm của người này, cũng dễ dàng kéo cảm xúc của La Kiêu lên, thân thể cùng ý thức đại não phát sinh va chạm mãnh liệt, La Kiêu lộ ra biểu tình thống khổ đồng thời lại lơ đãng trầm luân.

Cậu sợ hãi, thật sự sợ hãi, sợ hãi cứ như vậy bị Đoàn Dịch Phong khống chế.

Ái muội thiêu đốt đến mức tận cùng, Đoàn Dịch Phong ấn hai tay La Kiêu lên phía trên, trầm mê trong cảm giác vui sướng cực hạn, hắn cố chấp cho rằng, bản thân mình hưởng thụ, La Kiêu cũng đang hưởng thụ.

"Buông tay! Đừng chạm vào tôi!" La Kiêu gầm nhẹ, cậu nỗ lực vươn tay, sờ soạng lấy mảnh thủy tinh đã giấu dưới chăn trước đó, cũng mặc kệ đau đớn khi bị thủy tinh cứa tay.

Đoàn Dịch Phong uống say, đây là cơ hội duy nhất khó có được!

Lúc Đoàn Dịch Phong đưa tay tìm đến phía sau cậu, biểu tình trên mặt hắn vẫn là hưng phấn hưởng thụ, La Kiêu nhắm hai mắt, vứt bỏ tất cả suy nghĩ, không màng tất nắm chặt mảnh thủy tinh rạch qua một đường!

Rất thuận lợi, mảnh thủy tinh cắt trúng yết hầu của hắn, Đoàn Dịch Phong không thể tin nhìn chằm chằm La Kiêu, trên mặt là biểu tình thống khổ khi bị phản bội, máu rất nhanh nhiễm đỏ cả chăn, dưới ánh đèn sáng ngời như đang mỉa mai châm chọc.

La Kiêu thở hổn hển từng ngụm, cậu tê liệt vô lực ngã xuống giường, thân thể lạnh băng không còn chút độ ấm.

Cứ như vậy đi, để mọi thứ kết thúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.