Câu Chuyện Của Tiểu Ngân Và Tiểu Lam

Chương 15




Buổi chiều đầu hạ tĩnh mịch, ánh sáng rực rỡ xuyên qua rèm cửa, để lại trên mặt đất những vệt sáng nhàn nhạt .Trong phòng bệnh cao cấp chỉ có máy móc yên lặng hoạt động. Một mình nằm trên giường bệnh, thiếu niên xinh đẹp một màu da tái nhợt, toàn thân trên dưới gắn rất nhiều dây dợ khác nhau nối vào mấy màn hình máy tính lớn. Cứ như vậy một người, trong một không gian có phần kì quái, hầu như không cảm nhận được sự chuyển động của thời gian, tất cả phảng phất như đều bị vây trong trạng thái bất động.

“Khách” một tiếng cửa mở ra, ba nam tử đi vào phá vỡ thời không bất động này.

“Còn giống như không tệ đâu. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay như dự liệu của chúng ta, rất nhanh có thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.”

Một nam tử đeo kính đen, tóc dài nhìn số liệu ghi chép trên máy tính một chút, có phần hài lòng.

“Vẫn là đợi thêm một thời gian nữa đi.”

Một nam tử áo đen khuôn mặt thanh tú lười biếng mà dựa vào trên người người yêu thành thục anh tuấn ở phía sau, nhàn hạ nói.

“Ân? Vì sao? Rõ ràng đã có thể….”

“Ha hả ~~~ chờ một chút đi, còn cần một chút thời gian nữa mới đến lúc…..Ma hợp.”

“Ma hợp?! Ma hợp cái gì?”

Nam tử ánh mắt nghi hoặc mà đẩy đẩy mũi, lấy ánh mắt trưng cầu ý kiến nam tử anh tuấn làm chỗ tựa lưng nào đó. Nam tử anh tuấn bất đắc dĩ mà cười gượng, chỉ có thể sủng nịnh mà nhìn bảo bối trong lòng.

(L: khụ ~ ngọt chết ta a ~ nhân gia nãy giờ vẫn mai phục ở đây nha, đừng rót mật vào mắt ta nữa ….)

“Tùy các ngươi.”

Nam tử đành phải nhún nhún vai, người nhà còn chưa có ý kiến, hắn lại có cái gì.

“Dù sao trước khi cơ thể hắn chết cho ta biết là được rồi.”

“Yên tâm —— hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế này, không dễ dàng chết như vậy.”

Nam tử thanh tú tà tà mà nhếch môi, lộ ra bộ dáng tươi cười âm mị ngay cả ác ma nhìn cũng run rẩy. Hai ngón tay hung ác nắm lấy gương mặt mềm mềm của thiếu niên đang an ổn ngủ say lôi kéo hai bên, khuôn mặt đẹp đẽ trong nháy mắt biến dạng.

“Ta đối với ngươi có phải hay không rất không tệ đi? Tiểu Nguyệt nguyệt thân ái của ta? Đứng lo lắng, ngươi liền hảo hảo mà hưởng thụ một đoạn cuộc sống tốt đẹp đi. Ha ha ha ha ~~~~~~~~”

Nam tử anh tuấn phía sau chỉ có thể trong lòng yên lặng đối với đệ đệ thân ái của hắn nói xin lỗi , đều không phải hắn thấy chết không cứu a, mà căn bản là hữu tâm vô lực …..

———-ta chia ta chia, ta cắt ta cắt ————-

Buổi chiều chạy đến bệnh viện Lam thị Kỷ niệm, lại được biết Đông di Tích nguyệt sớm đã chuyển viện. Lam Lận, về nhà lên mạng tìm kiếm ảnh chụp tiểu công tử Đông di gia một chút, nhưng đều là hình chụp ở xa không rõ, phải cố gắng lắm mới có thể nhìn ra được là hình dạng người gì đó, xem ra công phu bảo mật của Đông di gia thật đúng là trình độ cao a…

Thở dài, Lam Lận dựa vào trên ghế, cảm thấy trong ngực luôn có cảm giác kỳ lạ không giải thích được. Kỳ thực bản thân có phải quá nhạy cảm hay không a? Tuy rằng là nói vậy, nhưng có thể chỉ là số liệu máy tính có điểm trắc trở, mặc dù tiểu Ngân là càng ngày càng nhân tính hóa, nhưng dù thế nào cũng vẫn là một đống số liệu mà thôi, không có khả năng là thật, người thật trong hiện thực…đi? Hắn trong lòng an ủi bản thân, thế nhưng đáy lòng vẫn nảy lên một loại cảm giác phi thường không tốt —— nghìn vạn lần không nên trở thành sự thật a….Nếu không, kia trong trò chơi bọn họ đã từng làm một loạt hành vi như thế này như thế này ——Như thế này như thế này —— không phải là…..

A a a a a a ~~~~~ hắn không muốn sống nữa ! ! ! Hắn sau này còn có mặt mũi nào chơi trò chơi này nữa a ~~~~~ Lam Lận không có chí tiến thủ mà vùi đầu vào đống gối làm đà điểu, cọ cọ cọ cọ ~~~~ cuốn qua chăn mền, tiếp tục đem chính mình vùi vào bên trong chăn, 555555555~~~~~~~~~~ về sau, về sau cũng không muốn đi ra ngoài gặp người nữa rồi…

Tự ăn năn hối hận ~~ Tự ăn năn hối hận ~~~~ Tự ăn năn hối hận ~~~~~~~~~ ……Ân , chờ một chút! Kỳ thật tất cả này đều chỉ là chính hắn phỏng đoán mà thôi , chân tướng sự thật, vẫn là đi hỏi ma pháp sư trong trò chơi – một trong những người thiết kế trò chơi, đường ca Lam Ngự của hắn.

Lần nữa login trò chơi, vẫn là ở bên ngoài cửa Dạ chi thành. Vừa mới login, tiểu Ngân phẫn nộ, khuôn mặt cơ hồ muốn trở nên tái mét liền bức tới.

“Ngươi….Ngươi đi nơi nào….Hại ta ở chỗ này chờ lâu như vậy!!”

“Ta, ta….đặt giờ logout, phải tới trường lấy bằng tốt nghiệp….A! Thảm rồi!!…”

Ngày hôm nay cố đi thăm dò chuyện của Đông di Tích nguyệt , hoàn toàn đã quên còn phải tới trường có việc! Lúc sáng còn đáp ứng giúp Kỳ Lạc làm báo cáo tốt nghiệp, lúc ra ngoài lại quên mang theo di động, lần này thảm rồi….Cư nhiên không cẩn thận để Kỳ đại mụ ngồi máy bay, hậu quả chính là rất nghiêm trọng ….Nhớ tới Kỳ mỗ lảm nhảm liên tục không ngừng, hoàn toàn không thua Đường tăng niệm Đoạt mệnh pháp, da đầu A Lam liền bắt đầu cảm thấy một trận ngứa ngáy….Tạm thời, tạm thời ở trong trò chơi đi….Kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc đấy….

“Ngươi lại thần du đến nơi nào rồi??” (aka ~ cũng dạng như mộng du đó)

Tay tiểu Ngân ở trước mặt hắn không ngừng lay động, muốn triệu hồi ý thức của hắn về tới.

“Ngươi ngày đó làm sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi? Hại ta ở chỗ này cố định, ngay cả động cũng không động đậy được, chỉ có thể thẳng tuốt chờ ngươi trở lại !”

“Sau khi ta logout ngươi vẫn luôn ở chỗ này chờ ta?”

A Lam kinh ngạc nhìn hắn.

“Ta, ta cũng không phải tự nguyện ở chỗ này chờ ngươi, chỉ là bị dính chặt ở đây mà thôi!”

Thấy trong mắt a Lam không thể tin nổi, mặt tiểu Ngân đỏ lên, cấp tốc đem khuôn mặt xoay đi. Di?! kỳ quái, ta rõ ràng là đang tức giận a, vì cái gì khuôn mặt lại vô duyên vô cớ mà đỏ lên nóng lên ??!! Thân thể này sao lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của ta a ~~~~~~

Loại phản ứng này…..Hình như là người thật a…..Nhìn tiểu Ngân vẻ mặt không tự nhiên, trong đầu a Lam một mảnh phức tạp.

“Dù, dù sao ta cũng là ở chỗ này chờ ngươi thật lâu,đợi lâu như vậy…Ta, ta….Ta cái kia…..”

Tiểu Ngân liếc liếc A Lam còn đang xúc động, trên mặt một tầng hồng sắc càng sâu, tiếng rất nhỏ rất nhỏ mà đưa ra nguyện vọng.

“Ân? Ngươi cái gì?”

A Lam không nghe hiểu.

“Chính là ….chính là, cái kia đói bụng…..”

Thanh âm thấp như tiếng muỗi kêu.

“Nga, nga. Là đói bụng a, vậy đi ăn chút gì….Ách, cái này….”

Bầu không khí mạc danh mà dấy lên xấu hổ, cảm giác ái muội nhanh chóng tràn lan xung quanh hai người, “tất ba” “tất ba” mà toát ra những tiểu bong bóng màu phấn hồng ~

Việc này, bất quá là hai miệng hôn hôn mà thôi, cũng không phải chưa từng hôn qua, đây là không tự nhiên cái gì a !! A Lam ở trong lòng nhanh chóng chuẩn bị tâm lý, thế nhưng, thanh âm nhỏ nhỏ kia lại ở bên cạnh lạnh lùng mà nhắc nhở,người này có thể là người thật nga, là một người sống rõ rành rành,sẽ đi sẽ động đích xác người thật nga, ngươi xác định muốn cùng hắn hôn lại?? Việc này…..Việc này…Ta….

Ngay khi A Lam nội tâm còn đang thống khổ giãy dụa, một đôi cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xông tới, buộc chặt phía sau gáy hắn, nhìn dung nhan mỹ lệ càng ngày càng gần trước mắt, A Lam ở trong lòng kêu gào

Chờ một chút!!! Ta còn chưa chuẩn bị tốt a~~~~~

(Mỗ Đãi làm bộ cười gian: hanh hanh hanh ~~~~~~~ A Lam đồng học , ngươi cho rằng là nương ngươi ta còn cho ngươi thời gian làm chuẩn bị tâm lý cái gì sao? ?) (L: nương = mẹ)

Chương tiếp theo chính là màn kích tình ~~ đồng chí các vị là muốn xem tiểu Ngân áp a Lam hay a Lam áp tiểu Ngân ?? ( L: áp = đè ~)

Bất quá, mặc kệ ai áp ai cũng được,ta chính là đi trước bổ túc một chút H văn ~~~~~~

(Quần chúng: Kỳ thật ngươi là tìm cơ hội lười biếng trộm xem H văn đi??

Mỗ Đãi : Các đại nhân ~~~ oan uổng a ~~ ta tuyệt đối là viết xuống một chương mới nhìn H văn , thỉnh tin tưởng tại hạ bình thường đúng là thuần khiết như hoa tuyết nhỏ không tỳ vết a ~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.