Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 24: "Cậu còn nhớ tôi không?"




Tối đến, cậu và nó cả ngày lởn vởn trong khu mua sắm ngắm nghía cũng mỏi hết cả chân rồi, Hạ Nhi mệt mỏi đảo mắt nhìn quanh thì thấy có một cô nàng ngồi một mình nom dáng vẻ khá là cô đơn đang đưa ánh mắt buồn nhìn dòng người qua lại trước mặt. Nó cứ để tâm đến cô nàng đó vì bị ánh mắt ấy thu hút khiến trong nó rấy lên nỗi thương cảm, đang mải nhìn thì bị Nhất Lâm vỗ vào vai:

"Nhìn gì mà đần cả mặt ra thế?"

Cậu nhìn theo hướng mắt nó rồi hơi khó hiểu khi thấy nó nhìn người con gái đang ngồi trước mặt, nó ề à cái giọng, ánh mắt trĩu xuống:

"Trông cô đơn nhỉ?"

Cô gái ấy thấy có cảm giác ai đó đang nhìn về phía mình thì theo phản xạ liếc mắt nhìn, khi ánh mắt cô gái ấy vừa chạm cậu, nàng liền giật mình đứng dậy, tinh thần khác hẳn đi. Cô từ từ tiến lại gần chỗ hai người rồi lí nhí hỏi:


"Cho hỏi...có phải...Nhất Lâm không?"

"Cái gì?!! Rõ ràng mình không có trang điểm, sao cô ta nhận ra được chứ???"

"Cậu nhầm người rồi!!!" Hạ Nhi luống cuống cứ xua tay trước mặt cô gái ấy, để cô ta nhận ra người nổi tiếng như cậu đi chơi với "bạn gái" thì chẳng phải sự nghiệp cậu sẽ tiêu tàn hay sao. Cô nàng hơi rụt người lại, mặt cúi gầm:

"Sao nhầm được chứ...trên đời này chỉ có duy nhất một Nhất Lâm chứng kiến cảnh chị khóc sướt mướt ngoài công viên với những vết đòn roi chi chít trên người mà thôi...Trình Nhất Lâm, em còn nhớ chị Lập Hạ chứ??..."

.......

Vào mùa hè năm 2007...

Cao Lập Hạ ngày ấy 10 tuổi, xinh xắn và dễ thương y như một nàng công chúa, lúc nào cũng tươi cười với mọi người xung quanh nên hàng xóm láng giềng ai ai cũng yêu quý, cưng nựng đứa bé ấy. Cho đến một ngày, chuyện xảy ra vài một buổi trưa hè vào sinh nhật Cao Lập Hạ lên 10, vừa đi học về với những món quà nhỏ xinh trên tay thì cảnh tượng và âm thanh gay gắt trước mặt đã khiến đống quà trên tay cô rơi xuống đất cái "bịch": Người đàn ông trước mặt là bố của Lập Hạ, đang dã man cầm chai rượu đập vào đầu mẹ cô đến chảy máu. Mẹ Lập Hạ ngất ngã quỵ xuống, máu lênh láng ra sàn, Lập Hạ sợ hãi định lao tới chỗ mẹ thì bỗng một người đàn bà son phấn chát bự cả mặt từ trong bếp tươi cười chạy ra chỗ bố cô rồi khoác lấy tay ông một cách tình tứ. Người đàn bà ấy ăn mặc hở hang, thân hình khá là chuẩn, hơn nữa còn biết cách ăn mặc sao cho nổi bật ba vòng của mình. Cô đờ đẫn nhìn cảnh bố mình tình tứ với người phụ nữ khác trước người vợ đã ngã quỵ xuống đất, xung quanh mẹ toàn máu là máu, máu vấy bẩn lên quần áo rồi lên cả mặt mũi tay chân trông thật ghê rợn. Ông ta chợt thấy đứa con bé nhỏ đang rưng rưng nước mắt đứng nhìn mình và người phụ nữ gợi cảm bên cạnh thì chạy đến, hé miệng định giải thích với con gái mình nhưng khi sắp tới gần, Lập Hạ đã oà khóc rồi chạy đi mất. Cô chạy thật nhanh khỏi căn nhà ấy đến mức khi ngoảnh mặt lại nhìn thì chẳng có ai đuổi theo mình cả, bố cô đã bị người đàn bà kia giữ lại rồi lại tiếp tục âu yếm. Ông gọi người đến giải quyết người vợ của mình cùng đống chiến trường đẫm máu còn mình đưa người đàn bà ấy lên phòng, hai người lại tiếp tục tình tứ mà không cần phải dòm ngó lấm lét sau lưng ai cả.


Lập Hạ lê chân đến công viên, ngồi trên cái ghế đá nhìn thẳng ra mặt hồ. Gió lạnh, cô gái nhỏ ngồi co ro lại, nước mắt cứ liên tục tuôn trào không kiềm lại được. Cô khóc mãi cho đến khi có một bàn tay nhỏ bé nào đó đặt lên vai mình, cô giật mình hốt hoảng quay sang nhìn.

Đó là một cô bé có đôi mắt một mí khá tinh nghịch nhưng lúc này lại đang trùng xuống như có vẻ đâm theo nét mặt của Lập Hạ. Cô bé ấy ngồi xuống, tay đặt lên vai Lập Hạ rồi dịu dàng hỏi:

"Cậu sao thế? Sao lại ngồi khóc ở đây thế này? Cậu bị lạc sao?"

Lập Hạ càng oà khóc, cô bé kia lúng túng không biết làm gì, tay chân múa may lung tung cố gắng dỗ dành, sau đó rút từ trong túi áo ra vài tờ giấy ăn đưa cho Lập Hạ:

"Cậu...cậu lau nước mắt đi..."

Lập Hạ nhận lấy tờ giấy trên tay cô bé ấy rồi đưa lên từ từ lau nước mắt của mình, cô bé ấy nở nụ cười ấm áp rồi xoa đầu cô, tâm trạng Lập Hạ đột nhiên tốt hơn hẳn:


"Không việc gì phải sợ cả, mình sẽ tìm bố mẹ giúp cậu, ok không???"

"Không...không cần đâu..."

"Cậu không tin mình sao? Mình đã từng giúp mấy đứa bạn tìm chó mèo đi lạc rồi đó.."

"Không phải...mình chỉ là...không muốn về đó mà thôi..."

Cô bé ấy đứng dậy, cầm lấy tay Lập Hạ kéo lên:

"Như vậy là không được đâu...hay là bây giờ như này đi, tớ sẽ ở lại đây chơi với cậu cho đến khi nào tâm trạng cậu tốt hơn thì mình sẽ đưa cậu về, được chứ?"

Lập Hà cười tít mắt, những giọt nước mắt biến mất hoàn toàn mà thay vào đó là nụ cười tươi rói của trẻ thơ. Hai đứa trẻ cứ chạy lòng vòng chơi đùa trong công viên mà không để ý giờ giấc, đến lúc thấy mọi người có vẻ bắt đầu ra về thì đứa bé ấy mới giật mình nói với Lập Hạ:
"Muộn rồi, cậu phải về thôi!! Hôm sau chúng ta lại hẹn nhau ở công viên nhé!"

Lập Hạ thật sự từ lúc gặp cô bé này tâm trạng bỗng trở nên rất tốt, cả ngày trời vui vẻ như thể chưa bao giờ được chơi đùa thoải mái đến thế cả. Đứa nhóc ấy thật sự rất đáng yêu và tinh nghịch, luôn bày trò chọc cô cười. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô bé ấy với đôi mắt một mí, mái tóc dài ngang vai và dáng người nhỏ bé chợt khiến Lập Hạ không muốn rời nửa bước, cô vòng tay ôm chầm lấy đứa bé ấy rồi nói trong tiếng nức nở:

"Cảm...hức...cảm ơn cậu..."

Đứa bé đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Lập Hạ rồi gật đầu...

Hai đứa trẻ con dắt nhau về nhà, Lập Hạ nhìn đứa trẻ ấy dù tầm tuổi mình mà rất dũng cảm không hề sợ trời tối đường vắng gì cả, cứ băng băng tiến về phía trước rồi để Lập Hạ bánh bèo đằng sau túm vào áo mà nhắm mắt. Đứa bé đưa Lập Hạ về đến nhà rồi chào tạm biệt, trước khi về còn hứa hẹn mai gặp lại ở công viên nữa chứ. Lập Hạ về nhà thì không thấy hai người họ đâu cả, dù đau xót về hình ảnh buổi sáng nhưng niềm vui của cô khi chơi đùa cùng đứa bé đó ngay lập tức che khuất nỗi buồn kia lại, cô ngủ mà cứ nghĩ đến sự dịu dàng ấy mà cười tủm tĩm mãi không thôi........
Những ngày tháng sau đó, Lập Hạ càng lúc càng trở nên thân thiết với đứa bé ấy cho đến một ngày...

Năm ấy cậu lên lớp 7, cậu thích một chàng trai đội trưởng đội bóng rổ trong trường và cố tìm đủ mọi cách để gia nhập vào những câu lạc bộ mà anh ấy tham gia.

Cô là một tiền bối khoá trên, hễ cứ ra chơi lại chạy xuống lớp tìm gặp cậu rồi cười đùa nói chuyện. Ngày ấy, mỗi lần gặp là lại thấy cậu nói về anh hot boy bóng rổ, lòng cô lập tức cảm thấy có gì đó không vui, người mà luôn ở cạnh trò chuyện, tâm sự với mình những chuyện chỉ có hai đứa biết nay lúc gặp lại toàn nói đến người khác, rồi thỉnh thoảng còn lơ đãng không để í lời cô nói mà chạy tới chỗ nam thần để ngắm người ta nữa chứ. Sinh nhật của cô năm ấy khá cô đơn vì gia đình không ai bên cạnh nhưng chỉ một mình cậu nhớ đến và mang bánh đến chung vui lập tức khiến Lập Hạ oà khóc trong sự hạnh phúc. Dần dần Lập Hạ nhận ra sự sai trái trong trái tim mình, người cô thích, người làm cô cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ khi ở bên ấy lại chính là Trình Nhất Lâm. Nó sai bởi tình yêu này thật sự chắc chắn cô sẽ không được đáp trả, bởi lẽ Trình Nhất Lâm là con gái, hơn nữa còn cực kì cực kì thích nam sinh đẹp trai tài giỏi tên Vương Tuấn Huy kia, chỉ có cô là kẻ bệnh hoạn mới đem thứ tình cảm của mình cho người con gái ấy. Vào sinh nhật ấy, khi Nhất Lâm ra về, đêm đó là đêm Lập Hạ cô khóc ướt gối...thứ tình cảm bệnh hoạn và sai trái này, liệu có thể có cơ hội nói ra cho cậu ấy biết không?
.....

Vào một đêm đông vẫn năm ấy...

Gia đình Trình Nhất Lâm xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết được, từ ngày ấy Nhất Lâm rời khỏi nơi ở quen thuộc, tương đương với việc có thể Lập Hạ sẽ không còn có thể gặp lại Nhất Lâm để nói ra được lòng mình nữa. Ngay hôm sau khi biết chuyện đó và khóc đến sưng húp mắt, Lập Hạ đi trên đường thì thấy những hình ảnh về gương mặt ấy xuất hiện rộng rãi, ngay cả trên mạng xã hội, các nữ sinh cũng đua nhau share hình ảnh về cậu người mẫu ấy ầm ầm. Lập Hạ nhìn thấy những tấm hình ấy liền ngay lập tức nhận ra, từ đó cô giống như fan của cậu, số báo nào có ảnh cậu cô cũng không hề bỏ qua. Ảnh của Nhất Lâm cô dán đầy tường, thậm chí gối ngủ cũng có hình của cậu nữa. Cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm, người mà cô thích giờ đây đã là người mẫu, hơn nữa chẳng hiểu sao còn là mẫu "nam", như này thì Lập Hạ có thể thoải mái để ảnh người ấy trong phòng và tiếp tục theo đuổi thích người ấy mà không lo bị người khác thấy được sẽ nghĩ là đứa bệnh hoạn ghê tởm nữa rồi.
.......

Valentine năm 2017....

Lập Hạ bước đi một mình, trong túi bao giờ cũng dắt theo ảnh của người con gái mà mình luôn thương nhớ đến những nơi mà ngày này các đôi tình nhân hay dẫn nhau tới, ngắm dòng người qua lại một cách thờ ơ, tận hưởng một cốc cà phê một mình trước khung cảnh lãng mạn mà không lề lo nghĩ. Cô không thấy cô đơn, khi cô nhấp một ngụm cà phê, bức ảnh Nhất Lâm cười ở trước mặt như đang cười với mình, Nhất Lâm như đang hiện diện ở ngay trước mặt khiến cô không thấy mình bơ vơ nữa. Khi cô ngồi một chỗ ngắm dòng người, trên tay cầm bức ảnh của cậu rồi tưởng tượng như đang cùng nhau ngắm mọi thứ, thỉnh thoảng lại bất giác nói chuyện như một kẻ tự kỉ hay có vấn đề về thần kinh vậy. Đột nhiên người ấy quay lại khiến trái tim Lập Hạ thổn thức, nỗi nhung nhớ sau bao năm trào dâng..."nhưng, người con gái cạnh cậu...là ai vậy?"
.......

Hạ Nhi sợ có người phát hiện ra sẽ rắc rối liền đứng chắn trước mặt Lập Hạ, ra sức phản đối:

"Chị ơi...không phải, không phải mà....đây là bạn trai em tên Tô Lục Niên chứ không phải Nhất Lâm nào cả...chị nhầm người rồi ạ."

Trình Nhất Lâm cố gắng nhớ ra cái gì đó mà không thể, tay đưa ra nắm chặt tay Hạ Nhi rồi hơi cúi người trước mặt cô gái kia:

"Em xin lỗi...em không phải là Nhất Lâm gì đó đâu ạ.."

Cậu kéo Hạ Nhi đi, Lập Hạ cắn chặt răng rồi nhất quyết chạy tới túm lấy tay áo Nhất Lâm giữ lại:

"Trình Nhất Lâm, là em giả vờ không nhận ra chị đúng không? Hãy nói là em chỉ giả vờ thôi đi!!!!" Lập Hạ gào lên khiến ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn.

.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.